Chương 48: và 49 H

Hôm nay bọn nhỏ đều bắt đầu chương trình học năm mới, sáng sớm đều được đón đi học hết rồi. Cố Nhạc Lăng tay chống gậy, chậm rãi bước ra ngoài vườn, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi, đặt cạnh đó là một đống cuộn len sặc sỡ.

Cậu nhìn đi nhìn lại đôi găng tay màu hồng xinh xắn trong rổ mãi không chán, ánh mắt lại có chút buồn bã

Nghĩ nghĩ lại sờ đến di động mới mua trong áo khoác...

"Thích sao?". Không biết từ lúc nào, Phi Dực đã đến bên cạnh thiếu niên, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.

Di động của cậu sớm bị Mục Thiểm Tây làm hư rồi, sau đó vứt ở nơi nào cũng không biết. Phi Dực biết mọi người còn không yên lòng thiếu niên, nên tìm mua di động mới cho cậu để thuận tiện liên lạc.

Cố Nhạc Lăng trước đây cũng không muốn mua di động đắt tiền như vậy, cậu sợ tốn kém, nhưng nghĩ lại một nhà anh cả sống cách xa như vậy, liên lạc khó khăn, mới chịu nhận lấy.

Cố Nhạc Lăng rầu rĩ, hừ hừ trong cổ họng, trong tay là đôi bao tay màu hồng xinh xắn do cậu chính tay đan muốn tặng cho Điềm Điềm.

Đoàn Ngạc Niên vuốt nhẹ mảnh len màu hồng, chậm rãi câu lấy ngón tay hồng nhạt của thiếu niên, nhẹ giọng thì thầm.

"Em yên tâm, chúng ta sẽ tặng cho Điềm Điềm sớm thôi."

Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, trái tim anh liền co chặt lại, không nhịn nổi khều khều vài cọng tóc con đang rủ trước trán của thiếu niên, chừa một không gian vừa đủ để anh đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.

"Đừng buồn được không? Bảo bối?"

Cố Nhạc Lăng hạ mi mắt, ừ một tiếng, nhét đôi bao tay vào lòng của mình. Con ngươi đen nhánh phủ thêm một tầng trầm lắng khiến người nhìn vào không khỏi sa vào trong đó.

Phi Dực ôm lấy cậu, dễ dàng nâng người đặt trên đùi của mình, thân hình cao lớn so với Cố Nhạc Lăng khác biệt như trời với đất, không có cảm giác bài xích trong tiềm thức, ngược lại còn cho cậu cảm giác an tâm đến lạ.

Phi Dực ôm thiếu niên trong lòng, thầm thì nói chuyện hống cậu vui vẻ, tay lại âm thầm sờ sờ, ước lượng chỗ xương bị nứt gãy kia đã hồi phục đến đâu.

Cố Nhạc Lăng tuổi còn trẻ, năng lực phục hồi hiển nhiên không thể coi thường. Nhưng cũng chính vì còn trẻ lại mang thương tật nghiêm trọng như thế... về sau lớn tuổi hơn, ắt hẳn sẽ chịu không ít khổ.

...

Hằng ngày Cố Nhạc Lăng phải tập một số bài tập thể dục nhẹ theo hướng dẫn của bác sĩ để thúc đẩy sự phục hồi của xương, Phi Dực và Đoàn Ngạc Niên sẽ thay phiên nhau hỗ trợ cậu một chút, không thì sẽ đi trông chừng con trai,về khoản này họ lại làm vô cùng ăn nhịp, không hề cảm thấy phiền hà hay tị nạnh đối phương chuyện gì cả.

Hơn nữa Đoàn Ngạc Niên còn cảm thấy sau khi sống chung với Cố Nhạc Lăng, y học được rất nhiều thứ, cũng bỏ được nhiều thói quen xấu, tinh thần ngày càng tốt, Đoàn Ngạc Vân thấy y như vậy cũng tốt hơn bộ dáng dở dở ương ương lúc trước.

Không nhắc đến người đã vắng mặt kia, hiện tại trong nhà chỉ còn có ba người. Phi Dực, Cố Nhạc Lăng và Tiểu Ca.

Tiểu Ca còn đang bị cảm nhẹ, ngủ đến người trầm trầm, Phi Dực lên xem con trai một chút, kiểm tra nhiệt độ cơ thể không quá đáng lo mới rút tay về.

Dì Lý biết anh đang ở bên trong nên cũng cố ý mở cửa thật nhẹ, nhỏ giọng nhắc.

"Ông chủ, nước nóng phòng dưới đã pha xong rồi."

Phi Dực gật đầu, ém lại góc chăn cho tiểu Ca, quay sang dặn dò bà.

"Dì giúp tôi nấu một chút canh gừng giải cảm. Nấu xong thì gọi tiểu Ca dậy, nó ngủ cũng được mấy tiếng rồi."

Không cần dặn dò kỹ như thế dì Lý cũng sẽ làm, chỉ có điều Phi Dực là người cẩn thận nhịn không được dặn dò mấy câu niêna mới rời đi.

...

Trong phòng tắm, làn da trắng nõn của thiếu niên như được phủ thêm một tầng ánh sáng, vóc dáng tuy không tính là cao nhưng cân đối thon dài, đặc biệt lông tơ trên người rất ít, nhìn qua đều không có ai nghĩ đây đã là một nam nhân trưởng thành.

Cố Nhạc Lăng hít một hơi thật sâu, đưa tay gỡ lấy băng gạc dán gần hạ bộ để lộ mấy vết sẹo ngoằn ngoèo, rải rác khắp nơi từ bụng đến đùi trong, dữ tợn nhất là vết thương trên bụng, tuy đã gần hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn để lại sẹo hồng, ở giữa là tầng thịt mỏng đỏ mới tái sinh, chưa kịp liền da lại.

Không gỡ ra còn đỡ, lấy ra rồi, cản giác ngứa ngáy ngày càng rõ rệt, Cố Nhạc Lăng biết đây là vết thương đang kéo da non, không nên cào trầy sẽ rách da chảy máu, nhưng vết thương ở rất gần hạ thể nhạy cảm mang lại xúc cảm đặc biệt hành hạ người, bàn tay của cậu đã không khống chế nổi dời xuống phân thân lành lặn... gãi nhẹ vùng da bên cạnh vết thương cho đỡ ngứa.

Phi Dực vừa mở cửa bước vào liền gặp phải chắnnh tượng mê người này.

Trước mắt anh, Cố Nhạc Lăng ngồi trên nắp toilet, hai trân thon dài trắng trẻo buông thả,đầu hơi ngửa ra sau, gương mặt ửng hồng thở dốc, hai tay không ngừng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ tinh tế xoa nắn.

Lúc này, Cố Nhạc Lăng mới phát hiện trong phòng tắm có thêm một người, chợt nhận ra mình đang làm hành động khiếm nhã... Ngay tức khắc, gương mặt thanh tuấn đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu, miệng không ngừng lắp bắp nói.

"Em...em...."

Cậu hốt hoảng buông ngay dương căn hơi cương ra, hai chân lập tức khép chặt, thế nhưng lại quên mất vì tác động quá nhanh nhất thời đυ.ng trúng phần vết thương nhất thời không nhịn nỗi... đau đớn kêu lên.

Phi Dực nhíu mày trầm giọng quát.

"Đừng động đậy."

Anh nhanh chóng đi đến tách hai đùi của thiếu niên ra, vật nhỏ hiện tại vì kinh hách đã mềm đi không ít.

Anh xem xét qua không có bị nứt mạch máu, bất đắc dĩ nhìn Cố Nhạc Lăng đang xấu hổ muốn chết.

"Có cái gì của em anh còn chưa có thấy qua, ngượng ngùng?"

"Ai cũng có nhu cầu sinh lý, em làm loại chuyện này cũng không có gì xấu."

Thiếu niên không biết nói gì, hai tai càng đỏ rực, nơi mẫn cảm bị người nhìn đáng nói hơn Phi Dực thi thoảng lại cọ vào dương căn, cảm giác tê ngứa khiến Cố Nhạc Lăng không nhịn nổi vặn vẹo hai chân, ý đồ muốn Phi Dực buông tay.

Phi Dực nhìn cậu, ngữ điệu có chút trách cứ.

"Ngứa cũng không được gãi, trầy da sẽ lại bị nhiễm trùng."

Hai mắt Cố Nhạc Lăng đã ẩn ẩn nước.

Nhưng thật sự ngứa lắm... Cậu sợ mình nhịn không được.

Hai mắt Phi Dực loé lên một tia sáng kỳ dị, không đợi thiếu niên kịp phản ứng, anh đã mở miệng, nhanh chóng bao bọc lấy nơi riêng tư của cậu.

Cố Nhạc Lăng hoàn toàn không ngờ được Phi Dực sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng cảm giác ấm nóng bao quanh hạ thể thoải mái đến mức ngay lập tức cậu liền bị kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm.

Lần đầu tiên được người khẩu giao, kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời khiến cho giác quan của thiếu niên muốn nổ tung, cậu chỉ có thể dựa vào một chút lý trí còn sót lại, nắm lấy tóc của Phi Dực, muốn đẩy người ra.

"Anh...ưʍ... ." Cố Nhạc Lăng muốn nói nơi đó của cậu dơ lắm, không thể ngậm vào như vậy nhưng chưa kịp cản lại thì lưỡi linh hoạt kia lại xảo quyệt muốn chen vào qυყ đầυ chật hẹp.

Sống lưng thiếu niên căng chặt, cả người như muốn nhũn ra, hai tay đang muốn đẩy Phi Dực cũng đổi sang nắm lấy tóc anh, không có chút sức lực vò vò lấy.

Phi Dực nhả ra dương căn trắng hồng đang rỉ nước, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, biểu tình thoải mái đến thở không ra hơi của cậu khiến hai mắt của anh ngày càng tối lại.

Thiếu niên mơ màng nhìn anh, há miệng thở gấp.



"Anh.. anh... anh à...."

Phi Dực không nói gì, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắn lấy dương căn vuốt ve, hạ thể thiếu niên vô cùng sạch sẽ, một chút lông cũng không có. Lúc trước tuy cũng có nhưng không nhiều lắm, sau vài đợt phẫu thuật, cậu đều phải làm vệ sinh nơi tư mật đến mấy lần, sau đó... lông vùиɠ ҡíи cũng không còn mọc ra nữa.

Một lần nữa, phân thân nhỏ nhắn rỉ nước đến đáng thương kia được hàm vào miệng của nam nhân. Thịt non mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt quẩn quanh từ đầu lưỡi đến chóp mũi khiến người mê say.

Cố Nhạc Lăng khá kỹ lưỡng nên tắm rửa luôn cọ rửa nơi đó vô cùng sạch sẽ, không có mùi lạ, Phi Dực không ngừng liếʍ quanh hai mép đùi rồi tiếp tục đến hai túi cầu tinh tế nóng rực, ngay chắn một giọt nước nho nhỏ cũng không nỡ bỏ qua.

Hai chân thiếu niên không ngừng run lập cập, cậu ngửa đầu thở dốc, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ câu nhân, đùi non xoắn chặt.

Kế đến, cậu cảm thấy mắt mình như hoa đi.

Cảm giác buồn xót đang cháy âm ỉ bỗng nhiên bùng lên như liệt hoả.

Phi Dực nhổ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lòng bàn tay, ánh mắt tuy tràn đầy tìиɧ ɖu͙© nhưng đã có chút phân minh, cẩn thận xem xét màu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cố Nhạc Lăng.

Rất nhạt, chất lượng không tốt nhưng xem ra đã hồi phục không tồi..

Cố Nhạc Lăng sau khi cao trào đã có cảm giác hư thoát, bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, muốn khép mi lại...

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm giác cơ thể đang được nước ấm bao quanh, ngón tay thon dài của Phi Dực nhẹ nhàng mơn trớn trơn da thịt, thi thoảng lại có mùi sữa tắm quẩn quanh chóp mũi...

Phi Dực tắm cho cậu xong liền lấy khăn bọc người lại, dễ dàng bế người rời khỏi phòng tắm.

Lại thay đồ ngủ cho cậu xong, anh mới phát giác phía dưới vẫn chưa có dấu hiệu mềm xuống, thậm chí vì qυყ đầυ to lớn bị qυầи ɭóŧ bó chặt nên cảm giác không hề dễ chịu.

Phi Dực thở dài, nhận mệnh bước lại vào phòng tắm.

Tay vừa kéo khoá quần xuống, cự căn hùng dũng linh hoạt giơ cao cao, màu sắc tím đỏ ghê người, bên trên chầm chậm chãi ra đυ.c dịch.

Anh là người không mấy để tâm tới những chuyện này, sinh hoạt cũng hết sức bình đạm, đều dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lý, duy chỉ hôm nay...

Phi Dực nhắm mắt, trong đầu bỗng hiện lên hình hắnnh bờ mông nõn nà của thiếu niên, hầu kết của anh không ngừng chuyển động, phân thân cường tráng càng hưng phấn, thi thoảng lại giật giật như muốn nhắc nhở chủ nhân của nó không được quên nó vậy.

Cuối cùng là... Vẫn không nhịn được. Phi Dực một tay nắm lấy mệnh căn, một tay chống lấy vách tường lạnh băng, nhanh chóng loát động...

Thứ kia trời sinh vừa dài, vừa thô, dáng trụ lại hơi cong về phía trước, so với nam nhân bình thường, khi làʍ t̠ìиɦ sẽ khiến bạn giường dễ dàng đạt cao trào hơn.

Không biết qua bao lâu, Phi Dực lại rên nhẹ một tiếng...

Anh mở mắt nhìn chất lỏng trắng đυ.c vương vãi khắp sàn nhà, vì gạch lót là màu đen nên vô cùng dễ dàng nhận ra, Phi Dực có chút ghê tởm, vội vàng xả trôi chúng đi.

...

Đến tháng ba, sức khỏe của Cố Nhạc Lăng hồi phục khá tốt. Về cơ bản đã có thể tự chống gậy đi lại.

Từ khi có thể tự đi lại, Cố Nhạc Lăng bỗng có sở thích đi dạo, có lẽ vì nằm một chỗ lâu ngày nên cậu có chút sợ nằm một chỗ nghỉ ngơi. Cậu cũng không thích Đoàn Ngạc Niên lúc nào cũng theo sát cậu, nếu không lại phái thêm vệ sĩ theo dõi, thiếu niên cảm thấy thực bí bách.

Phi Dực nghĩ dù sau Mục Thiểm Tây cũng đã chết nên thả lỏng một chút, khuyên Đoàn Ngạc Niên cho cậu có chút không gian riêng.

Cố Nhạc Lăng vừa thành công nhận vị trí hoạ sư ở viện bảo tàng Kim Tinh hai tháng trước, đãi ngộ không tồi, vừa mới trả hết xong tiền mua nhà, còn có thể sắm sửa một ít đồ đạc, nội thất ở đó.

Cậu nghĩ nghĩ, bản thân bây giờ đã có công việc ổn định, có thu nhập tốt, có người yêu, có gia đình, quả thực... Không còn gì thoả mãn hơn nữa.

Thiếu niên mang tâm tình sung sướиɠ mà đi dạo một hồi, đến trước cửa tiệm đồng hồ bỗng nhiên dừng chân lại.

Cậu nhớ ba ngày nữa là sinh nhật của Phi Dực, có lẽ nhân tiện nên chọn mua một cái làm quà tặng cho anh.

Bây giờ cậu có tiền,chi tiêu cũng nên thoải mái một chút.

Nghĩ vậy, bèn thong thả bước vào cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, gương mặt xinh xắn, nhiệt tình ra chào đón. Nhìn thấy khách hàng mới đến là một nam nhân tuấn tú, lịch sự liền cười tươi hơn.

"Quý khách muốn mua loại đồng hồ nào ạ, hàng nội địa nằm ở bên tay trái, hàng nhập về từ quốc tế thì ở bên tay phải."

Cố Nhạc Lăng nghĩ nghĩ, rồi mới viết ra một tờ giấy đưa cho cô nhân viên.

"Hàng quốc tế, chất lượng tốt một chút. Mua tặng, người nhận là nam"

Cậu được người ta dẫn đến một tủ kính sạch sẽ, bên trong có đủ loại, và kiểu dáng đẹp đẽ, sang trọng dành cho nam giới.

Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu.

"Từ bên trái nhìn qua, hàng đầu tiên là Omega phiên bản 2018 màu nâu rất hợp với người da trắng, ở giữa chính là Tag Heuer màu bạc, năm nay chỉ nhập về nước 100 chiếc."

Cố Nhạc Lăng nhìn giá tiền mà một trận run rẩy. Nếu là lúc trước, đừng nói một chiếc, không chừng ngay cả một cây kim đồng hồ cậu cũng mua không nổi.

Nghĩ nghĩ, cậu chỉ vào một cái muốn đeo thử.

Cô nhân viên cẩn thận lấy ra cho cậu xem thử.

Quả thực rất đẹp, nhưng hơi lớn.

Cố Nhạc Lăng tưởng tượng đến kích cỡ cổ tay của Phi Dực... Chắc là vừa rồi đi?

Lại nghĩ, da của Phi Dực khá trắng, nếu mang chiếc đồng hồ này vào chắc sẽ rất đẹp.

Cậu hướng cô nhân viên gật đầu.

"Lấy cái này."

Nhân viên bán được sản phẩm đắt tiền càng thêm niềm nở, hướng đẫn Cố Nhạc Lăng cách bảo dưỡng và chuẩn bị thêm một chiếc hộp đựng tinh xảo.

"Tôi muốn lấy cái đó."

Âm thanh thô thiển bất ngờ vang lên khiến nhân viên đang chuẩn bị đưa hộp quà cho Cố Nhạc Lăng sửng sốt một chút, nhận ra đây là ai liền ái ngại gọi.

"Lãng thiếu."

Người gọi là Lãng Thiếu hừ lạnh một tiếng, bước đến chỗ Cố Nhạc Lăng đang đứng, lạnh lẽo nhìn cậu.

"Thứ như mày cũng có tiền mua nổi nó sao?"

Cố Nhạc Lăng nhìn người thô lỗ này có chút quen mắt, nghĩ nghĩ một hồi, mắt có chút mở to, tay nắm gậy căng thẳng.



Lãng Minh Sí.

Tên này là bạn học cấp ba của cậu, là con riêng của một phú hào. Trong trường là tên côn đồ có tiếng, hơn nửa năm trời cậu vô cùng xui xẻo mà lọt vào tay gã, cùng với một cậu bạn khác... Thường xuyên bị gã bắt nạt, nhẹ thì bắt cởi đồ, bị ném qυầи ɭóŧ vào sọt rác, nặng thì bị treo lên đánh.

Năm đó cậu bị đàn áp đến thảm, nếu không nhờ Tiết Hưng vô tình nhìn thấy vết xanh tím trên eo em trai, chạy đến trường cùng Lãng Minh Sí náo loạn một trận, buộc gã phải chuyển trường thì có lẽ đã sớm bị gã đánh cho hỏng cả đầu óc.

Lãng Minh Sí chống khủyu tay lên l*иg kính, nhướng mày nhìn thiếu niên rồi quay sang ra lệnh với nhân viên.

" Tôi muốn lấy cái này, đi đổi một chiếc hộp khác."

Nhân viên khó xử nhìn Cố Nhạc Lăng.

"Nhưng thưa ngài, vị khách hàng này đã quyết định mua trước rồi ạ."

Gã gác tay lên vai Cố Nhạc Lăng ,cười cười.

"Tôi trả gấp ba, Cố Nhạc Lăng cậu thấy sao hả?"

"Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ mua cho cậu một cái đắt tiền khác."

Cố Nhạc Lăng nhíu mày, phủi bàn tay trên vai mình xuống, đưa thẻ cho nhân viên muốn thanh toán.

Nhân viên ngập ngừng chưa nhận lấy đã bị gã đoạt đi. Lãng Minh Sí ném thẻ ngân hàng lên quầy, hai tay nắm lấy cổ áo Cố Nhạc Lăng nhấc lên, gương mặt hung ác kề sát.

"Cố Nhạc Lăng, tám năm không gặp, gan mày lại to ra nhỉ?"

Gương mặt Cố Nhạc Lăng có chút sợ hãi, nhưng cũng mau trấn định lại. Cậu đã vốn không phải là một người yếu đuối như lúc trước, không thể để người ta muốn làm gì thì làm.

Nhân viên hốt hoảng vội chạy đến can ngăn. Cô không thể nghĩ đến kẻ có tiền như Lãng Minh Sí mà hành vi lại thô lỗ như thế.

"Lãng thiếu, không được đánh nhau ở đây."

Lãng Minh Sí cười gằn, đưa tay lay lay cổ áo Cố Nhạc Lăng.

"Vậy đánh ở chỗ khác thì được phải không?"

Cô Nhạc Lăng cắn răng, đem tay hắn hất ra.

Lãng Minh Sí hoàn toàn bị chọc giận, đem người xô ngã. Cố Nhạc Lăng thấp giọng rên lên một tiếng lại bị gã bồi thêm một đá vào đầu.

Gã nhìn thiếu niên chật vật nằm ở dưới đất, tâm trạng có chút khoan khoái.

"Năm đó nhìn bộ dạng của mày thật sự rất đáng hận. Mày lấy đâu ra tư cách nhìn tao bằng ánh mắt khinh thường đó"

"Nghe nói nhà của mày đã sớm bị phá sản, thằng anh hống hách của mày bây giờ còn phải đi làm nhân viên văn phòng quèn. Cố Nhạc Lăng, mày lấy đâu ra tiền mua một thứ đắt đỏ như thế này."

Nói đoạn, gã dí chân xuống hạ bộ của cậu chọc chọc. "Mày đi bán cái này." Rồi dời xuống phần mông "hay là cái này?"

Cố Nhạc Lăng tức giận đến ho khan, đưa tay sờ sờ trên trán. Quả nhiên, lại chảy máu.

Nhân viên thét lớn, run rẩy ấn ấn điện thoại bàn, liên hệ cho quản lý và bảo vệ.

Lãng Minh Sí có chút phát điên cười châm chọc.

"Tao đã quên, cái thứ bé đến mức không thể chọc thủng m*** tr*** của mày có thể bán được bao nhiêu đó tiền sao?"

"Cố Nhạc Lăng, mày không phải là dạng chân ra cho đàn ông chơi để lấy tiền đi?"

Năm đó, khó khăn lắm gã mới lấy hết dũng khí mà nói mình dường như có cảm tình "một chút" với Cố Nhạc Lăng, nghĩ rằng cậu sẽ vui như điên. Không ngờ chào đón gã, là ánh mắt khinh khi của Tiết Hưng và cái tát của ông già.

Lãng Minh Sí bực bội đưa tay nới lỏng cà vạt.

"Từ chối tao để ngủ với mấy lão già có phải không?"

Càng nghĩ càng tức điên lên.

Đồ điếm.

Tám năm qua không có lúc nào gã không nghĩ về Cố Nhạc Lăng. Thế nhưng người này vừa từ trong tay gã trốn ra lại đi làʍ t̠ìиɦ nhân cho người khác, dùng thân thể đổi lấy tiền bạc.

Đúng là đồ tiện nhân.

Cố Nhạc Lăng bị hắn xúc phạm đến phẫn nộ cực kỳ, từ dưới đất lảo đảo đứng lên muốn đánh trả nhưng lại bị gã đưa chân kéo ngã.

Lãng Minh Sí nắm lấy tóc thiếu niên kéo lên ,bắt đối diện với chính mình, gằn từng tiếng.

"Tao có thể mua lại mày từ chỗ của người đang bao dưỡng mày. Về sau không được trốn khỏi tao nữa."

Bị gã đá vào bụng, vết thương cũ bị phát tác, một trận tanh ngọt dâng lên cổ họng, Cố Nhạc Lăng khổ sở phun ra một ít máu.

Lãng Minh Sí bị ghê tởm, ném người xuống đất. Vội vàng lấy khăn lau lau mặt, ngữ khí có chút ghét bỏ.

"Mày bị cái gì vậy?"

"Tìm chết."

Lãng Minh Sí bị đá văng sang một bên, cơ hồ đứng dậy không nổi, bụng và lưng dâng lên một cơn đau tê điếng, thống khổ đến thét ra tiếng.

Xương sườn... Xương sườn muốn gãy.

Đoàn Ngạc Niên hai mắt đỏ ngầu, đem người từ dưới đất nâng dậy, tay run rẩy sờ sờ vết máu trên trán cậu.

"Đau lắm có phải không?"

Cố Nhạc Lăng không đáp, có chút thở dốc nhìn y, bàn tay lại ôm bụng.

Đoàn Ngạc Niên gật đầu.

"Là chỗ này sao? Chúng ta đến bệnh viện."

Nói đoạn liền bế người đứng dậy. Trước khi đi còn không quên đá vào mặt Lãng Minh Sí khiến gã hộc ra hai cái răng cửa và máu tươi.

____