Chương 21: Anh Muốn Kết Hôn Với Em Sao?

"Anh mau chia tay với Tô Khiết Băng đi."

Đã tưởng tượng ra rất nhiều tràng cảnh, nhưng khi nghe xong yêu cầu của đối phương, Thời Niệm lại chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là...liền cái này?

Mặc dù cho cảm thấy chuyện này rất dễ dàng thực hiện, nhưng Thời Niệm cũng không có ý định sẽ đáp ứng hắn :"Chia tay với Băng Băng? Tại sao tao phải làm vậy?"

"Bởi vì em ghen." Gần như không cần suy nghĩ liền đã thốt ra câu này, người ở đầu dây bên kia cũng đã thấp giọng trần thuật :"Em không thích anh và cô ta đứng cạnh nhau."

"Mày có bệnh thật à? Chưa nói đến việc mày ghen thì kệ mày, liên quan quái gì đến tao, thì mày cũng không phải không biết, tao là Omega, Băng Băng cũng là Omega...Mày còn ghen với cả Omega nữa à?"

"Nếu tao nhất quyết không chịu chia tay thì sao? Mày định sẽ làm gì?" Không chút yếu thế nói, Thời Niệm liền đưa ra đáp án mà bản thân cho rằng là thiết thực nhất :"Đi khắp nơi rêu rao việc tao là Omega, để mọi người đùa cợt tao à?"

"Sẽ không."

".................."

Khi nói ra những lời này, giọng nói của hắn đã trở nên vô cùng nghiêm túc. Không giống tùy tiện nói suông, mà càng giống như một loại tuyên thệ :"Em sẽ không bao giờ đối xử với anh như thế."

Từ trong âm thanh của đối phương nghe được sự kiên định, nhưng chưa để Thời Niệm có thời gian suy tư xem, những lời này là thật hay giả, thì câu nói kế tiếp truyền tới, cũng đã khiến cậu triệt để tê liệt.

"Nếu anh vẫn không chịu chia tay, em sẽ làm mấy trò khùng điên dọa cô ta sợ, đến khi nào cô ta biết khó mà lui, chủ động rời xa anh mới thôi."

"............"

Thời khắc này, so với cảm giác vô lực, điều khiển Thời Niệm thật sự hoài nghi liền là :"Mày rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?"

Đây là thứ mà một người trưởng thành có thể nghĩ ra à? Hắn là đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học sao? Sao có thể ấu trĩ như vậy được?

"Anh hỏi chuyện này để làm gì?" Mặc dù đang hỏi, nhưng không để Thời Niệm trả lời, hắn cũng đã bắt đầu tự biên tự diễn một mình :"Chẳng lẽ là muốn kết hôn sao?"

"Em năm nay 20 tuổi, không nhiều không ít, vừa vặn đủ tuổi kết hôn."

"Tuy em cảm thấy tiến triển như vậy là có hơi nhanh, dù sao em vẫn chưa gặp được cha mẹ anh...Nhưng nếu anh muốn, vậy thì đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức lễ cưới cũng không sao, dù gì, sổ hộ khẩu trong nhà là do em giữ, cũng do em đứng tên, có thể mang đi bất cứ lúc nào..."

Gân xanh trên trán hơi hơi co giật, Thời Niệm xin thề, chỉ cần bây giờ hắn dám xuất hiện ở trước mặt cậu, nếu cậu không đánh hắn đến kêu cha gọi mẹ, thì tên của cậu liền sẽ viết ngược lại.

"Mày vẫn chưa tỉnh ngủ à? Ai muốn kết hôn với mày chứ?"

Tức giận nói, cuối cùng, thật sự lo lắng đối phương sẽ làm chuyện phát rồ gì đó với Tô Khiết Băng, Thời Niệm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra sự thật :"Đừng làm bậy, tao và Tô Khiết Băng không phải người yêu thật."

"Cô ấy là cháu gái của mẹ kế tao."

"Cháu gái? Anh nói thật à?" Rất rõ ràng, người nào đó tựa hồ vẫn chưa tin tưởng lắm.

Bị thái độ nghi ngờ của đối phương chọc giận, Thời Niệm liền hừ lạnh nói :"Tin hay không thì tùy mày, tao cần thiết bịa ra lời nói dối như vậy để lừa mày à?"

Như đã nói từ trước, gia cảnh của Lý Vân Cẩm căn bản cũng không phải là khá giả gì, thậm chí còn có thể gọi là túng thiếu.

Mẹ của Tô Khiết Băng, chính là em gái ruột của Lý Vân Cẩm.

Chỉ là không may mắn như bà ấy, có thể kịp thời gặp được người tốt như cha của Thời Niệm, mẹ của Tô Khiết Băng lại khổ sở hơn nhiều.

Vừa mới gả vào nhà chồng chưa đến ba tháng, chồng cùng đã bị tai nạn xe qua đời. Gia đình chồng cảm thấy bà là tai tinh, là sao chổi khắc chết con trai họ, nên liền đã tàn nhẫn đuổi bà đi, dù cho lúc đó bà đã mang thai Tô Khiết Băng.

Lúc đó, Lý Vân Cẩm vẫn đang sống cùng chồng cũ, bị đánh đập mỗi ngày. Không thể nương nhờ vào ai, mẹ của Tô Khiết Băng cũng chỉ có thể không ngừng làm việc, vừa phải lo cho mình, vừa phải lo cho người mẹ già đang nằm liệt giường.

"Cuộc sống của họ vốn đã không phải dễ dàng gì, không ngờ rằng, năm 16 tuổi, Tô Khiết Băng còn bị chẩn đoán là mắc bệnh ung thư xương, cần phải chữa trị gấp."

"Mẹ của Tô Khiết Băng khi đó đã đi vay tiền khắp nơi, suýt chút còn dính líu đến xã hội đen. Cuối cùng, không thể trơ mắt đứng nhìn, vẫn là ba của tao đem tiền tiết kiệm lấy ra, giúp họ trả tiền phẫu thuật, còn nhờ một đồng nghiệp tiếp nhận ca phẫu thuật này..."

"Kể từ lúc đó, Tô Khiết Băng cùng mẹ cô ấy cũng đã rất biết ơn gia đình tao. Khi biết tao đang đóng giả làm Alpha, cô ấy mới không chút do dự đề nghị trở thành bạn gái trên danh nghĩa của tao, giúp lời nói dối đó càng trở nên hoàn thiện hơn."

Đương nhiên, trên thực tế, Tô Khiết Băng cùng không phải là không nhận được lợi lộc gì.

Từ một khía cạnh khác tới nói, Thời Niệm cũng là một tấm mộc bài, giúp cô chắn được rất nhiều phiền phức đến từ đám người đang theo đuổi cô.

Sau khi nói xong, Thời Niệm liền im lặng, bắt đầu chờ đợi phản ứng của đối phương.

Chỉ là, không giống như đã tưởng, đối phương cũng chỉ cảm khái một câu không đầu không đuôi :"Thời Niệm, cha của anh, đúng là một người tốt."

Đối với việc này, Thời Niệm cũng không phản bác.

Bởi vì, 20 năm nhân sinh, cậu đúng là chưa từng gặp được ai có tấm lòng cao thượng hơn cha của mình.

Lý Vân Cẩm hay mẹ con Tô Khiết Băng, cũng chỉ là một trong số nhỏ những người đã từng được ông giúp đỡ.

Thậm chí, ngay cả tên biếи ŧɦái đang nói chuyện với cậu, nói không chừng cũng đều không phải là ngoại lệ.

Dù sao, trước kia, khi mẹ ruột cậu còn làm hộ công ở cô nhi viện Bình An, ông cũng rất thường xuyên tham gia hoạt động thiện nguyện, chữa bệnh miễn phí, quyên góp tiền và quần áo cho những trẻ mồ côi ở đó.

"Chuyện của anh và Tô Khiết Băng, em đã quyết định rồi..." Dưới sự chờ đợi của Thời Niệm, suy nghĩ một chút, người nào đó rốt cuộc mới chịu nói ra ý nghĩ của mình :"Anh vẫn là chia tay với cô ấy đi."

"Dù cho chỉ là trên danh nghĩa, em cũng không muốn người khác gọi cô ấy là bạn gái của anh."

Cho nên, nãy giờ cậu nói nhiều như vậy, đều chỉ là đang lãng phí nước bọt, có đúng không?

Cái tên này, căn bản là một chữ cũng không nghe lọt tai.

**Vậy muốn người khác gọi con là "bạn gái" của Niệm Niệm à? ( •̅_•̅ )