Chương 18: Bí Mật Ghê Tởm

Lúc Tiết Hưng lái xe về đến nhà thì trời đã gần tối. Hắn nhìn thiếu niên bên cạnh đã ngủ gục không khỏi đau lòng thở dài một tiếng.

Không biết chuyện gì đã xảy ra mà Cố Nhạc Lăng không chịu thông báo với Cố Nhật Tuệ một câu, càng không muốn nán lại bệnh viện lâu.

Tiết Hưng cẩn thận tránh chỗ băng bó ra, bế người lên không chút khó khăn.

Quá gầy.

Em trai so với lúc trước ốm hơn nhiều lắm.

Trước mắt, phải để cho nó nghỉ ngơi hẵng đã rồi tính sau.

Nghĩ kỹ, Tiết Hưng ôm người mang vào nhà, bên trong lại tối om như thường lệ.

"Lâm Nghê. Bật đèn lên giúp tôi."

Gọi mấy lần không có tiếng đáp trả, đành phải đặt Cố Nhạc Lăng xuống ghế sofa, vừa để người xuống thì đèn lại sáng.

Điềm Điềm leo xuống ghế, gương mặt nhỏ nhắn còn có chút buồn ngủ mơ hồ kêu lên.

"Ba ba?"

Tiết Hưng thay đổi một cái gối dựa cho em trai nằm rồi mới quay sang nhìn con gái.

"Là con bật đèn sao?"

Điềm Điềm gật đầu.

"Con nghe thấy ba gọi mẹ, nhưng mẹ còn đang ngủ."

Tiết Hưng nghiêm mặt, không vui trầm giọng.

"Lần sau không được tự ý động vào mấy thiết bị điện trong nhà, nhớ không?".

Điềm Điềm ủy khuất, ôm lấy chân ba mình làm nũng, chợt nhìn thấy người đang nằm trên sofa không khỏi vui mừng reo lên.

"Lăng Lăng."

Nhưng Cố Nhạc Lăng không vì thế mà tỉnh dậy, hơi thở còn có chút gấp gáp.

Điềm Điềm cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô bé nhìn gương mặt tái nhợt xanh xao của Cố Nhạc Lăng liền lo lắng nói.

"Ba ơi. Lăng Lăng bệnh rồi."

Tiết Hưng sờ sờ đầu con gái không nói gì, nghĩ nghĩ lại bế Cố Nhạc Lăng lên mang vào phòng riêng của mình.

...

Ém góc chăn cho em trai xong liền thấy Điềm Điềm đã leo lên giường nằm bên cạnh chú của nó.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại sờ sờ gương mặt trắng nhợt của thiếu niên như xoa dịu bớt nỗi đau nàng đang mang trong người.

Điềm Điềm hết hôn lên trán cậu rồi lại kề sát tai thầm thì.

"Không đau, không đau. Lăng Lăng mau hết bệnh để chơi với Điềm Điềm nhé."

Tiết Hưng nhìn một màn ấm áp này thì không nhịn nổi giương khóe miệng. Nhưng bây giờ cũng đã muộn, không thể để đứa nhỏ ngủ trễ như vậy được.

"Điềm Điềm mau về phòng ngủ, mai con còn phải đi học, nghe không?"

Điềm Điềm bĩu môi, hai tay ôm lấy Cố Nhạc Lăng không chịu buông.

"Không được. Lăng Lăng đang lạnh lắm, con phải sưởi ấm cho chú ấy.

Tiết Hưng nghe thấy thế liền cảm thấy không ổn.

Có lẽ là vết thương hành sốt rồi.

Như thế lại càng không thể để nó ở lại đây lâu.

"Nghe lời ba. Mau về phòng.""Không muốn."

"Hôm nay còn dám không nghe lời ba?"- Hắn cảm giác bất lực thật sự, cứ động tới Cố Nhạc Lăng cứng đầu không chịu nổi.

Điềm Điềm không đáp, mím môi nhìn Cố Nhạc Lăng đang thở gấp.

Tiết Hưng đành ra tuyệt chiêu cuối, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hẳn ra.

"Tiết. Quân . Dao ?"- Hai chân mày nhíu lại, giọng điệu tăng thêm chút nặng nề.

Điềm Điềm bĩu môi, lại hôn lên trán Cố Nhạc Lăng một cái rồi mới chậm rãi tuột xuống giường.

Tiết Hưng đi theo con bé, xác nhận nó đã vào phòng ngủ đắp chăn mới yên tâm trở về trông coi Cố Nhạc Lăng.

Hắn sờ trán em trai, lại phát hiện không lạnh như Điềm Điềm bảo mà ngược lại còn rất nóng.

Bệnh viện cách nhà hơi xa, đêm lại lạnh, hắn không dám mang thằng bé đi ngay bây giờ.

Hết cách, hắn đành phải cởϊ áσ Cố Nhạc Lăng ra để cho cậu thoáng khí, hạ nhiệt một chút.

Vừa cởi đến cúc áo thứ ba đã lộ ra một mảng xanh tím ghê người, Tiết Hưng kinh ngạc, lo sợ sờ vết bầm, nghi hoặc lẩm bẩm.

"Tại sao lại có vết cắn? Không phải là bị tai nạn sao?"

...

Đã hai ngày trôi qua, không có lấy một tin tức gì của Cố Nhạc Lăng, hai người đều suy sụp.

Cố Nhật Tuệ hết cách chỉ có thể gọi cho anh cả để hỏi thăm nhưng chỉ nghe anh chần chừ một lúc rồi bảo là không, tâm tình càng trở nên tồi tệ hơn.

Anh ấy có thể đi đâu?

Hai mắt cô đỏ hoe, trong lòng tràn đầy hối hận, cô cũng đã tính đi báo cảnh sát, nhưng manh mối dường như bị cắt đứt, Cố Nhạc Lăng tựa hồ bốc hơi khỏi thế giới này chỉ sau ngày hôm đó.

Bạn học lại gọi điện thúc giục cô hoàn thành bài tập nhóm, họ đã chờ người hơn mấy ngày liền không thể nán lại quá lâu.

Bây giờ, Cố Nhật Tuệ chỉ có thể quay trở về trường học, vừa cố sức hoàn thành công việc của mình, vừa chạy đi tìm người những nơi anh trai cô hay đi đến.

...

Trong cô nhi viện Thiện Tân đang chào đón một vị khách quý, đám nhỏ tò mò nép người vào cửa, nhìn một dì cao lớn đang ngồi nói chuyện với ma sơ.

"Chú ấy là ai thế?"- Một cậu bé có mái tóc lưa thưa tò mò lên tiếng.

"Không biết. Nhưng nhìn chú ấy rất giống người nước ngoài."

Nữu Nữu không đồng ý. "Chẳng phải người nước ngoài có tóc vàng, mắt xanh sao?".

"Ngốc quá. Ma sơ nói có rất nhiều người nước ngoài không có tóc vàng, mắt xanh."

"Thật vậy chăng?"

"Tớ gạt cậu làm gì?"

...

Ma sơ Lý mỉm cười đôn hậu nhìn người nam nhan phong độ quý khí trước mặt, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh quá."Con đến thăm là được rồi, không cần nhiều quà như thế đâu."



"Ma sơ đừng khách sáo. Con cũng rất mến mấy đứa nhỏ, chút quà này không là gì."- Felix vỗ vỗ tay bà, ôn hòa nói.

"Hơn nữa, chính nơi đây đã nuôi dưỡng con một quãng thời gian dài... không đền đáp một chút trong lòng con không thoải mái được."

Felix cũng từng là trẻ mồ côi, nói đúng hơn là trẻ tị nạn.

Lúc năm tuổi được một người phụ nữ da màu mang theo vượt biên, chỉ tiếc cô ta bị bắn chết ở cửa khẩu, còn anh thì bị bọn buôn người mang đi bán cho một đường dây buôn nội tạng.

Cũng còn may, cảnh sát đã giải cứu kịp thời, lúc đó anh còn nằm trên bàn mổ.

Felix được đưa về cô nhi viện Thiện Tân, nơi những đứa trẻ bị bỏ rơi vì đủ loại nguyên nhân: tàn tật ,cha mẹ không muốn nuôi dưỡng, hoặc bị cưỡng bức mà sinh ra v..v..

Tại đây anh gặp được ma sơ Lý và... người đó.

Người đã khiến anh quyết tâm phải học ký hiệu ngôn ngữ sau này.

Chỉ tiếc là... khi cha ruột tìm được anh, cũng là lúc bọn họ chia cách.

Đúng vậy, anh đã làm trái lại lời hứa với người kia.

Ngày hôm đó, anh còn nhớ rõ bóng dáng lúng túng, đáng thương của cậu bé vừa chạy vừa khóc, đuổi theo xe.

"Nhạc Lăng đã lâu rồi không đến đây, có lẽ nó đang bận việc, ta có gọi điện hỏi thăm nó mấy lần nhưng nó không bắt máy."- Ma sơ Lý vui vẻ trả lời, ngữ khí có chút tiếc nuối-" Nó mà nhìn thấy con hiện tại chắc bất ngờ lắm."

Felix chùn vai xuống, thất vọng cười trừ.

"Thế ạ."

Sực nhớ ra gì đó, ma sơ Lý đứng dậy hô lên." Lần trước nó đến đây, có chụp ảnh với mấy đứa nhỏ. Ta lấy cho con xem."

Bàn tay bà nhăn nheo vuốt ve tấm hình rồi mới đưa cho Felix đang mở to mắt, chưa hồi thần.

"Nó lớn lên trông rất dễ nhìn phải không?"

Ngón tay anh run lên, giọng nói có chút nghẹn lại.

"Thật sự... cậu ấy..."

Mình không nhìn lầm, thì ra người hôm đó chính là Cố Nhạc Lăng.

"Ta có địa chỉ nơi ở của A Lăng, nhưng cách đây rất xa. Nếu con rảnh rỗi, thì đến thăm nó cũng được."- Ma sơ Lý hiền từ vỗ vai Felix, nhìn anh không rời nổi ánh mắt khỏi người trong tấm ảnh liền cười lắc đầu.

Anh hít sâu một hơi, trong lòng thầm hạ một quyết định, ngữ điệu trân trọng mà nói.

"Ma sơ, những điều người làm cho con cả đời này cũng không đáp đền hết được."

Bà phất tay không nhận lời cảm ơn. "Đừng nói như vậy. Con đến thăm nó, chắc chắn nó sẽ rất vui. Năm đó hai đứa dính nhau như sam vậy, lúc con đi, nó khóc dữ lắm, Cố Nhật Tuệ cũng không dỗ được, thế là cả hai đứa nhỏ cùng khóc."

Cố Nhạc Lăng mỉm cười trong vô thức

" Thật sự đúng là một đứa nhỏ ngốc."

Cố Nhạc Lăng.

Chắc em đã sớm quên cái người thất hứa này rồi.

....

Bân Gia lo không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng của Đoàn Ngạc Niên, ông lo lắng muốn gõ cửa nhưng vẫn không dám làm phiền Đoàn Ngạc Niên nghỉ ngơi.

"Nó vẫn chưa ra?"

Bân Gia vui mừng nhìn Đoàn Ngạc Niên.

" Đại thiếu gia, cậu đến thật đúng lúc. Nhị thiếu gia đã quá giờ dùng cơm rồi mà vẫn chưa chịu ra."

Đoàn Ngạc Vân nhíu mày, thằng nhóc này đang tính ăn vạ chuyện gì đây?

...

Trong căn phòng toàn giất là giấy, Đoàn Ngạc Niên cau mày nhìn những bản báo cáo trên bàn, không ngừng suy nghĩ rồi lại gạch bỏ những thông tin không cần thiết.

Thì ra mãi cho đến giờ, y chưa thật sự hiểu được con người của Mục Thiểm Tây.

Hắn che đậy quá giỏi.

Nếu không xem qua đoạn video hắn cưỡng bức Cố Nhạc Lăng thì căn bản không thể tin hắn là người như vậy được.

Mục Thiểm Tây thông minh hơn y rất nhiều.

Đoàn Ngạc Niên cay đắng ôm đầu, lại thù ghét tình trạng của mình hiện tại.

Không. Không cần nản chí.

Nhất định.

Nhất định đồ khốn đó có điểm yếu.

Điểm yếu của nó là gì?

Từ lúc nhỏ đã là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, tuy lúc lớn lên về sau trở thành một tay ăn chơi nhưng hắn cũng đang nắm giữ một khối tài sản khổng lồ.

Sinh cơ của Mục Thiểm Tây không thể chỉ có "Thiên đường đen" Garoy được.

Và tại sao...

Hắn không bao giờ chịu dùng tên thật của mình?

Mục Thời Uyên. Mục Thiểm Tây.

Nếu không điều tra thật kỹ, Đoàn Ngạc Niên sẽ vĩnh viễn không phát giác được nhiều chuyện kỳ quái ngoài chuyện Cố Nhạc Lăng mất tích.

"Đây là?"- Đoàn Ngạc Vân cầm tờ giấy trên tay, nhíu mày thật chặt.

Mãi lo suy nghĩ không để ý, anh trai đã đứng đây từ lúc nào.

"Em đang điều tra Mục gia đại thiếu?".

Đoàn Ngạc Niên trầm mặc, cẩn thận nhìn thái độ kỳ quái của anh trai rồi mới nói.

" Em cảm thấy Mục Thiểm Tây là một người rất quái dị. Hắn không đơn giản như bề ngoài."

Đoàn Ngạc Vân đặt tờ giấy xuống bàn, gương mặt nghiêm nghị khác xa vẻ thoải mái hằng ngày.

"Tiểu Niên, Mục Thiểm Tây không phải là người dễ để em trêu vào."

Đoàn Ngạc Niên ngạc nhiên một chút rồi mới thận trọng đặt câu hỏi." Anh biết chuyện gì gã ta?"

...

Hóa ra Đoàn Ngạc Vân và Mục Thiểm Tây từng chơi với nhau từ lúc còn nhỏ. Lúc đó, Mục gia và Đoàn gia vẫn có giao tình không tệ.

Khi mẹ của Mục Thiểm Tây mất, Đoàn Ngạc Vân mới mang mèo con A Qua của mình qua an ủi cô. Hắn trông có vẻ rất thích thú, không buông con mèo ra.

A Qua không quá thích người lạ ôm ấp quá, nó tỏ ý kháng cự, muốn trở về với Đoàn Ngạc Vân.



Mục Thiểm Tây thuận thế thả tay ra

.

Nhưng khi chân A Qua vừa chạm đất, hắn đã dùng đá xếp đập lõm đầu mèo con.

Đoàn Ngạc Vân vừa trở lại đã liền gặp phải cảnh tượng kinh khủng kia.

A Qua nằm dưới đất, chân còn run run một hồi, đá xếp trong tay hắn còn dính máu và tủy não.

Mục Thiểm Tây - Một đứa nhỏ mới bảy tuổi, chỉ mỉm cười nhìn hắn rồi giấu hung khí sau lưng.

"Cậu không thấy gì hết. Phải không?"

Đoàn Ngạc Vân lúc đó mới tám tuổi bị doạ cho hét lên một tiếng, trợn trắng mắt, bất tỉnh.

Đó cũng chính là nguyên nhân anh phải điều trị tâm lý trong suốt mấy năm, Đoàn phụ cũng vì thế mà cấm anh gặp Mục Thiểm Tây thêm một lần nào nữa.

Mục Thiểm Tây khuynh hướng bị bệnh tâm thần, thích ngược đãi động vật nhỏ, nhưng không phải ai cũng biết điều này.

Lớp vỏ bề ngoài hắn quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không một ai cảm thấy người xuất sắc hắn lại có thể làm ra những chuyện như vậy.

Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến Đoàn Ngạc Vân đề phòng Mục Thiểm Tây.

Mấy gia tộc lớn có một vài đứa con riêng cũng không phải là chuyện lạ. Kim gia cũng không ngoại lệ.

Ông nội của anh- Đoàn Mậu chỉ vì nhất thời nóng đầu đã phản bội bà nội Đoàn, sinh ra một đứa con gái riêng ở bên ngoài.

Ban đầu đứa trẻ còn giấu giếm được, nhưng khi nó ngày một lớn lên sợ là không còn dễ nữa.

Ông nội Đoàn tuy lăng nhăng nhưng cũng rất quý bà nội Đoàn, sợ bà biết được chuyện sẽ hận ông nên nhờ vả Mục Thần Bắc nuôi giúp đứa con riêng kia.

Bất ngờ là, ông ta vừa gặp cô bé đã đồng ý ngay tức khắc.

Đứa trẻ kia theo họ của mẹ, tên là Diệp Uẩn Hàm , mười bốn tuổi, hơn Mục Thiểm Tây chín tuổi.

Chính Đoàn phụ trước đây cũng không hiểu tại sao người như Mục Thần Bắc lại đồng ý nuôi con của người khác, hóa ra là sau này ông mới biết...

Mục Thần Bắc vừa gặp đã yêu Diệp Uẩn Hàm.

Không ai ngờ Mục Thần Bắc gia giáo, trong sạch thế nhưng lại nảy sinh tình cảm với trẻ vị thành niên.

Đúng là chỉ có biếи ŧɦái như ông ta mới có thể sinh ra đồ tâm thần như Mục Thiểm Tây.

Mà lúc đó Mục Thần Bắc đã có vợ con rồi, nên đành đè nén tình cảm tận đáy lòng.

Con người luôn có một loại thị hiếu kỳ lạ: Thứ không có được mới là tốt nhất.

Ông ta ngày càng si mê Diệp Uẩn Hàm, nhưng lại vô pháp có được cô nên đã phát tiết du͙© vọиɠ lên những tình nhân có vẻ ngoài tương tự như cô...

Điều này làm một người phụ nữ truyền thống như Mục phu nhân tổn thương nặng nề, bà yêu chồng nhưng không cách nào giữ được tâm của ông ấy, suy nghĩ càng nhiều, tâm tình càng tệ, cuối cùng lại mắc bệnh trầm uất mà chết đi.

Sau khi vợ chết rồi, Mục Thần Bắc chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, không một chút tội lỗi, ông ta chỉ cần chờ đợi...

Đoàn Ngạc Niên nhíu mày thật chặt.

"Vậy Diệp Uẩn Hàm kia..."

Đoàn Ngạc Vân gật đầu.

"Chính là cô nhỏ của chúng ta"

Diệp Uẩn Hàm tuy không được nhận tổ quy tông, nhưng dẫu sao vẫn là máu mủ Đoàn gia, Đoàn phụ cũng không thể không quan tâm em gái mình một chút.

Đoàn Ngạc Niên rất ít khi gặp được Diệp Uẩn Hàm. Anh không dám phán xét chuyện riêng tư của bậc tiền bối, khi biết rồi tuy có bất mãn với ông nội và cô nhỏ nhưng vẫn im thin thít.

Cho đến một lần, Đoàn Ngạc Niên nghe lén được cuộc nói chuyện giữa cha mình và cô nhỏ.

Diệp Uẩn Hàm khóc lóc bảo rằng mình đã mang thai.

Đoàn phụ tức giận chửi Mục Thần Bắc là đồ súc sinh, không chịu buông tha cả con nuôi của mình.

Ý đồ của ông ta rõ như ban ngày, làm sao ông không biết được?

Nhưng Diệp Uẩn Hàm lại lắc đầu, khóc bảo đứa trẻ cô ta đang mang không phải của Mục Thần Bắc.

Mà chính là... Mục Thiểm Tây.

Cô ta yêu Mục Thiểm Tây nên khi hắn bày ra một chút động thái đã vui mừng cắn câu ngay... thêm vào đó lại càng thấy khó xử trước tình cảm nồng nhiệt của Mục Thần Bắc.

Cho đến khi Diệp Uẩn Hàm mang thai, Mục Thiểm Tây lại bày kế đẩy cô ta lên giường cha mình.

Mục Thần Bắc đương nhiên đòi chịu trách nhiệm. Diệp Uẩn Hàm thuận lý thành chương trở thành Mục phu nhân thứ hai.

Lúc cô ta đau đớn chất vấn Mục Thiểm Tây thì hắn lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Không phải cô muốn trở thành nữ chủ nhân Mục gia hay sao?"Rồi lại mỉm cười.

"Chúc mừng mẹ kế."

Hắn còn vuốt ve bụng của Diệp Uẩn Hàm thì thầm." Mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt rồi sinh cho tiểu Uyên một "đứa em" khỏe mạnh.

Nghe xong, tam quan của Đoàn Ngạc Niên tan vỡ cũng như Đoàn phụ và anh trai cô năm đó vậy.

Chuyện của Mục gia thật khiến người khác ghê tởm.

Y có chút xác định:" Vậy đứa con nhỏ của Mục Thần Bắc hiện tại...?"

Đoàn Ngạc Vân không vui vẻ mấy gật đầu."

chính là cháu trai của ông ta, Mục Thậm Thăng ."

Con trai thực chất là cháu nội. Này thật là...

Mãi cho khi Diệp Uẩn Hàm nảy sinh lòng ghen tuông, không chịu nổi Mục Thiểm Tây bên cạnh người khác ngoài mình nên cô ta đã cãi vã với hắn một trận.

Mục Thần Bắc tình cờ nghe được, mọi chuyện bại lộ.

Đáng sợ là hắn ta không hề cảm thấy sợ hãi khi bị vạch trần chuyện xấu, chỉ bình thản nói một câu.

"Cha đã nuôi con của người khác hơn hai mươi năm, bây giờ nuôi thêm một đứa nữa cũng đâu có vấn đề gì."

Diệp Uẩn Hàm đã tự sát.

Là thắt cổ trước bài vị của Mục phu nhân mà chết.Vì sự thật quá mức ghê tởm, mẹ kế và con riêng tư tình cho cha ruột đội mũ xanh...

Hơn nữa nhân vật chính là người của Đoàn gia, Đoàn phụ không cách nào chất vấn Mục Thần Bắc tắc trách để em gái mình chết được.

Nhưng Đoàn Ngạc Vân thì không nghĩ đơn giản như vậy...

Nói không chừng, Diệp Uẩn Hàm có thật sự tự sát hay không chỉ có một mình Mục Thiểm Tây hiểu rõ...

Gây ra những chuyện như thế đương nhiên hắn không thể là loại người dễ để Đoàn Ngạc Niên trêu vào.

Mục Thời Uyên...

Tên đó luôn khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng.