Chương 24: (H) Mất Đi Thị Lực

Mục Thiểm Tây hiếm khi nghe nhạc, nhưng hắn lại có sở thích đặc biệt liên quan tới âm nhạc.

Tỷ như vừa làʍ t̠ìиɦ vừa nghe nhạc.

Đặc biệt hắn một bản nhạc không mấy nổi tiếng, niên đại lại rất lâu.

Bạn tình của Mục Thiểm Tây rất không thích cùng hắn làʍ t̠ìиɦ ở nhà riêng, nguyên do cũng là vì sở thích quái dị này.

Họ bị bản nhạc âm trầm này dọa cho cảm xúc đều mất hết.

Chỉ có Mục Thiểm Tây rất hưng phấn mỗi khi bài hát này cất lên,mỗi khi như vây hắn như phát cuồng mà làʍ t̠ìиɦ.

"Muốn nuốt em vào bụng."

Lời nhạc như ma âm quanh quẩn bên bên tai Cố Nhạc Lăng, chốc chốc lại có thêm hơi thở trầm đυ.c của nam nhân xen vào.

Mục Thiểm Tây híp mắt, nhìn thiếu ni thở dốc nằm dưới thân, eo cử động chậm dần lại....

"Nhạc Lăng thật đáng yêu. Đáng yêu đến mức ta muốn nuốt con vào bụng."

Trước mắt cậu là một mảng mờ ảo, ẩm ướt. Gương mặt mơ hồ của nam nhân như chồng lên thêm một gương mặt của khác...

Rất quen thuộc.

Hình như đã từng gặp qua ở đâu.

Nhưng mà...Đầu của cậu đau quá.

Đau đến muốn vỡ tung ra.

Đó là ai?

Tại sao lại vừa xa lạ...vừa quen thuộc đến vậy.

"Nhạc Lăng. Bảo bối, em ra rồi rồi."

Mục Thiểm Tây nheo mắt, nhìn phân thân mềm mại đang bắn tung toé, dính lên cả phần thân của hắn.

Đáy mắt hắn thoáng có ý cười.

"Da^ʍ tiện."

Làʍ t̠ìиɦ với Cố Nhạc Lăng không dưới mười lần, cậu đều bày ra bộ dạng bị cưỡиɠ ɠiαи, tuy thân thể của Cố Nhạc Lăng xác thực rất vừa ý Mục Thiểm Tây, nhưng bộ dạng nửa chết nửa sống của nàng đều làm hắn căm ghét.

Mà lần này...

Cố Nhạc Lăng thấy sướиɠ?

Vừa thất thần, bất ngờ Cố Nhạc Lăng căng cứng người, hậu huyệt cũng vì thế co thật chặt, tham lam mυ"ŧ lấy phân thân trướng to đáng sợ, Mục Thiểm Tây chống tay xuống giường thở "ồ ồ", gồng người ngăn lại cơn buồn xuất t*nh.

Đồ da^ʍ tiện.

Hắn mỉm cười, vuốt ve gương mặt tinh tế của Cố Nhạc Lăng thầm mắng.

"Ra vẻ thánh khiết... Cuối cùng...a ha... cũng bị tôi chơi đến chảy nước..." Mục Thiểm Tây hạ thấp người, nghiến răng mà mãnh liệt đâm chọc, gân xanh trên trán hắn nổi lên, mồ hôi không ngừng tuôn ra, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

"Thao mẹ nó chứ... A ha... khốn kiếp! Đừng co rút nữa... lỗ nhỏ của cô thật sướиɠ... A... Chết tiệt..Sướиɠ quá."

Âm thanh va chạm xá© ŧᏂịŧ vang lên mồn một trong căn phòng rộng lớn, tiếng nước mờ ám cùng với tiếng thở dốc da^ʍ mị của nam nhân , tất cả đều khiến người nghe thấy đều phải mềm nhũn.

Cố Nhạc Lăng không còn tỉnh táo, thân thể cậu bị người giữ chặt mãnh liệt trừu dập, trướng quá.

Muốn bắn.

Hình ảnh trước mắt cứ chập chờn, thoắt ẩn thoắt hiện...

"Bé ngoan. Em có muốn thoải mái hơn không?"

Mục Thiểm Tây đạt được kɧoáı ©ảʍ dồn dập, tràng thịt nóng hầm hập, chặt chẽ, ẩm ướt, mềm mại kia đang tận lực nuốt, nhả phân thân khó chiều của hắn, bên tai hắn văng vẳng tiếng "òm ọp" từ bộ vị giao hợp truyền đến.

Giác quan như muốn nổ tung.

Điện lưu mạnh mẽ chạy từ phần rễ đến ngọn.

Hai túi cầu cực đại, cứng rắn săn lại báo hiệu cơn cực khoái của nam nhân sắp đến.

Mục Thiểm Tây không khống chế nổi, vô thức rêи ɾỉ, cứ thế... bắn ra.

Chất lỏng tội lỗi kia không ngừng phun trào, lấp đầy cơ thể thiếu niên đang mơ màng dưới thân hắn.

Rất nhiều.

Nhiều đến mức Mục Thiểm Tây cũng không tin là mình có thể tiết ra nhiều đến vậy.

Bụng của Cố Nhạc Lăng theo mắt thường có thể thấy chậm rãi phồng lên như người mang thai ba tháng.

Mục Thiểm Tây vẫn chưa thỏa mãn, tính dục của hắn rất mạnh, nhất là gần đây khẩu vị của hắn cực cao, không vừa mắt bất cứ hoa thơm cỏ lạ nào hết, hắn thề hắn sẽ nhẫn nhịn... mãi cho đến khi bắt được Cố Nhạc Lăng.

Hắn chỉ muốn..

Chơi chết Cố Nhạc Lăng mà thôi.

Chơi cho đến khi thiếu niên khép chân không nổi. Mang một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn lê lết khắp nơi.



Đúng vậy, vẫn chưa đủ.

Phân thân to lớn đã mềm hơn phân nửa trượt khỏi hậu huyệt đang căng chặt. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có vật chặn lại liền không ngừng trào ra, thấm ướt ga giường.

Ta thật sự muốn nuốt em vào bụng thôi, bảo bối à.

Mục Thiểm Tây nằm úp sấp trên người thiếu niên, cơ thể như một con liệp báo hung hãn không ngừng trườn tới trườn lui trên người Cố Nhạc Lăng.

Phân thân sẫm màu, tục tĩu kia vẫn theo cử động eo mà cọ sát hậu huyệt của thiếu niên. Cố Nhạc Lăng nức nở rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ như muốn nhấn chìm tri giác của cậu, nơi đó đang không ngừng kêu gào muốn giải thoát.

Gần một giờ đồng hồ đã trôi qua.

Mục Thiểm Tây đem Cố Nhạc Lăng lăm lộn gần một giờ đồng hồ. Hắn đã bắn một lần nhưng lại mau chóng cương lên lần nữa.

Mà Cố Nhạc Lăng... đang thì thào cái gì.

"Chú sẽ bóp chết tiểu Thu nếu bảo bối không nghe lời."

"Đứa nhỏ này sẽ mang họ Lâm. Là con của chú và bảo bối."

"Ô...ô".- Cố Nhạc Lăng như phát điên, cả người vùng vẫy thoát khỏi khống chế của Mục Thiểm Tây, chính hắn cũng không ngờ thiếu niên lại phản kháng mãnh liệt như vậy.

Bốp

Gương mặt xinh đẹp của Mục Thiểm Tây bị trúng một quyền của Cố Nhạc Lăng, hai mắt hắn tối sầm lại, đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.

Thật... con mẹ nó đau.

Mục Thiểm Tây đau đến ôm mặt, nghiến răng ngã sang một bên.

Cố Nhạc Lăng như ý thoát khỏi gọng kìm sắt đá của nam nhân, rêи ɾỉ một tiếng, hai chân vặn vẹo một hồi, bàn tay run run chạm đến phân thân đang không ngừng co giật...vụng về xoa nắn.

Thoải mái.

Thoải mái quá.

Nhưng mà, không hiểu sao... Cậu đau lắm.

Nước mắt chảy không ngừng trên gương mặt thanh tú của thiếu niên, hô hấp cũng nghẹn lại.

"Thật giỏi. Bảo bối thật giỏi. Làm như thế này rất dễ chịu phải không? "

Cái eo tinh tế không ngừng bắt chước động tác giao hợp mà trường về phía trước...

"Sao lại ngừng lại, em không thấy Tiểu Thu đang bất mãn sao? "

Lời nói da^ʍ tiện tựa như búa sắt, nện vào tiềm thức mơ hồ của Cố Nhạc Lăng, rất đáng sợ... đáng sợ vô cùng.

Đôi tay nhỏ bé xoa nắn qυყ đầυ càng nhanh hơn. Gân cổ Cố Nhạc Lăng trướng lên, hơi thở rối loạn đến cùng cực.

Khó chịu.

Khó chịu vô cùng. Hơi thở kiều mị của nam nhân vờn quanh trí óc của thiếu niên, cả người cậu nóng ran, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

Nhưng hơn cả... chính là nỗi sợ.

Cố Nhạc Lăng hành động theo vô thức, động tác như có người cưỡng ép cậu phải làm vậy.

Sợ hãi. Bất lực.

Sẽ bị phạt.

Nếu không làm vậy sẽ bị phạt a.

Cố Nhạc Lăng không muốn bị phạt.

Một trận tê dại từ hạ thể truyền đến, không ngừng co rút... Cố Nhạc Lăng thét lên một tiếng, trong tay là một mảng dịch trắng gần như trong suốt.

Bé ngoan.

Mục Thiểm Tây bị chọc điên, hai mắt đỏ ngầu, một phát nắm lấy tóc của thiếu niên đập mạnh vào tường.

Cố Nhạc Lăng rất may, cả cơ thể đều đυ.ng phải tường trước nên phần đầu ít ăn đau hơn. Với lực tay kinh hồn của Mục Thiểm Tây... nếu trúng đầu trước... có lẽ cậu đã tắc thở không chừng.

Mục Thiểm Tây đứng dậy, thở hồng hộc như một con hổ đang bị chọc giận, sát khí hừng hực ánh mắt lạnh lẽo dán lên người thiếu niên đang nằm gục dưới chân hắn.

Máu từ vết thương trên đầu chảy dọc theo thái dương,rẽ nhánh sang đường mũi tinh tế, tạo thành một cảnh tượng vừa mỹ lệ vừa thê thảm.

Đau đến tỉnh ra.

Đường cong tuyệt đẹp phô bày trước mặt dã thú như đang mời gọi, miệng huyệt sưng đỏ vẫn chưa khép lại kịp còn mấp máy, ứa ra dịch thể trắng đυ.c.

Mục Thiểm Tây ưỡn người một cái, phân thân sừng sững đã dễ dàng tách lối đi chật hẹp kia, thâm nhập sâu bên trong.

Ngón tay thiếu niên khẽ động, hơi thở nặng nề, đôi mi dài đôi khi lại run lên.

Tuy hôn mê nhưng vẫn bị con quái vật đang hung hăng càn quấy trong thân thể làm cho không yên.

Mẹ nó. Như gian thi* vậy.

(*: Hϊếp xác chết).



Mục Thiểm Tây mắng một câu, nhấc hai đùi của cậu lên một chút, thử đâm chọc.

Lần này lại thoải mái hơn một chút.

Chân mày cau lại liền giãn ra, gương mặt tà mị lộ ra biểu cảm mê người.

Hạ thân theo đà mãnh liệt va chạm, da thịt của hai người đều run lên cùng một lúc, phân thân không ngừng ra vào nhục huyệt nhạy cảm, tiếng ma sát bộ vị tư mật không ngừng vang lên chọc tâm Mục Thiểm Tây ngứa ngáy.

Cả cơ thể to lớn của hắn như bao trọn Cố Nhạc Lăng, từ sau lưng hắn nhìn lại...thiếu niên dường như biến mất.

Khung xương của cậu rất mảnh mai, không sai mấy so với Cố Nhật Tuệ, nếu cẩn thận nhìn lại hình như còn thấp hơn Cố Nhật Tuệ một chút.... mà Mục Thiểm Tây tựa như một dã thú khổng lồ, sức lực cuồng dã, không cách nào phát tiết hết.

Vòng eo thiếu niên bị đung đưa như sắp gãy, Mục Thiểm Tây thoải mái híp mắt, chẳng quan tâm máu trên người Cố Nhạc Lăng dây ra giường, trông rất ghê người.

"Thích hơn phải không? Muốn điên lên chứ gì?". Giọng nói hắn khàn đυ.c, hơi thở nóng hổi phả bên vành tai mẫn cảm của Cố Nhạc Lăng.

Thiếu niên không trả lời, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, cơ thể bị va chạm đến đỏ bừng.

Đúng như Mục Thiểm Tây nói...

Như gian thi vậy.

...

Thời Phát là một tên thợ mộc nghèo ở một vùng quê nghèo, gã chuyển đến thành phố A chỉ mong có cơ hội phát tài, lập gia đình. Nhưng vận mệnh trêu ngươi, tiền không có, đến năm 30 tuổi mới cưới được vợ.

Gã lại phải chuyển đến ngoại ô thành phố C, một khu phố thật nghèo nàn hiếm người lui tới.

Vậy mà gã lại tìm được vợ.

Mặc dù vợ của hắn có một đứa con riêng mới bốn tuổi nhưng cô vẫn còn rất xinh đẹp, chăm chỉ. Thời Phát nhìn thế nào cũng thích, gã nghĩ gã sẽ cố chấp nhận tiểu Ca vì mẹ nó vậy.

Nhưng tiểu Ca là một đứa nhỏ nuôi không lớn nổi.

Từ lúc bé nó đã bệnh rất nhiều lần, có nhiều lúc gã tưởng nó sẽ không sống quá năm tuổi, nhưng cuối cùng nó cũng giống như cỏ dại, bị quật cho tơi tả rồi cũng sống sót trở về.

Thời Tiểu Ca biết nó không phải con ruột của gã từ khi nó nghe được từ miệng của dì Lưu cùng xóm. Bà phao tin rằng mẹ nó là tình nhân cho một thương gia nào đó, cuối cùng lại bị người ta vứt bỏ.

Thời Phát chính là bị đổ vỏ.

Nam nhân ai mà không để ý chuyện này?

Thời Phát cố gắng lờ đi, nhưng mỗi khi nhìn đến gương mặt không giống gã , cũng không giống Diệp Thu một chút của tiểu Ca lại làm gã cảm thấy khó chịu.

Gã bắt đầu mang nó ra trút giận.

Cha của Thời Tiểu Ca có lẽ vừa giàu vừa tuấn tú. Nếu không bộ dạng của Thời Tiểu Ca cũng không tốt đến vậy, đi phơi nắng một ngày cũng không bị đen.

Người trong xóm đều nói đó là do nó giống cha ruột.

Thời Phát càng ngày càng trở nên ghét nó.

Thời Tiểu Ca lên 6 tuổi bắt đầu học cách lấy lòng gã, vì nhiều lúc không có lý do, gã đều mang nó ra đánh thật ác.

Nhìn bộ dạng hèn mọn, nơm nớp lo sợ của nó gã rất vừa lòng.

Mặc kệ là "thiếu gia" nhà nào sau này cũng phải mang họ Thời, suốt đời đều phải cung phụng gã.

Như vậy là được.

...

Nhưng mà...

Có người sắp mang tiểu quỷ đó đi rồi.

Gã không biết tên đó có phải cha ruột của nó hay không...

Nhìn qua, có vẻ không giống lắm.

Mặt mũi tiểu Ca không có lấy một nét Âu hóa, gương mặt thanh thuần, tinh xảo theo kiểu phương Đông, chỉ nhu mà không cương.

Mặc kệ có phải cha ruột hay không. Tên kia nhất quyết phải mang nó đi theo, còn trả một khoản tiền rất lớn, lớn đến mức Thời Phát biết có làm cả đời cũng không thể được nhiều như vậy.

Bệnh tình của Diệp Thu không thể kéo dài.

Mặc kệ đứa nhỏ kia. Đi với người giàu có kia, nói không chừng nó còn sung sướиɠ hơn người khác vạn lần.

Chỉ là không hiểu sao.

Nhìn tiểu Ca bị mang lên xe, nước mắt nước mũi ồ ạt thi nhau chảy xuống, không ngừng hướng gã gọi cha...

Gã lại ngẩn ra một lúc, tiền trên tay cũng rơi xuống.

Khóc cái gì?

Mày đi là để hưởng phúc.

Ở với tao... có cái gì sung sướиɠ?

Thời Phát bị tiếng ho đánh tỉnh, chậm rãi quay trở về nhà.

Sau lưng gã, tiếng khóc trẻ con vẫn còn văng vẳng.