Nhanh chóng cùng bọn họ băng qua đường, chạy vào trong hẻm nhỏ, Thời Niệm rốt cuộc mới biết được, "phiếu cơm" trong miệng Lâm Phàm là gì.
Đối phương là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi, trên người vẫn còn mặc đồng phục của đại học Kinh Nam. Dáng người rất cao, so với Thời Niệm đều cao hơn một chút.
Nhưng từ phía sau lưng nhìn tới, thân hình đối phương tựa hồ lại có phần đơn bạc...
"Sinh viên sao? Sinh viên thì có thể có bao nhiêu tiền?"
Mặc dù càu nhàu, nhưng cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, mắt thấy đối phương đi lại một mình trong ngõ, không có người qua lại, Thời Niệm vẫn lập tức cùng những người khác chạy tới, không bao lâu liền đuổi kịp bước chân đối phương.
"Này, đứng lại!"
Giọng nói của Thời Niệm rất dễ nghe, trong trẻo lại ngân vang. Nhưng bởi vì cậu thường xuyên cáu giận, cố tình dùng ngữ khí gay gắt, nên thanh âm từ tính này cũng rất dễ bị người xem nhẹ.
Lúc này, nghe thấy có người hô hào, thanh niên ở phía trước liền theo bản năng ngừng bước, ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ là, bởi vì thế, hắn rất nhanh cũng đã bị đám người Thời Niệm vây quanh.
Mới đầu, nhìn thấy bóng lưng của đối phương, Thời Niệm vẫn còn có chút lo nghĩ, liệu bản thân có xui xẻo đến mức chọc phải Alpha hay không.
Nhưng đợi khi chính diện nhìn thấy được diện mạo của hắn, Thời Niệm liền hoàn toàn an tâm.
Dù sao, Alpha đều có gen vô cùng xuất chúng, ngoại hình cũng sẽ đặc biệt vượt xa người thường. Mà người trước mặt này, ngoại trừ dáng người tương đối cao ra, thì gương mặt lại quá mức bình phàm, thuộc về loại ném vào giữa đám người liền tìm không ra.
Loại người như vậy, chín phần mười cũng chỉ có thể là Beta.
Trong lúc Thời Niệm đánh giá người này, Lâm Phàm ở bên cạnh cũng đã vô cùng nhuần nhuyễn đóng vai chó săn. Hắn đi tới, thuận tiện đem bảng tên gắn trước ngực đối phương kéo đến nhìn một chút, bắt đầu không có ý tốt đọc lên.
"Chương Hàng Vũ, ban 2 khoa tài chính."
"Thời ca, nói như vậy tên này là đàn em khóa dưới của chúng ta đó. Đúng là trùng hợp thật." Lạc Hành một bên cười nói với Thời Niệm, một bên, lại vỗ vỗ vai Chương Hàng Vũ. Nhưng bởi vì đối phương cao hơn hắn quá nhiều, nên động tác này cũng trở nên có chút khó khăn.
"Chương học đệ có đúng không? Học trưởng bọn anh hiện tại đang muốn đi ăn. Có điều...chậc, lại quên mang theo tiền."
"Em xem xem, có thể cho bọn anh mượn ít tiền dùng tạm, có được không?" Mặc dù đang hỏi, nhưng lúc này, Vương Hào đã choàng tay qua vai Chương Hàng Vũ, ý tứ uy hϊếp vô cùng rõ ràng.
Bởi vì tóc mái của Chương Hàng Vũ để khá dài, nên khi cúi đầu, biểu cảm trên mặt hắn là gì, những người xung quanh cũng đều không nhìn rõ được.
Dưới sự chú mục của đám người, hắn đã thò tay vào túi, đem ví tiền của mình lấy ra.
Ở bên cạnh, cảm thấy động tác của Chương Hàng Vũ quá chậm, một tên đàn em của Thời Niệm đã mất kiên nhẫn mà giật luôn ví tiền của hắn.
Vừa mở ra, gã đã không kiềm được mà kinh hô :"Thời ca, thằng này giàu phết ấy. Anh coi đi, trong túi nó có hơn mấy ngàn nguyên..."
"Đưa đây." Nghe gã nói, mi mày của Thời Niệm liền hơi cau lại, đem ví tiền đoạt tới trong tay mình. Vừa mở ra, quả nhiên liền nhìn thấy một sấp tiền giấy mệnh giá mấy ngàn ở bên trong.
Có điều, không giống với đàn em hưng phấn, sắc mặt Thời Niệm lại có chút khó coi. Cậu chỉ lấy ra mấy tờ tiền lẻ ở bên trong, cũng không nhìn nhiều liền đem nó vò lại, nhét vào trong túi áo của mình.
Đem ví tiền thả lại vào tay Chương Hàng Vũ, Thời Niệm còn không quên uy hϊếp :"Số tiền này xem như mời bọn tao ăn một bữa. Chuyện hôm nay nếu mày dám báo cáo với nhà trường, về sau mày cũng đừng hòng sống yên thân nữa, đã nghe rõ chưa?"
Hung ác dọa dẫm, nhưng không nghe thấy người đối diện đáp lời, Thời Niệm liền không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Không ngờ rằng, ánh mắt lại vừa vặn cùng nhãn thần ngây dại của Chương Hàng Vũ va vào nhau.
Loại ánh mắt này, khiến Thời Niệm cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi đối phương còn dám xem nhẹ lời mình nói. Vì vậy, ngay tức khắc, cậu liền hung hăng trừng Chương Hàng Vũ một cái, hướng hắn nhe răng, giơ nắm đấm đe dọa.
"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy ăn cướp bao giờ à? Có tin tao đấm mù mắt mày không?"
Tính khí cùng ngoại hình của Thời Niệm, từ trước tới giờ vẫn luôn là hai thái cực trái ngược nhau.
Dứt lời, không muốn cùng đối phương dây dưa thêm nữa, Thời Niệm liền dứt khoát kéo lấy ba lô, xoay người bỏ đi.
"Đi thôi."
Thời Niệm dẫn đầu, khiến đám người cũng nhanh chóng rời đi. Cuối cùng, trong ngõ hẻm tối tăm cũng chỉ còn lại một mình Chương Hàng Vũ đang đứng đó, thần sắc âm tình bất định.
Ăn cướp hắn đã từng gặp qua, nhưng ăn cướp đẹp đến vậy, quả thật vẫn là lần đầu tiên gặp phải...
Đã đi một khoảng xa, nhưng Vương Hào vẫn còn cảm thấy day dứt trong lòng, không nhịn được mà dò hỏi :"Thời ca, khi nãy sao anh lại đem tiền trả lại cho thằng ranh đó vậy?"
Không để Thời Niệm trả lời, đứng bên cạnh cậu, Lâm Phàm đã lập tức gõ lên đầu Vương Hào một cái thật mạnh, dùng ngữ khí rèn sắt không thành thép mắng.
"Chuyện đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu à? Thằng đó đi học mang theo nhiều tiền như vậy, gia thế có bình thường được sao?"
"Ăn no quá sẽ căng chết đó. Mày muốn cả đám vào tù ngồi à? Mấy ngàn tệ cũng không phải số ít."
Được Lâm Phàm giải thích, Vương Hào xem như cũng đã nghĩ thông suốt được mọi chuyện. Ngay tức khắc liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Thời Niệm, chỉ còn kém hô to : Thời ca 666!
( 666: Từ dùng để khen ngợi 1 người quá giỏi, thông minh, khả năng cực kỳ "trâu bò".)
Chỉ là, bởi vì hỗ động qua lại, bọn họ cũng không chú ý tới, thần sắc trên mặt Thời Niệm lúc này lại có chút khó coi.
Bởi vì vừa rồi, khi cùng thanh niên xa lạ đó đối mặt, cậu lại chợt có cảm giác đáy lòng xao động. Kỳ phát tình rõ ràng vẫn chưa đến, nhưng cơ thể vẫn không khống chế được mà hơi hơi nóng lên.
Thậm chí, Thời Niệm còn có linh cảm, nếu khi nãy bản thân không vội vã rời đi. Nói không chừng sẽ không khống chế được, phát tình ngay tại đó...Trước mặt đối phương cùng đồng bạn của mình.