Rướn người ngồi dậy, nhìn xem nửa người trên trần trụi, chằn chịt vết hôn xanh đỏ của mình, sắc mặt Thời Niệm liền nhanh chóng đen lại.
Cậu nghiêng người, vô tình lại nhìn thấy bộ đồng phục được xếp gọn trên tủ đầu giường, cùng với một tờ giấy lớn được gấp lại làm đôi.
Cầm tờ giấy lên, Thời Niệm liền bắt đầu đọc nội dung được viết bên trên. Bởi vì chữ viết của đối phương rất nắn nót, nên cậu rất dễ dàng liền đọc xong.
"Thời Niệm, em có việc nên phải đi trước đây, anh cứ từ từ ngủ đi, em đã thay anh xin phép nhà trường cho nghỉ học một tuần, cũng báo với người nhà của anh rồi, anh không cần lo lắng..."
"Ngoài ra, mẹ kế của anh nhờ em chuyển lời rằng ba anh đã đi dự hội thảo ở Cảng Tống rồi..."
"À đúng, em đã dặn dò phục vụ chuẩn bị canh gà hạt sen cho anh. Khi nào anh thức dậy thì cứ gọi điện xuống quầy tiếp tân, phục vụ sẽ bưng lên ngay. Anh nhớ uống hết đấy, canh gà hạt sen rất tốt cho sức khoẻ, có thể điều dưỡng cơ thể, dù sao mấy ngày nay anh cũng đã mệt mỏi rồi..."
"Quần áo em đã giặt sạch, anh có thể trực tiếp mặc vào. Em vốn là định mặc vào giúp anh, nhưng sợ anh thức giấc, nên chỉ có thể làm vậy."
"Điện thoại của anh em đặt ở dưới đống quần áo, bên trong có lưu lại số điện thoại của em, nếu anh nhớ em thì có thể gọi cho em bất kì lúc nào."
"Ký tên : Bảo bối của anh. (*╹▽╹*)"
"Thằng khốn chết tiệt." Còn "bảo bối của anh", cái tên này là muốn buồn nôn chết cậu à?
Không chút do dự xé nát tờ giấy, Thời Niệm liền đưa mắt nhìn về phía đống quần áo được sắp xếp gọn gàng kia. Không chút do dự liền vứt hết chúng sang một bên, cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên dưới.
Trong giây phút tức giận, Thời Niệm đã giơ tay, có ý định ném điện thoại đi. Thế nhưng, lý trí còn sót lại đã thành công khiến cậu bỏ đi ý nghĩ này.
Cmn, bị người ta tương tương nhưỡng nhưỡng* xong, không chỉ không lấy được gì mà còn tốn tiền mua điện thoại mới, đó chẳng phải là quá lỗ vốn rồi sao?
( Tương tương nhưỡng nhưỡng = XXOO.)
Cậu điên rồi mới có thể làm vậy.
Kịp thời dừng cương trước bờ vực, nhưng lửa giận vẫn chưa tắt, Thời Niệm chỉ có thể mở điện thoại, tìm kiếm trong danh bạ. Quả nhiên, trong nháy mắt liền đã thấy được một số điện thoại lạ với cái tên "Ông xã bảo bối".
"??????"
Đối với loại lưu manh không biết xấu hổ này, không cần suy nghĩ, Thời Niệm đã trực tiếp đem đối phương kéo vào danh sách đen, còn thuận tay xóa số điện thoại đi.
Làm xong hết thảy, nhìn xem đồng hồ, phát hiện đã là 11 giờ trưa, cậu mới ngồi dậy, thay quần áo vào.
Ban đầu, khi vừa mới tỉnh lại, Thời Niệm còn cho rằng đối phương đã đưa cậu về nhà, hoặc đại loại vậy. Cho đến khi mở cửa ra, cậu mới biết, thì ra bản thân đang ở trong khách sạn. Hơn nữa, dường như còn là phòng tổng thống.
Cũng không để phục vụ mang thức ăn lên, đứng trong thang máy, Thời Niệm chỉ đang suy tư một chuyện, đó chính là có nên báo cảnh sát hay không.
Chỉ là, nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn là lựa chọn từ bỏ. Dù sao, chưa nói đến một khi làm lớn chuyện, việc cậu là Omega sẽ bị vô số người biết, còn mấy tháng nữa là cậu đã có thể tốt nghiệp, không thể gây chuyện vào lúc này.
Thì đối phương có thể ở được phòng tổng thống, dường như cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Một ngày ở đây, có lẽ đã sánh bằng một tháng lương của cả gia đình cậu. Huống chi đối phương còn ở lại đây ròng rã bảy ngày...
Đến lúc đó, thật sự vướng phải kiện cáo, nói không chừng, người chịu thiệt còn sẽ là cậu và người nhà.
Gia đình cậu đã chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, không thể bị hủy hoại một lần nữa...
"Chẳng phải là bị cắn một cái hay sao? Cứ tưởng tượng như bị chó cắn là được rồi."
"Dù gì mình cũng không có ý định kết hôn...Như hắn ta nói, đây cũng không phải là chuyện xấu, về sau còn bớt được không ít chuyện phiền phức, cũng không lo đến kỳ phát tình nữa."
Nở một nụ cười chua xót, Thời Niệm liền bắt đầu tự làm tư tưởng tâm lý, thôi miên chính mình.
Chỉ là, dù không báo cảnh sát, cậu vẫn muốn biết, tên biếи ŧɦái khốn kiếp đó rốt cuộc là ai.
Đánh chết không được, nhưng đấm vài cái thì cũng không quá phận mà, đúng chứ?
Xuống đến đại sảnh của khách sạn, suy nghĩ một hồi, Thời Niệm liền đi về phía hai nữ nhân viên đang đứng ở quầy tiếp tân.
Nhìn thấy cậu đến gần, cũng không vì bộ đồng phục sinh viên trên người cậu mà bày ra bộ dạng "mắt chó coi thường người thấp" thường xuất hiện trong tiểu thuyết đô thị, hai người rất nhanh đã nở một nụ cười chuyên nghiệp, cung kính cúi chào :"Không biết chúng tôi có thể giúp được gì cho tiên sinh?"
"À, chuyện là...tôi phát hiện ví tiền của mình đã bị mất, bên trong có rất nhiều giấy tờ tùy thân, cũng không biết là rơi ở đâu. Tôi đã thử tìm khắp nơi trong phòng nhưng vẫn không thấy..."
"Vì cả ngày hôm nay tôi chỉ quanh quẩn ở trong tầng 25 của khách sạn, chưa từng rời đi, nên tôi muốn nhờ mọi người liên hệ phòng an ninh, cho tôi xem lại camera ghi chép ở tầng 25 ngày hôm nay..."
Đã sớm suy nghĩ xong lý do thoái thác, nên Thời Niệm nói ra cũng rất trôi chảy, không có chút sơ hở nào.
Chỉ tiếc, nơi đây là khách sạn 5 sao, có quy tắc vô cùng nghiêm ngặt. Hai nữ tiếp tân chỉ nhìn nhau một chút, liền đã không chút do dự cự tuyệt.
"Xin lỗi vị tiên sinh này, khách sạn của chúng tôi có quy định, không thể để khách hàng tùy ý xem camera, bởi vì bên trong có thể chứa thông tin tư ẩn của rất nhiều người..."
"Nếu ngài bị mất ví tiền, chúng tôi sẽ lập tức để phòng an ninh trích xuất camera, tìm lại ví tiền và mang trả cho ngài trong thời gian sớm nhất."
Thái độ của đối phương tuy rằng rất tốt, không thể bắt bẻ vào đâu được, nhưng đồng thời, cũng vô cùng cứng rắn. Không thể làm gì khác hơn, Thời Niệm cũng chỉ có thể vứt bỏ ý niệm này.
Lúc này, ngồi trên xe riêng của gia đình, Triệu Khai Minh đang nhàn nhã ngồi ở ghế sau, ôm lấy một Omega nữ mặc váy áo hở hang, trang điểm giống như võng hồng ( hot girl mạng).
Một bên nghe điện thoại, tán gẫu với đám bạn không ra gì của mình, một bên, gã lại không chút cố kị, mặc kệ tài xế đang lái xe ở đằng trước mà dùng tay vuốt ve bắp đùi mềm mại của Omega này.
Mấy ngày gần đây, mặc dù bởi vì không khiến Thời Niệm thân bại danh liệt được mà cảm thấy khó chịu, nhưng thấy cậu đã xin nghỉ lâu như vậy, cho rằng cậu đã bị dọa sợ, Triệu Khai Minh vẫn cảm thấy rất thích ý.
Thế nhưng, ngay khi xe của gã sắp sửa đi ngang qua một đoạn phố vắng vẻ, thì không chút báo trước, tài xế lại đột ngột phanh xe lại, khiến cơ thể gã theo quán tính đập mạnh về trước, điện thoại trong tay cũng rơi ra.
"Mẹ kiếp, lái xe kiểu gì vậy? Muốn tôi sa thải cậu sao?"
Bị Triệu Khai Minh quát mắng, tài xế cũng chỉ có thể cố gắng giải thích :"Thiếu gia, xin đừng nổi nóng, không phải lỗi của tôi. Chỉ là, ở ngã đường phía trước, không biết vì sao lại có một chiếc xe đột nhiên lao ra, chắn ngang trước đường đi của chúng ta."
Nghe tài xế nói, lúc này, Triệu Khai Minh mới hơi nghiêng người nhìn về phía kính chắn gió, quả nhiên, đã lập tức thấy được chiếc ô tô màu đen đang chắn trước đầu xe của mình.
Trong lòng thầm mắng một tiếng xui xẻo, nhưng nhìn xem thời gian không còn sớm, đã sắp đến giờ lên khóa chiều, Triệu Khai Minh cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ qua :"Lui xe lại đi, đi đường vòng."
Cũng không phản bác, tài xế liền điều khiển xe lùi lại. Nhưng nào ngờ được, bánh xe chỉ vừa lăn được hai vòng, thì "ầm" một tiếng, đui xe của bọn họ cũng đã bị một chiếc xe việt dã đâm mạnh vào.
"A!" Bị biến cố này làm giật nảy mình, nữ võng hồng liền ôm đầu thét chói tai. Mà Triệu Khai Minh tuy rằng không đến mức như vậy, nhưng đồng dạng cũng sợ hãi không nhẹ.
Thế nhưng, sau giây phút kinh sợ, kế tiếp cũng chính là lúc sự tức giận bắt đầu cuộn trào. Chỉ là, còn chưa để gã kịp bão nổi, thì cửa của hai chiếc xe chặn đường kia cũng đã đồng loạt mở ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của gã, từ bên trong, một đám người mặc tây trang màu đen, cầm theo gậy gộc cùng thùng sắt, thoạt nhìn không giống người tốt đã nhao nhao đi tới, rất nhanh liền đem xe của gã bao vây lại.
Mà thời khắc này, Triệu Khai Minh rốt cuộc cũng đã nhận thấy được bầu không khí không thích hợp ở đây...
**Đυ.ng đến Niệm Niệm nhà ta mà còn không nhìn xem chồng nó là ai à (◔‸◔)