Chương 5: H

"Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?"- Nhân viên phục vụ khách sạn nhận lấy tờ giấy, đọc rồi mỉm cười chỉ đường cho Cố Nhạc Lăng.

"Nhà vệ sinh hướng này thưa ngài."

...

Nhà vệ sinh rất vắng vẻ, không có một ai dùng, Cố Nhạc y bị sự im lặng này làm cho rùng mình, cậu vội vàng mở vòi nước ra vỗ tỉnh bản thân.

Cố Nhạc Lăng rửa mặt một chút, nhìn chính mình trong gương cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Liền sực nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Chết rồi! Nhật Tuệ còn ở với Mục Thiểm Tây, cho dù hai người đang yêu nhau nhưng dù sao vẫn chưa kết hôn, không thể để nó ở một mình với anh ta được."

Mục Thiểm Tây mặc dù tỏ ra phong độ, nhưng ai biết được đàn ông có chút rượu vào có giữ nổi mình hay không?

Tiểu Tuệ là con gái chân yếu tay mềm, Cố Nhạc Lăng không dám đánh cược.

Càng nghĩ càng vội, cậu nhanh chóng khóa lại vòi nước, nỗi bất an trong lòng ngày càng rõ rệt.

Không một tiếng động, bóng đen cao lớn thản nhiên che mất tầm nhìn của nàng, Cố Nhạc Lăng vừa định quay lại thì một lực đạo kinh hồn đã kéo cậu vào buồng vệ sinh,.

Rầm.

Chỉ trong chớp mắt.

Cửa nhà vệ sinh nhanh chóng khóa lại...

...

Cố Nhạc Lăng bị đẩy vào một buồng vệ sinh, tuy đã tỉnh táo hơn một chút nhưng cậu vẫn cảm thấy choáng váng.

Thiếu niên chau mày, cố gắng nhìn kỹ ngũ quan mơ hồ trước mặt.

Là ai?

Ánh mắt Mục Thiểm Tây tối lại, cơ thể to lớn che phủ gần hết ánh sáng chiếu vào, nhưng thị lực của hắn rất tốt, vẫn có thể trông thấy rõ bộ dáng mơ màng của Cố Nhạc Lăng lúc này.

Uống không ít.

Cố Nhạc Lăng có chút mông lung, hai má hơi hồng lên vì say rượu, gương mặt nghi hoặc không hiểu vì sao Mục Thiểm Tây lại đẩy cậu vào đây... muốn đùa giỡn?

Hết chuyện để đùa rồi sao?

Thiếu niên hơi bực, chống tay lên vách tường muốn đứng dậy, liền bị bàn tay to lớn của người kia ngăn đón, dùng lực ôm người vào lòng.

Mục Thiểm Tây như say mê, cúi người tham lam, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu. Hơi thở nóng hừng hực xa lạ phả vào cổ, khiến Cố Nhạc Lăng đầu óc thanh tỉnh không ít, sửng sốt muốn thoát khỏi hơi thở nóng rực, mờ ám kia.

"Anh ta làm sao vậy ?".

Như đọc được nỗi lo ngại trong đôi mắt của Cố Nhạc Lăng. Mục Thiểm Tây cười khẽ bên tai cậu.

"Thầy Cố. Cậu thật thơm."

Thân dưới của hắn bắt đầu ma sát chầm chậm với mông Cố Nhạc Lăng.

Thiếu niên càng hốt hoảng hơn khi cảm nhận vật kia đã đứng lên từ lúc nào, cách một lớp vải cũng có thể nó to lớn ra sao.

Cố Nhạc Lăng gắng gượng, dùng toàn bộ sức lực muốn xoay người phản kháng hắn.

Không nên. Không nên như vậy.

Tốt nhất đây không phải là những gì cậu nghĩ đến.

Đáng tiếc thể lực của Cố Nhạc Lăng vẫn không thể so bì với Mục Thiểm Tây. Hắn tựa như một cái l*иg sắt, cứng rắn vây hãm cậu.



Hân để thiếu niên đối diện với bức tường lạnh lẽo, bàn tay mang theo vết chai luồn vào áo mỏng trắng, mê đắm xoa nắn l*иg ngực trắng nõn, mềm mại, ngón tay như có như không lướt qua đầu nhũ hồng nhạt, kẹp lấy nó chơi đùa.

.

Cố Nhạc Lăng sợ hãi hơn bao giờ hết, cậu cứ nghĩ là bản thân đang mơ, nhất định là tại cậu đã uống đến hỏng đầu rồi. Nhưng thực tại tàn khốc lại phủ nhận hoàn toàn mong muốn của cậu.

Sức lực của Mục Thiểm Tây lớn đến đáng sợ, một tay hắn khống chế Cố Nhạc Lăng gầy yếu, một tay lại có thể linh hoạt cởi thắt lưng của cậu, nhanh nhẹn với vào trong qυầи ɭóŧ, nắm lấy phân thân mềm mại, còn đang ngủ say, sắc tình xoa nắn.

Hắn dựa đầu lên vai thiếu niên, nheo mắt. Lại cắn cắn vành tai cậu : Quả nhiên.. Thầy Cố không những xinh đẹp. Ngay cả nơi này... cũng hồng hào mềm mại như vậy."

Nhìn phản ứng run sợ của Cố Nhạc Lăng du͙© vọиɠ trong người Mục Thiểm Tây ngày càng dâng cao, tiếng nói vô hình liên tục bên tai hắn, thúc giục hắn phải xé nát con thỏ này ra, một ngụm nuốt gọn nó vào bụng.

.

Con ngươi của Mục Thiểm Tây giờ này tràn đầy sắc dục, giọng nói khàn khàn gợϊ ȶìиᏂ.

"Xem cậu kìa. Sướиɠ đến nhũn cả chân rồi."

Cố Nhạc Lăng sợ hãi nhìn chính bản thân đã nổi lên du͙© vọиɠ, nơi mẫn cảm bị người ta chơi đùa làm cậu run lên bần bật, dưới động tác thuần thục của hắn, mặc dù rất hoang mang nhưng cơ thể lại không khắc chế được, mà rất nhanh, thân dưới mẫn cảm đã run rẩy mà ra bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hắn nhướng mày nhìn sắc mặt thiếu niên trở nên đỏ rực, vô lực mà cúi đầu thở dốc. Tặc lưỡi một tiếng, giơ tay nhìn mảng trắng nhợt nhạt dinh dính trên ngón tay của mình.

"Như thế nào này ra nhanh như vậy? Có bệnh?"

Màu sắc rõ ràng có khác biệt so với y, trắng nhạt, nói không chừng là cái yếu sinh lý.

Mà cũng không quan trọng lắm, Cố Nhạc Lăng có chơi được đàn bà hay không không phải việc của hắn. Cái mông của cậu ta mới là thứ hắn khao khát bấy lâu.

Ngón tay nam nhân mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ linh hoạt chôn sâu vào hậu huyệt, nơi nhỏ nhắn bị dị vật khuấy đảo khiến Cố Nhạc Lăng cảm thấy đau nhức, bám lấy tay hắn, nức nở như muốn cầu xin.

Dừng...dừng lại đi...

Tôi xin anh.

Như thế nào... Lại thành như vậy đâu?

Hắn là người yêu của tiểu Tuệ mà.

Hắn cười một tiếng, nắm cằm cậu lại, hôn lên gương mặt tái nhợt vì sợ, ngón tay lại kiên nhẫn tìm tòi điểm nhạy cảm, nụ cười đầy nɧu͙© ɖu͙© xa lạ, xấu xa.

Mục Thiểm Tây hiện so với Mục Thiểm Tây mà cậu từng quen biết như hai người khác nhau.

Cố Nhạc Lăng run run, bàn tay nắm lấy cổ tay hắn với mong muốn đình chỉ động tác đầy hổ thẹn kia nhưng không thành.

Cảm giác nóng ướt trên tay khiến Mục Thiểm Tây dừng lại.

"Sao lại khóc?"- Hắn nghi hoặc nhìn thiếu niên. Bàn tay lại không hề thương tiếc kéo chiếc qυầи ɭóŧ xuống tận mắt cá chân Cố Nhạc Lăng, thân dưới nhạy cảm tiếp xúc với không khí lạnh làm cậu run lên bần bật.

"Tôi giúp thầy Cố thoải mái mà, thầy không vui sao?"- Hắn thấp giọng cười, kéo khóa quần chính mình ra, phân thân to lớn nổi gân xanh nhìn vô cùng đáng sợ bật ra, hắn cầm lấy nơi nóng rực đang kêu gào giải tỏa, tìm lối vào nơi hậu huyệt non nớt của Cố Nhạc Lăng, dùng qυყ đầυ hung hăng va chạm vài cái.

Sau đó, Cố Nhạc Lăng chỉ nhớ mình không còn cảm nhận gì ngoài cơn đau xé toạc nơi hạ thân.

Phần đỉnh to như quả trứng khó khăn xâm nhập hậu huyệt nhỏ bé. Nơi vốn chật hẹp nay lại bị một căn côn ŧᏂịŧ thật lớn đâm đến mép hậu huyệt đều căng ra, Cố Nhạc Lăng cảm giác như mình bị xé rách làm hai nửa, đúng là đau đến điên rồi, nước mắt sinh lý cứ thế mà tuôn rơi.

Thật sự rất đau.

Ai đó làm ơn... cứu tôi với.

Lúc này đây Mục Thiểm Tây chẳng khác gì con dã thú đang động dục, hắn mạnh mẽ giữ lấy cậu, từng chút, từng chút một đẩy hạ thể cường tráng áp sát mông thiếu niên, để côn ŧᏂịŧ đi vào toàn bộ, Cố Nhạc Lăng cắn răng nấc nghẹn, cảm giác thân dưới đã đau đến tê dại.

Cậu có thể mơ hồ cảm nhận được độ thô to của vật kia khủng bố như thế nào, côn ŧᏂịŧ to lớn sinh khí tràn trề, không khó để nhận thấy được vật hung hăng kia có mạch đập mãnh liệt như thế nào, thi thoảng lại hơi giật giật trong cơ thể cậu, cảm giác vừa đau vừa thẹn khiến Cố Nhạc Lăng thống khổ bật khóc.

"Ô...ô..."

"Chúc mừng thầy Cố được khai bao. Bên dưới của thầy...chặt quá..."



Mục Thiểm Tây thỏa mãn thở dài một tiếng , lực tay thả lỏng hơn trước , nhưng phần hông hữu lực lại bắt đầu chậm rãi chuyển động, vùi côn ŧᏂịŧ thật sâu vào trong huyệt động.

"Thầy Cố không những vẽ đẹp mà còn rất giỏi làm người ta sướиɠ."- Hắn cười khẽ bên tai Cố Nhạc Lăng, ngón tay đưa vào trong, chơi đùa với đầu lưỡi nho nhỏ của cậu, Cố Nhạc Lăng bị hắn làm khó thở, đánh nấc một tiếng da^ʍ mị.

Hậu huyệt mềm mại, nóng ẩm bao chặt lấy phân thân thô tráng, nơi mẫn cảm như được xoa bóp nhịp nhàng. Nơi đó mãnh liệt co rút như quyến luyến, không muốn phân thân hắn rời đi, từng thớ thịt trên người hắn đều rung động, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn như muốn nhấn chìm lý trí của Mục Thiểm Tây, cơ thể của hắn hơi rung lên, đôi mắt đυ.c ngầu đáng sợ nhìn chăm chăm Cố Nhạc Lăng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Con mồi hắn để ý nhất từ trước đến nay đã bị hắn ăn sạch rồi, ăn gọn, không chừa lại bất cứ thứ gì. Lòng hư vinh được thỏa mãn cùng với kɧoáı ©ảʍ nơi hạ thân thúc giục Mục Thiểm Tây mau làm chết cái tiểu yêu tinh này.

Hắn nhắm mắt thở dốc một tiếng, eo lại không khống chế được mà đưa về phía trước theo bản năng, hai túi thịt nặng trịch thô bạo đập vào cánh mông mềm mại vang lên tiếng "ba ba" da^ʍ mị, Cố Nhạc Lăng bị thao đến nước mắt giàn giụa, thân thể tinh tế lay động dữ dội theo từng cú thúc của người phía trên, gương mặt nho nhã giờ tràn đầy nước mắt, hơi thở trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Tưởng chừng như nếu Mục Thiểm Tây còn thúc một cái nữa thì người này sẽ mất luôn cái mạng .

Thiếu niên bị làm run rẩy, cả người mặc hắn bày bố, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều. Người ở phía trên tựa như một cái máy đóng cọc, côn ŧᏂịŧ đâm vào rồi lại rút ra với tốc độ kinh hồn, vừa nhanh vừa bạo đến mức Cố Nhạc Lăng cảm thấy dạ dày đều quay cuồng, muốn nôn ra.

Mục Thiểm Tây nở nụ cười xấu xa, nắm tay cậu đưa đến nơi gắn kết giữa hai người, khàn giọng trêu chọc.

"Thầy Cố của chúng ta sao lại dâʍ đãиɠ thế? Bị em rể chơi đến ướt nhẹp."

Cảm giác nóng ấm, ngôn ngữ da^ʍ uế làm Cố Nhạc Lăng kinh sợ, xấu hổ vô cùng. Tức giận "a" một tiếng, tay rút về, run rẩy chà chà vào áo trắng nhàu nát.

Cậy không hiểu tại sao Mục Thiểm Tây lại đối với nàng làm loại chuyện này.

Bối rối.

Sợ hãi.

Chán ghét.

Người câm không thể mắng chửi, cũng không thể cầu cứu, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn hắn, như cầu xin, như van hắn hãy dừng lại. Loại việc hành hạ từ thể xác lẫn tinh thần này... Cậu đều chịu không nổi.

Nhưng hắn không thèm để ý, động tác ngày càng mạnh hơn như muốn đâm thủng cậu. Cố Nhạc Lăng sợ hãi, đưa tay chạm vào bụng dưới của mình, nhận ra nơi vốn bằng phẳng nay đã bị đâm đến gồ lên, phần đỉnh đi vào rất sâu, sâu đến nỗi cậy cảm thấy một trận đau nhức khó chịu nơi vùng bụng.

Thiếu niên tuyệt vọng kêu lên vài tiếng "a a" vô nghĩa, hậu huyệt bị thao đến đỏ bừng, dâʍ ɖị©ɧ từ nơi bị thọc đến tàn nhẫn bắt đầu ứa ra, chảy xuống đùi nhìn vô cùng da^ʍ mỹ.

Mục Thiểm Tây vẫn miệt mài đong đưa eo, điên cuồng nhún nhún hạ thân cường tráng, thúc mạnh đến nỗi Cố Nhạc Lăng không theo kịp nhịp của hắn, cả người mất thăng bằng, trán đập vào tường nghe côm cốp, trên trán hiện ra vệt đỏ chói mắt.

Phân thân dũng mãnh đang "đánh" kịch liệt dịch thủy theo côn ŧᏂịŧ trượt ra khỏi cánh hoa đã bị hành hạ đến sưng đỏ, kí©h thí©ɧ thị giác mãnh liệt.

Mục Thiểm Tây nhíu mày, lấy tay đỡ trán cậu, hắn cúi thấp người, nâng thiếu niên dậy, hạ thân nóng hừng hực tách hậu huyệt bị mài đến đỏ tươi ra, "ọp" một tiếng, lại đi vào một lần nữa.

Cố Nhạc Lăng sức cùng lực kiệt, không còn sức phản kháng, cơ thể như nhũn ra, cậu biết mình đã xong đời rồi, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, cầu mong chuyện kinh khủng này nhanh kết thúc.

Mục Thiểm Tây thở dốc, hắn đứng thẳng người khiến Cố Nhạc Lăng không với tới nổi, theo phản xạ mà kiễng chân, trọng lực hoàn toàn tập trung nơi hạ thân khiến phân thân hắn đi vào càng sâu, hắn gần như bế cậu lên mà mãnh liệt đâm chọc.

Điểm sâu trong hậu huyệt bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt, một trận tê dại truyền từ xương chậu xông thẳng lên đại não làm cậu há hốc cái miệng nhỏ bị chà đạp đến đỏ tươi, kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm lấy tâm trí, hai tay vô thức bám chặt cánh tay thon dài của Mục Thiểm Tây.

Trong buồng vệ sinh thi thoảng lại truyền ra tiếng "phốc phốc" kì lạ, không khí nồng nặc mùi hoan ái khiến người ta đỏ mặt, run chân, có khi là tiếng thở gấp mê hoặc của nam nhân, khi thì là tiếng khóc tinh tế, mềm mại như mèo con của thiếu niên dễ làm người nổi lên du͙© vọиɠ khi dễ.

Không biết qua bao lâu, Mục Thiểm Tây không kềm chế nổi mà rên lên một tiếng, đè vai thiếu niên lại, ghìm chặt hông Cố Nhạc Lăng như muốn khảm cậu vào trong người, cứ thế phun ra dịch thể nóng ẩm.

"Ô ô" . Cố Nhạc Lăng mơ hồ ôm bụng, run chân.

Mục Thiểm Tây sảng khoái nhếch môi nhìn bộ dạng phát da^ʍ của cậu.

Thật giống như cɧó ©áϊ bị thụ tinh.

Hắn bắn ra quá nhiều, nhiều đến mức Cố Nhạc Lăng cảm thấy bụng mình đều căng lên. Khi Mục Thiểm Tây rút phân thân "đánh phốc" một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được giải phóng lập tức tràn khỏi hậu huyệt, khiến hạ thân Cố Nhạc Lăng ướt đẫm tràn trề.

Thiếu niên bị cường bạo đến hơi thở đứt quãng, áo trắng nhàu nát, quần âu, đã bị Mục Thiểm Tây vứt qua một bên, thân dưới trống trơn, hạ thể bị chà đạp đến đáng thương. Hậu huyệt sưng đỏ, thỉnh thoảng lại theo nhịp thở của chủ nhân mà ứa ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, giữa hai chân đều là dấu vết xanh tím của tìиɧ ɖu͙©, đùi vẫn còn dư âm bị chà đạp mà run lên.

Cả người vô lực dựa vào Mục Thiểm Tây, hắn thở gấp ôm lấy thiếu niên, hôn lên đôi mắt như sắp nhắm lại.

Tư vị này tuyệt vời đến mức hắn muốn làm người này đến chết, nhưng nhìn tình trạng thê thảm của người trong lòng, không hiểu sao hắn đành nén du͙© vọиɠ xuống, lau sạch phân thân dính đầy dâʍ ɖị©ɧ nhét lại vào trong quần, khéo khóa lại, hắn ngẩng đẩu lên điều chỉnh lại nhịp thở. Một lúc sau đã khôi phục bộ dạng tinh anh, thân sĩ.

...