Chương 22: Kẻ Gϊếŧ Người

Bệnh viện An Lâm là bệnh việc trực thuộc thành phố C, là bệnh viện trọng điểm ở phía Đông, cách thành phố A không xa.

Đoàn Ngạc Niên tăng tốc độ, gần hai tiếng sau đã qua địa phận thành phố C.

Trong xe, Cố Nhật Tuệ không ngừng siết chặt tay cầu nguyện trong lòng.

Hơn mấy ngày nay, chuyện Cố Nhạc Lăng đã làm hai người vô cùng mệt mỏi, hiện tại lại càng khiến tâm trạng họ trở

nên nặng nề hơn.

...

"Xin hỏi... có ba bệnh nhi vừa được đưa đến đây một lượt... "

Y tá nhìn cặp đôi dung mạo xuất chúng đứng chung, trong lòng không khỏi hâm mộ, nhưng cũng rất nhanh chóng tìm ra. "Là bệnh nhân Tiết Nhượng Toàn, Tiết Hữu Thiên và Quân Dao?"

Cố Nhật Tuệ vội vàng gật đầu, Đoàn Ngạc Niên đứng cạnh không nói gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

Đó là người thân của Cố Nhạc Lăng.

"Lầu 2, phòng cấp cứu khu B."

...

Trước phòng cấp cứu, chỉ có vài người đứng cùng với Tiết Hưng, nhìn ánh sáng chớp đỏ trên biển báo, tâm trạng mọi người đều chùn xuống.

Chú Lý ôm chặt bả vai của Tiết Hưng, ánh mắt ông hiện lên nỗi đau xót khó tả, hít một hơi rồi mới dám nói.

" Hưng tử, dù có chuyện gì xảy ra... cháu là trụ cột trong gia đình... không thể sụp đổ..."

Tiết Hưng không nhìn ông, bàn tay dán lên mặt kính lạnh lẽo, ánh mắt đỏ hoe, đờ đẫn hướng về bên trong...

Trong đó, một đám người đang vật lộn với tử thần giành lại sự sống của đứa nhỏ nằm trên giường, mà đứa nhỏ kia...

An tường.

Tĩnh lặng.

Như đang chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt đầy vết xanh tím ghê người vậy mà trong thanh thản đến lạ.

Hắn mỉm cười, nụ cười có chút không giống như mọi khi.

"Sẽ ổn thôi. Đúng không?"

Các con của hắn, rồi sẽ mau bình phục, mau tỉnh dậy gọi hắn là cha, ngây thơ quấn quít hắn mỗi khi cô về nhà.

Có phải không?

...

Khi Cố Nhật Tuệ vừa đến nơi, cô chỉ thấy anh cả đứng đó, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu, cả người đầy tử khí, đôi mắt tràn đầy tia máu, không ngừng hướng về vách kính ngăn mà lẩm bẩm...

Cố Nhật Tuệ run run, dùng hết sức lực mới có thể nhấc chân bước đến bên Tiết Hưng.

"Anh cả..."

Tiết Hưng như bị gọi tỉnh, có chút phản ứng.

"Cố Nhật Tuệ, em đến rồi. Em xem, bảo bối của anh chỉ ngủ một lát rồi dậy thôi... phải không?"

Rồi hắn lại tiếp tục chăm chú nhìn Điềm Điềm đang nằm ở trên giường, đôi mi thanh tú an tường hạ xuống, gương mặt trắng bệch, không nửa điểm sinh khí."Con gái của anh rất nghịch ngợm. Nhất định là con bé... đang giận anh không dành thời gian nhiều cho nó...".

Rồi hắn lại đột ngột bật cười. "Hai đứa con trai của anh cũng vậy, thoạt nhìn không nói gì. Nhưng hai đứa nó, lại là người thù dai nhất trong nhà."

Cố Nhật Tuệ nắm chặt lấy góc áo nhàu nhĩ của anh mình, tựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn, tiếng khóc cuối cùng cũng không nén lại được mà bật ra.

"Hắn..."

Chú Lý thở dài, nhìn đôi mày nhíu chặt của mấy bác sĩ trong phòng cấp cứu ,lại nhìn bộ dạng của Tiết Hưng...

Ông trời thực quá nhẫn tâm.

Bên trong, bác sĩ mệt mỏi lắc đầu, nhìn nhìn đứa nhỏ nằm trên giường, ánh mắt hiện lên một tia không đành lòng.

Thật đáng thương.

Còn quá nhỏ.

"Bệnh nhi Tiết Quân Dao. Tử vong lúc hai mươi hai giờ, hai mươi sáu phút, ngày 9 tháng 8..."

....

"Bác sĩ, con gái của tôi..."

Ba người nhìn mặt nhau, cuối cùng người lên tiếng lại là vị lớn tuổi nhất.

Vị bác sĩ trung niên chỉ có thể cúi đầu tạ lỗi trước mọi người đang thẫn thờ.

" Bé mất máu quá nhiều... tình trạng nguy kịch... có lẽ đã mất ngay khi đang trên đường đến đây."

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được bé." Một câu vô cùng quen thuộc đối với họ, nhưng cũng làm Tiết Hưng hoàn toàn sụp đổ.

Ánh mắt hắn dại ra, mãi không nói được câu gì.

Không giữ được là sao?

Con gái của hắn? Không giữ được?

Cố Nhật Tuệ ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở, người thân của cô...

Tại sao cứ lần lượt rời bỏ cô?

...

"Buông tôi ra. Tôi phải gọi Điềm Điềm dậy." Tiết Hưng vung tay khỏi vị bác sĩ đang cố gắng giữ hắn bình tĩnh, ánh mắt đỏ ngầu như nhuốm máu, hắn chạy vào phòng cấp cứu, ngơ ngác nhìn đứa bé trên chiếc giường trắng toát...

"Điềm Điềm à..."- Hắn nghẹn ra một câu, môi mấp máy nhiều lần nhưng cũng không nói thêm được gì.

Âm thanh của điện tâm đồ vang lên không ngừng, báo hiệu một sinh mệnh đã trôi đi.

"Ba... Điềm Điềm đau lắm."

Cô nhớ rõ, lúc đó Điềm Điềm còn đang nằm trong lòng của hắn, trên đầu đều là máu, nhưng người bé vẫn còn chút độ ấm.

Không phải như bây giờ.

Quá lạnh.

Ngón tay của bé con sao lại lạnh như vậy.

Tiết Hưng để bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm áp lên gương mặt của hắn.

Nước mắt từ trong hốc mắt không khống chế được, tuôn dài trên gò má cương nghị.

"Ba đến trễ rồi... xin lỗi con, bảo bối."Điềm Điềm vẫn không hề đáp lại, gương mặt xinh xắn của bé đã trở nên trắng bệch, ai cũng có thể nhìn ra...

Đứa nhỏ kia... quả thật đã chết rồi.

Đứa nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn như thế cứ vậy mà chết đi.

Mà tử trạng lại làm người vô cùng đau lòng, phẫn hận.

Tiết Hưng ôm xác con gái vào lòng, khóc không thành tiếng.

Dì Lý khóc rất thê thảm, khóc đến chú Lý cũng không kiềm được đỏ hoe mắt, Cố Nhật Tuệ đứng tại cửa phòng cấp cứu, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào trong phòng, không khí trầm uất đến nghẹt thở...

Chú Lý là người tỉnh táo nhất, ông là người đã đưa ba đứa nhỏ đến bệnh viện, cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình Tiết Hưng phát cuồng.

"Tiết Hưng, đừng như vậy. Còn Hữu Hữu và Toàn Toàn, đám nhỏ cần cậu."

Tiết Hưng không trả lời, tay ôm Điềm càng chặt, miệng luôn lẩm bẩm gọi "bảo bối."

Hắn tin chỉ cần cho đứa nhỏ một chút hơi ấm, nó sẽ tỉnh lại.

Sao bọn họ dám nói là con gái của hắn đã chết?

Điềm Điềm chỉ đang ngủ say thôi, ngủ đủ rồi, con bé sẽ tỉnh.



Đoàn Ngạc Niên không nói gì nhưng ánh mắt vẫn đặt trên gương mặt của Điềm Điềm mãi không dời.

Cô cùng đã từng có một em gái xinh xắn giống như vậy, chỉ tiếc...

Nhìn thần trí không còn tỉnh táo của Tiết Hưng không khác chi Đoàn phụ năm đó.

"A Niên, chỉ khi nào con thật sự có một đứa con, con mới hiểu được nỗi lòng của người làm cha."

Bây giờ, có lẽ y đã hiểu được phần nào rồi.

Một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Cố Nhật Tuệ khóc đến nước mắt cũng cạn, trong lòng cũng đã bình tĩnh hơn phần nào.

Duy chỉ có Tiết Hưng, một mình cô vẫn cố giữ cái xác lạnh lẽo trong lòng, mặc cho bác sĩ và cảnh sát cũng đã đến.

"Một chút thôi... cho tôi ở cùng với Điềm Điềm một lúc nữa. Đừng mang con bé đi..."

Hắn thấp giọng khẩn khoản.

Cố Nhật Tuệ không đành lòng nhìn phải quay đầu đi, mím chặt môi.

Mặc dù Tiết Hưng không chấp nhận được sự thật, nhưng hắn cũng hiểu được một điều... Hắn sẽ không bao giờ được gặp lại Điềm Điềm nữa.

Ngay tại giờ khắc này, một giây trôi qua là vô cùng quý giá.

Hắn lẩm bẩm, nhìn gương mặt non nớt của con gái, thấp giọng thì thào.

"Một chút thôi... một chút nữa thôi."

Cảnh sát Trần nhìn bộ dáng mơ hồ của hắn không khỏi thở dài.

Như thế này muốn mở miệng xin nghiệm thi cũng khó...

Một đôi cha con đáng thương.

...

Mục gia.

Mục Huyền theo lệnh của cô chủ, mang Mục Thậm Thăng trả về Mục gia. Ánh mắt hắn chạm phải một bóng người cao gầy đứng đối diện.

Người kia xoay lại liền nhìn thấy hắn, tuy nhiên cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, gật gật đầu với hắn, mỉm cười bước đến ôm Mục Thậm Thăng vào lòng.

"Tiểu thiếu gia, người chơi vui vẻ không?"

Đứa nhỉ mỉm cười khúc khích, khua khua tay bé nhỏ, hào hứng kể lại.

" Con đã cưỡi ngựa với anh trai, còn gặp được Becky nữa. Hôm qua, anh còn đưa con đi chơi ở công viên nước, chơi rất vui."

Mục Trầm Quang mỉm cười hiền từ, sờ sờ đầu cậu nhóc.

"Thiếu gia thích thì tốt."

Mục Huyền đứng đó, yên lặng nhìn hai người bọn họ nói cười vui vẻ, trong lòng dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn..

Phức tạp, ganh tị, hâm mộ, thậm chí là ghen ghét.

Gã nắm chặt tay, trong lòng cười lạnh.

Thì ra, khuôn mặt tươi cười của ông ta chỉ dành cho máu mủ của Mục gia.

Còn gã là cái thá gì?

Gã không phải máu mủ của ông ta hay sao?

"Tay của ngươi?". Mục Trầm Quang bất ngờ lên tiếng.

Mục Huyền hồi thần, lát sau lại cười đáp trả.

"Là bị đại thiếu gia chặt đứt."

Mục Trầm Quang nghe thấy vậy cũng không nói gì, giao Mục Thậm Thăng cho người hầu bế vào nhà, ánh mắt sâu thăm thẳm khiến người khác không thể hiểu ông ta đang nghĩ điều gì.

"Ngươi hối hận?"

Mục Trầm Quang ngẩn ra.

Hối hận điều gì?

Hối hận vì đã chọn Mục Thiểm Tây mà không phải là Mục Thần Bắc sao?

Mục Trầm Quang đây là muốn gã phản bội đại thiếu gia, theo phục vụ cho lão gia giống ông ta?

Không, không.

Mặc dù, Mục Thiểm Tây là một tên điên, đối xử với thủ hạ làm có đôi khi rất tàn nhẫn, nhưng nếu đáng được khen thưởng, hắn cũng không bạc đãi.

Không giống như Mục Thần Bắc. Một con sư tử già yếu.

Ông ta không còn sức chống đỡ nổi Mục gia nữa, nhất là khi đối mặt với đứa con trai như dã thú khát máu kia.

Mục Thiểm Tây thất bại.

Thất bại thảm hại.

Cái gì cũng không phải của ông ta.

Ngay cả...

Mục Huyền liếc nhìn Mục Thiểm Tây đang dậm chân không chịu để người bế phía trước...

Gã mỉm cười, sờ sờ mũi.

"Không hối hận."

Mục Trầm Quang híp mắt, ông ta không ngờ Mục Huyền thô lỗ thế nhưng lại có thể nhẫn nhịn tính khí của Mục Thiểm Tây cho đến bây giờ.

Quả là kỳ tích.

"Ngươi quá tham lam."

Gã bật cười. "Còn ông... quá ngu ngốc."

Nói đi nói lại, dù cha con có bất hòa cỡ nào thì Mục Thần Bắc cũng chỉ có một đứa con trai là Mục Thiểm Tây.

Không giao Mục gia cho hắn, chẳng lẽ lại giao cho lão già này.

Không, vấn đề không phải ở lợi ích bên nào nhiều hơn. Mà là...

Lòng trung thành.

Trung thành đến mù quáng. Hay nói cách khác, ngay từ khi sinh gia thì Mục Trầm Quang đã sớm bị tẩy não, suốt đời chỉ là con chó theo đuôi người Mục gia mà thôi.

Mục Trầm Quang bị gã nói như vậy cũng không tỏ vẻ tức giận, ánh mắt hướng về bàn tay bị chặt ba ngón của Mục Huyền...có chút khinh thường.

"Người như ngươi, mãi mãi cũng chỉ là thứ ti tiện thấp hèn."

Mục Huyền bị chọc giận đến mức cười ra tiếng.

Gã bước vài bước, cúi người thấp giọng bên tai Mục Trầm Quang.

"Thứ ti tiện này không phải là do ông sinh ra sao?"

Nói giữa chừng, hắn đặt tay lên vai ông.

"Chủ nào chó nấy, Mục Thần Bắc thích thượng con gái nuôi của mình, ông cũng không ngoại lệ a..."

Mẹ của gã, cũng chính là gia sư dạy đàn piano cho Mục Phu Nhân, vô tình quen biết Mục Trầm Quang - người phụ nữ ngu ngốc nhất trên đời này...

Không hiểu mẹ gã nghĩ gì mà lại phải lòng cái lão già dịch đáng tuổi cha mình này.

Là bị bộ dạng thân sĩ, ôn nhu của Mục Trầm Quang đánh lừa?

Ha ha. Có thể lắm.

"Lúc ông lên giường với mẹ tôi, sao không bày ra cái bộ dạng thánh khiết, không thể vấy bẩn này đi."

Sức chịu đựng của Mục Trầm Quang quả thực không bình thường. Lão chỉ nhắm mắt lại, như hồi tưởng lại chút chuyện xưa.



"Sinh ngươi ra là lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời của ta. Ta hối hận."

Mục Huyền không nói gì, nhưng đáy mắt lại lóe lên lệ khí lẫm liệt.

Sai lầm?

Hối hận?

Quả thực quá buồn cười, ông nghiễm nhiên làm người ta mang thai... rồi lại bảo hối hận.

Mẹ của gã.

Thật quá đáng thương.

Mục Trầm Quang mở mắt, đáy mắt vẫn tịch mịch như thường lệ, ngắm nhìn Mục Huyền như đang tìm kiếm bóng dáng một ai trên gương mặt nam tính của gã.

Lão bỗng thở dài.

Không giống. Một chút cũng không.

"Nghe lời ta, Mục Huyền. Ngươi là con trai ta. Ta không đành lòng để ngươi vào hang sói."

Mục Huyền ngây ra một lúc, sau đó gã lại bất ngờ ôm bụng cười sằng sặc, cười đến nước mắt cũng rơi ra.

Đau lòng đứa con trai này sao?

Lão đang diễn tuồng cho ai xem vậy?

Mục Huyền đưa tay chùi nước mắt sắp chảy ra, gã nhìn Mục Trầm Quang bằng ánh mắt như đang xem một trò hề.

"Tứ gia, thứ cho tôi nói thẳng. Tôi là tên thô lỗ, không nói được lời hoa mỹ, bày tỏ bản thân mình đáng thương ra sao như ngài.

Gã nhịp chân một cái, cúi thấp người, gằn từng tiếng.

" Con trai của ngài đã chết thay Mục Thiểm Tây hơn mười năm trước. Còn tôi, tôi là Mục Huyền, cánh tay phải của Đại thiếu gia."

Gã giơ bàn tay không còn nguyên vẹn lên cho Mục Thiểm Tây xem. "Đừng nói là ba ngón tay, dù cho cậu ta có muốn lấy đầu của tôi xuống, tôi cũng vui vẻ chấp nhận."

"Ngài không phải ghét những kẻ bất trung với chủ nhân của mình sao?". Mục Huyền sờ nơi ba ngón tay bị chặt, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Tam gia, nói cho cùng. Tôi với ngài đều cùng một loại người mà thôi."

Gã không cần hâm mộ bất cứ một ai hết.

Cảm xúc ghen tị lúc nãy giờ đã bị hận thù che lấp, một chút cũng không còn.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Mục Huyền ngày càng xa, Mục Thiểm Tây thở dài, quay người cũng trở về Mục gia.

Lẽ ra năm đó không nên sinh nó ra.

...

"Nói a."

"A.".

Bác sĩ trẻ tuổi đặt đèn pin trên bàn, sờ sờ đầu bé gái ngồi đối diện.

"Hồi phục không tồi. Nhớ, không được ăn đồ lạnh, giữ vệ sinh răng miệng."

Amidan là căn bệnh rất khó chịu.

Đoàn Ngạc Vân thở nhẹ ra một hơi. Biết rằng bệnh tuy nhẹ nhưng hắn rất đau lòng con gái bảo bối đấy.

"Cổ con bé không có vấn đề gì chứ?"- Đoàn Ngạc Vân kéo ra một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh Becky.

Felix cầm giấy chụp X quang lên xem một hồi rồi mới đáp.

"Không vấn đề gì. Nhưng không thể để con bé nằm sấp dùng máy tính." Anh liếc nhìn "thủ phạm" đang chột dạ.

"Thói quen xấu, không được nuông chiều."

Becky ôm đùi cậu của mình,dùng giọng nói thanh thúy của trẻ con làm nũng.

"Con sẽ bỏ, Felix không cần giận daddy."

Đoàn Ngạc Vân ôm ngực.

Con gái chỉ làm nũng với cái tên khó tính này thôi... thật là hâm mộ.

Bàn tay ấm áp của anh đặt lên mái tóc đen mượt của cô bé, khẽ vuốt ve.

"Cậu không có ý định tìm chị ấy sao?"

Đoàn Ngạc Vân thu hồi nụ cười, quay mặt sang một bên, không để lộ biểu tình.

"Lòng người không ở đây, giữ lại cũng vô dụng."

Becky tuy còn nhỏ tuổi nhưng bé rất thông minh, hai người nói gì, bé đều hiểu.

Becky ôm chặt Đoàn Ngạc Vân, mãi mới nghẹn ra một câu.

"Con không cần mommy, con chỉ cần daddy là đủ.".

Đoàn Ngạc Vân cảm động, chọc chọc trán con gái yêu.

"Nhóc con nịnh nọt. Xem như ba nuôi con không uổng công."

Felix thở dài.

Phụ tử đồng lòng, này không phải lỗi của anhđâu.

Chị. Có nhiều chuyện một khi sai lầm rồi liền không thể quay đầu lại được.

...

"Lệnh truy nã khẩn cấp từ thành phố C. Hai nghi phạm gϊếŧ người và trộm cắp tài sản lần lượt là Dương Lỗi nam (33 tuổi), Lâm Nghê - nữ ( 30 tuổi)."

Lâm Nghê sợ, hạ thấp mũ xuống, kéo tay dương Lỗi đang ăn bánh bao xá xíu đi đến một góc vắng.

"Làm cái gì?"- Dương Lỗi nuốt vội cái bánh bao xuống khỏi cổ, hung hăng trừng ả.

Lâm Nghê căm giận nắm cổ áo gã lắc lắc.

"Gϊếŧ người? Tại sao lại là gϊếŧ người?"

Nhớ đến lúc đó, ả mặc kệ đám quỷ nhỏ kia cho Dương Lỗi trông chừng.

Đừng nói tên này ngứa tay nên bóp chết người rồi.

Dương Lỗi chột dạ nhưng cũng không bị ả dọa sợ.

Lâm Nghê bị truy nã bao nhiêu lần rồi?

Từ lúc còn niên thiếu đã vậy, lâu nhất cũng vài năm đã được ra tù.

Hơn nữa, gã hay lui đến mấy chỗ bán trinh tiết trẻ em.

Cha mẹ chúng cầm tiền rất thuận tay, gã vui vẻ. Cũng không phải là chuyện nghiêm trọng gì.

Chết người thì liên quan gì gã?

Chỉ tại con bé kia phản ứng quá mạnh, gã vô tình đập nó một cái, không ngờ da thịt trẻ con lại mềm như vậy, máu chảy nhiều đến mức làm gã hết cả hứng.

Còn hai thằng nhóc kia chỉ đá có vài cái...

Hẳn là không nặng tay đến như vậy đi.

"Tên khốn kiếp! Ang là tội phạm gϊếŧ người! Giờ lại lôi tôi theo chết cùng anh à?"- Lâm Nghê điên tiết đấm vào ngực gã.

Dương Lỗi bực bội, bị ả làm cho phát điên, gầm lên một tiếng, bóp cổ ả.

"Đàn bà thúi! Ông mày là tội phạm thì sao? Chẳng phải mày không mở chân ra cho ông đây chơi à?"

Dương Lỗi thô lỗ ném người xuống đất, phun một bãi nước bọt.

"Còn dám lớn giọng với ông đây. Chặt gãy chân mày đấy, đàn bà thúi".