Chương 10: H

"Thầy Cố..."- Cố Nhật Tuệ gối đầu trên giường anh trai, miệng cười cười rồi lại kêu "Đau đau... Anh nhẹ tay chút."

Cố Nhạc Lăng nhíu mày nhìn có vẻ rất tập trung, nghe em gái than đau liền ngưng tay.

Cố Nhật Tuệ được gãi đúng chỗ ngứa rất thoải mái, thấy anh trai đang ngồi thừ ra liền giục.

"Lại ngây ra đó rồi. Anh làm tiếp đi, tai em còn ngứa lắm."

Lần này, Cố Nhạc Lăng hơn rất nhiều, cậu vốn dùng không nhiều lực, chỉ là do Cố Nhật Tuệ rất dễ bị nhột. Tai cố Nhật Tuệ rất sạch, nhưng sau khi bị trật khớp tay liền không thể co duỗi cổ tay nữa, vì sợ đau nên mới nhờ anh trai giúp mình.

Thoáng một cái đã vệ sinh xong, cô chép miệng như mới tỉnh ngủ, ngồi dậy phủi tai, nghiêm túc nhìn Cố Nhạc Lăng cặm cụi lục lọi thuốc tiêu sưng, ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ.

"Thầy Cố."- Cố Nhật Tuệ nhìn chằm chằm cậu.

Cố Nhạc Lăng ngẩng đầu: Hả?

Cố Nhật Tuệ đảo mắt: Mấy ngày nay có ai trêu chọc gì anh sao?

Cố Nhạc Lăng lát sau lại lắc đầu.

Cô thở dài, nắm lấy bàn tay của anh trai.

"Lâm Nghê lại đến đòi tiền?"

Nhìn bộ dạng phủ nhận lia lịa của Cố Nhạc Lăng liền cảm thấy vô lực. Anh trai cô là kiểu người sống nội tâm, tuy hay cười nhưng thật sự lại rất tự ti, muốn biết được nỗi u uất trong lòng anh ấy không phải dễ.

Cố Nhật Tuệ chau mày, hai tay bắt lấy hai má của cậu, bắt cậu phải đối diện trả lời mình.

Cố Nhạc Lăng không dám nhìn thẳng ánh mắt của em gái mình,lông mi dài rũ xuống buồn bã, trông thập phần đáng thương.

Cô nghiêm giọng, đưa tay xoa bóp mặt cậu.

"Không cho anh trốn."

"Mau trả lời em."

"Vì sao gần đây trông anh không được vui vậy?"- Ánh mắt của Cố Nhật Tuệ dịu dàng, không nỡ để anh trai chịu ấm ức -"Có chuyện gì không thể nói với em được sao?"

Bả vai Cố Nhạc Lăng hơi run, đấu tranh nội tâm một hồi mới hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn em gái.

"Chuyện của em và người yêu em... nên...suy nghĩ thật kỹ."

Nhìn động tác tay của anh trai, Cố Nhật Tuệ hơi ngẩn ra: Anh nói vậy là sao?

Cô không đọc ký hiệu lầm chứ? Anh hai đây là... đang phản đối cô và Mục Thiểm Tây yêu nhau?

Tay của Cố Nhạc Lăng hơi run, cố gắng diễn đạt thật chậm, dùng thủ ngữ đơn giản nhất để trả lời em gái mình.

"Tên đó không phải là người tốt."

Cố Nhật Tuệ cố gắng bình tĩnh, cô cũng muốn biết chuyện gì đã khiến anh trai mình ác cảm với Mục Thiểm Tây ."Vì sao anh cho rằng anh ấy là người xấu, Cố Nhạc Lăng. Nói cho em biết, anh ấy đã làm gì?"

Anh ta đã cưỡng bức anh.

Ngón tay Cố Nhạc Lăng dừng ở một khoảng không, cuối cùng vẫn không nói ra suy nghĩ thật sự của mình, cậu vẫn không làm được cái chuyện khiến em gái tổn thương như thế, chỉ có thể khuyên bảo.

"Anh ra rất trăng hoa, không... không chung thủy. Không thể tin tưởng được."

Cố Nhật Tuệ buồn cười, đè tay anh trai lại.

"Đó là chuyện trước đây, trước khi quen biết em đúng là Mục Thiểm Tây từng có người yêu. Nhưng đó không phải là chuyện kỳ lạ, thầy Cố, anh không thể chỉ vì thế liền sinh ác cảm với người ta."

Cố Nhạc Lăng hoảng hốt, múa tay loạn xạ, gấp gáp biểu đạt ý muốn.

"Không phải, Mục Thiểm Tây đang lừa gạt em, anh không muốn anh ta thương tổn em."

Cố Nhật Tuệ nghiêm nghị nhìn anh trai như một đứa nhỏ đang bất an, nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Mục Thiểm Tây sẽ không lừa gạt em, Cố Nhạc Lăng, anh hãy tin em, đôi mắt không biết nói dối, em gái của anh. Cố Nhật Tuệ. Nhìn người rất chính xác."- Nói một hồi, cô vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Nhạc Lăng đang đờ người ra. "Hơn nữa, chúng ta chẳng có cái gì cho người ta lừa gạt."

Cố Nhật Tuệ rời khỏi phòng tâm trạng nặng trĩu.

Điều cô lo cuối cùng cũng đã đến.

Khác biệt về hoàn cảnh sẽ khiến tâm trạng anh trai cô tệ đi, mắt nhìn người cũng sẽ trở nên cực đoan.

Nhưng thực Mục Thiểm Tây là người tốt, nếu anh trai có thể tiếp xúc với anh ấy nhiều lần, có lẽ sẽ cải thiện được thiện cảm lên một chút.

...

Hộp đêm lớn nhất ở thành phố A tên là Garoy hay còn được gọi là "Thiên đường đen" rất được nhiều thành phần các gia tộc lớn lui tới.

Ngoài vui chơi giải trí, Thiên đường đen chính là nơi tɧác ɭoạи.

Thuốc phiện, thuốc kí©ɧ ɖụ©, gái bao hay ngay cả trai bao đều không thiếu, và đặc biệt ở một chỗ khiến các hộp đêm khác không sánh lại được với Thiên đường đen chính là do "thái tử gia" họ Mục lập nên, không một ai dám đυ.ng chạm đến.

Đúng như Cố Nhạc Lăng nghĩ, Mục Thiểm Tây hoàn toàn không phải là người có tâm tư lương thiện.

Hắn không có ý định chung thủy với bạn gái Cố Nhật Tuệ. Nhất là lúc này đây, thiếu niên đang cưỡi trên người Mục Thiểm Tây là một minh chứng thuyết phục.

Cố Nhật Tuệ chẳng qua là so với mấy người tình trước đây của hắn có chút đặc biệt.

"Như thế nào?"-Nam nhân ngồi đối diện Mục Thiểm Tây mỉm cười, gương mặt cô ta không tồi, cũng được xem là có chút tuấn tú- Lâm Ngọc Phỉ, đại thiếu gia nhà họ Lâm, "bạn chí cốt" của Mục Thiểm Tây.

Mục Thiểm Tây nhấc mi, vỗ vỗ mông thiếu niên đang kêu rên sung sướиɠ, không mặn không nhạt đáp trả.

"Không tồi. Có điều,vẫn thua xa."

Lâm Ngọc Phỉ hơi sửng sốt, anh ta ngồi thẳng lưng, hứng thú nhìn bạn mình.

"Chà. Alex đã là hồng bài tôi tuyển kĩ lắm rồi đấy, tôi còn không dám thượng cậu ta nhiều mà để dành cho cậu. Không ngờ... rốt cuộc cậu đã gặp loại tao hàng cực phẩm nào vậy?"



Mục Thiểm Tây ngã nửa người ra ghế, rất biết hưởng thụ mà để yên cho Alex mĩ nhân nhún nhún, cật lực nuốt nhả côn ŧᏂịŧ cực đại của mình.

"Không bằng chính là không bằng."- Hắn vô tình nói không để tâm Alex tự ái, bên kia Lâm Ngọc Phỉ đã đứng dậy, khí tức nguy hiểm tiến lại gần.

Alex bỗng hô lớn một tiếng: Lâm thiếu gia! A!

Bàn tay hữu lực của Lâm Ngọc Phỉ nắm lấy cái eo mảnh khảnh của Alex bứt rời khỏi phân thân cực đại của Mục Thiểm Tây, đem phân thân cương cứng của mình thay thế, mạnh mẽ trừu dập tận gốc, vang lên tiếng "ba ba" da^ʍ mỹ.

Mục Thiểm Tây bị quấy rối mở mắt, bực bội mắng: Đồ thối tha nhà cậu.

Lâm Ngọc Phỉ hết sức chuyên nghiệp, y nắm eo của Alex thả xuống người mấy cái nữa liền khiến cô ta hét lớn đạt cao trào, y cũng thở dốc một tiếng bắn ra.

Dịch trắng dính vào quần âu sang trọng của Mục Thiểm Tây khiến Alex tỉnh táo, run rẩy nhấc cái mông đau nhức ra cúi đầu xin lỗi liên tục.

"Mục thiếu, tôi xin lỗi."

Mục Thiểm Tây nhăn mày phất tay đuổi người, Alex rất chuyên nghiệp rút chiếc bcs trên phân thân Mục Thiểm Tây, lau sạch quần của hắn rồi mới lui ra ngoài.

Lâm Ngọc Phỉ về chỗ ngồi, hất mặt nhìn cô: Nói chuyện nghiêm túc được rồi chứ?

Mục Thiểm Tây cảm thấy tên này rất phiền: Nói cái gì?

Chơi gái và thuốc phiện, hắn chọn thuốc phiện.

Nếu đổi lại là chơi Cố Nhạc Lăng...

Ừm, cũng không tồi.

Lâm Ngọc Phỉ nhấc ly lượu lên môi nhấp một cái: Tư vị thao cái người mà cậu nói.

Cố Nhạc Lăng?

Mục Thiểm Tây nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại cái hương vị khiến hắn trầm luân.

"Chặt."

Lâm Ngọc Phỉ nhướng mày. Không hẳn là đặc biệt, Alex trước đây cũng có cái huyệt như vậy.

Có điều, được dạng khách hàng khó chiều như Mục Thiểm Tây nhớ mãi không quên đúng là có chút đặc biệt.

Hắn ta di di mũi chân, nở nụ cười xấu xa: Tuyệt đến vậy sao?

"Hay là ... Mục đại thiếu cho tôi mượn "trân bảo" của cậu một đêm được không?"

Mục Thiểm Tây cười lạnh, liếc nhìn nửa thân dưới của Lâm Ngọc Phỉ, giọng điệu mỉa mai.

"Cậu dùng xong liền bẩn, không thích."

Cái tên này thượng không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú, loại gì cũng đã từng chơi qua, điểu điểu chắc mang theo da^ʍ khí tích trữ nhiều năm, khó mà dùng chung "đồ" với hắn được.

Lâm Ngọc Phỉ ra vẻ ủy khuất: Ai nha, Alex bảo bối của tôi bị cậu thao đến lỏng lẻo, giờ tôi chơi không còn cảm giác sung sướиɠ nữa, tôi còn chưa bắt đền cậu đấy.

Mục Thiểm Tây hừ một tiếng: Vẫn chưa lỏng.

Gương mặt Lâm Ngọc Phỉ bỗng nhăn nhó như nuốt phải ruồi.

"Với cây hàng của ngài đây thì cậu ta vẫn còn chặt chẽ như xử nữ thôi."

Còn với hắn ta...chẳng khác gì phế phẩm. Tốt nhất vẫn đừng nên chạm vào đồ của Mục Thiểm Tây dùng qua, rộng như vậy chơi làm sao thích được?

Có điều... cái người khiến tay chơi có tiếng như Mục đại thiếu gia nhớ mãi không quên đúng là khiến cho người ta hiếu kỳ.

Lâm Ngọc Phỉ đưa tay sờ cằm.

Ừm. Có dịp sẽ thử.

...

Cố Nhạc Lăng nơm nớp lo sợ, muốn bước chân ra khỏi phòng đi tiểu nhưng lại sợ chạm mặt Mục Thiểm Tây.

Hắn tựa hồ rất rảnh rỗi, thường xuyên lui tới nhà cậu, cả ngày đều quấn lấy Cố Nhật Tuệ, dỗ đến em gái cậu hai má đều hồng, càng nhìn càng nóng ruột.

Cố Nhạc Lăng không thể nói cũng không thể bỏ mặc, phải trốn ở một góc xác nhận hắn không quá phận với em gái mình mới cắn răng đứng yên.

Cậu nhẹ nhàng mở cửa, không thấy người đâu mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân đi ra ngoài.

Hắn ta đã đi về rồi.

Mục Thiểm Tây không biết từ lúc nào đứng phía sau áp lấy Cố Nhạc Lăng, mạnh mẽ chặn miệng người kéo vào phòng .

...

"Ô...ô..."- Cố Nhạc Lăng nỗ lực muốn xoay người đẩy Mục Thiểm Tây đang đè trên người mình ra, cậu thực sự rất sợ cái đêm đó lại tái diễn một lần nữa, càng nghĩ càng kinh hoảng, vùng vẫy thoát khỏi hắn, muốn đưa tay mở cửa chạy ra ngoài.

Đáng tiếc, Mục Thiểm Tây không để cậu toại nguyện, hắn gắt gao kìm lấy eo thiếu niên xốc lên một cái thật mạnh.

Cố Nhạc Lăng ăn đau bất ngờ thét lớn một tiếng, ôm bụng rơi nước mắt.

Mục Thiểm Tây đương nhiên biết Cố Nhạc Lăng liều mạng la lớn là để làm gì, hắn nắm lấy gáy cậu ấn vào gối bông không cho phát ra tiếng động, tay lại gấp gáp tháo dây nịch.

Mục Thiểm Tây hai mắt lóe lên tia dâʍ ɖu͙©, trầm giọng mỉa mai.

"Chạy đi đâu?"

Cố Nhạc Lăng sợ đến lông mao đều dựng đứng, nước mắt không khống chế được lại trào ra. Bất lực nghe tiếng kim loại ma sát vào nhau, Mục Thiểm Tây bên kia đã lấy ra dương cụ thô to, tùy tiện loát động vài cái , ánh mắt tối lại nhìn chằm chằm con mồi.

Cố Nhạc Lăng mặc đồ ngủ, chất liệu vải mềm mỏng. Hắn kéo một phát quần đã tuột xuống tận đầu gối, để lộ qυầи ɭóŧ trắng bao lấy cái mông tròn trịa, trắng nõn.

Cố Nhạc Lăng hiện tại cùng cá nằm trên thớt không có gì khác nhau, sợ hãi đối mặt nhưng cũng không cách nào thoát khỏi.



Ngay một khắc Mục Thiểm Tây tiến vào, bức tường kiên cố mà Cố Nhạc Lăng xây lên mấy ngày nay liền sụp đổ theo.

Bàn tay bấu chặt vào ga giường, cơ thể vì đau đớn mà căng cứng lên, đè ép tên cầm thú thoải mái rên hừ hừ.

Đau đớn như muốn xé nát cơ thể cậu thành hai nửa.

Khuất nhục dày vò tâm trí khiến Cố Nhạc Lăng vừa hận vừa sợ Mục Thiểm Tây, hắn tựa một cơn ác mộng vĩnh viễn bao trùm lấy thiếu niên, không làm cậu chết nhưng cũng không để cậu sống yên ổn.

Mục Thiểm Tây vừa lòng đong đưa cái eo, hắn bắt Cố Nhạc Lăng nằm úp sấp, thừa nhận toàn bộ lực đâm rút dã man của cô, hai tay lại nắm lấy cổ tay của Cố Nhạc Lăng giữ chặt để sau lưng, không cho cậu giãy dụa.

Cái eo cường tráng không ngừng thúc mạnh vào phần dưới yếu ớt của thiếu niên, phần đỉnh đi vào thật sâu, xuyên phá tràng ruột.

Hai bên thái dương hắn bắt đầu đổ mồ hôi, đôi mắt có chút mê ly, thấy Cố Nhạc Lăng bị đâm đến thất thần, gương mặt thanh tú đỏ bừng bừng, như bị mê hoặc. Hắn hạ người, ngậm lấy vành tai phấn hồng của thiếu biên, lưỡi bắt chước động tác giao hợp mà ra vào liên tục nơi vành tai mẫn cảm.

Mục Thiểm Tây như một cái máy đóng cọc không biết mệt, nhưng Cố Nhạc Lăng không chịu nổi, phần eo bắt đầu trở nên tê mỏi, đau nhức. Nơi riêng tư bị cự căn hung hãn đóng chiếm đã có chút chết lặng, ngoan ngoãn bị nó "phập phập" đánh dấu.

Cố Nhạc Lăng bị thao lộng đến mê mang, cơ thể cậu cứ chùng xuống rồi lại nhô lên theo mỗi lần lui tiến của Mục Thiểm Tây, bên tai là giọng nói mơ hồ của hắn.

"Tên đó làm sao biết ký hiệu ngôn ngữ? Cậu dạy cho hắn sao? Có dạy hắn thao cậu thế này không?"

Hắn dừng một chút, lật Cố Nhạc Lăng bị thao đến sắp ngất lại. Gương mặt sắc sảo tươi cười đê tiện dưới ánh đèn sáng mờ mờ trông càng khủng bố, khiến nhân tâm run rẩy .

Mục Thiểm Tây mở hai chân khép chặt của Cố Nhạc Lăng ra, dùng vẻ mặt hung tợn nhìn cậu chằm chặp.

"Lúc nãy Cố Nhật Tuệ nói với tôi mấy câu rất lạ, còn bảo tôi phải tiếp xúc tạo thiện cảm với cậu."

Mục Thiểm Tây cầm lấy phân thân sưng to đang rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ vỗ vỗ vào đùi Cố Nhạc Lăng, thấp giọng cười: Lại tính bày trò gì đây, thầy Cố?

Cố Nhạc Lăng run lên một cái, bị cái danh xưng thân mật vốn có từ miệng một tên hạ lưu thoát ra khiến cả người đều không khỏe.

Chính là Mục Thiểm Tây không để thiếu niên có thời gian khó chịu, động hông một cái nhanh chóng lấp đầy huyệt nhỏ bị đâm đến ướŧ áŧ.

"Rất tiếc Thầy Cố là một thằng câm, thầy có gào thét mấy đi chăng nữa cũng không ai hiểu thầy nói gì cả."-Mục Thiểm Tây cười vui vẻ, khống chế Cố Nhạc Lăng, chôn đầu vào hõm vai cậu, liếʍ liếʍ cắn cắn bên vùng cổ trắng trẻo.

Trọng lượng toàn bộ trên người Mục Thiểm Tây đều trút xuống Cố Nhạc Lăng, côn ŧᏂịŧ hung ác cắm vào tận gốc, ngọc hành no đủ đập vào hạ thân Cố Nhạc Lăng nghe "bành bạch".

Cố Nhạc Lăng nhục nhã cắn răng, cầu mong mình điếc luôn để không còn nghe thấy tiếng động da^ʍ tiện phát ra từ cơ thể chính mình.

Bất chợt, như nghĩ ra trò gì đó mới mẻ, Mục Thiểm Tây thay đổi góc độ, không hề thương tiếc mà đâm thẳng xuống, Cố Nhạc Lăng đau đến thẳng người thét lớn.

Cơ thể gầy yếu của Cố Nhạc Lăng bị lay động dữ dội, huyệt nhỏ gần như bị đâm nát,viền mắt đỏ au, khàn giọng gào khóc.

Cứu với.

Đau...

Đau quá...

Muốn chết...

A...

Lisa nhíu mày nhìn Cố Nhạc Lăng đang la khóc sắp đứt hơi, nước mắt đầy mặt. Hắn đưa tay chặn miệng cậu lại, đanh giọng quát.

"Câm miệng."

Đáy mắt hắn tựa hồ nổi lên sát khí, gằn giọng đe dọa Cố Nhạc Lăng.

"Muốn Cố Nhật Tuệ mau vào cứu cậu sao?"

Tay hắn dùng thêm chút lực, quai hàm Cố Nhạc Lăng đều đau nhức lợi hại.

"Không sao cả. Cố Nhạc Lăng ..."- Gương mặt da^ʍ tiện của Mục Thiểm Tây kề sát mặt cậu- Cậu sẽ không quan tâm nếu tôi đưa clip nóng của tôi và Nhật Tuệ ra ngoài?"

Trong đầu Cố Nhạc Lăng nổ một tiếng lớn. Cả người cứng đờ quên cả việc khóc.

Mục Thiểm Tây mỉm cười hài lòng nhìn người dưới thân như chết lặng, vui sướиɠ đẩy mạnh cái eo kiện tráng, tiếp tục thỏa mãn thú tính của mình.

"Không quan tâm đến danh tiếng của em gái hắn thật sao?"

Mấy lần đều đã bị thao qua... còn ra vẻ thanh cao.

Cố Nhạc Lăng, đồ điếm.

....

Trong hoa viên rộng lớn có hai người đang đứng, một trẻ tuổi anh tuấn, một lão nhân thành thục luôn mỉm cười.

Lão nhân nhìn không quá bảy mươi, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, dáng người cao gầy, ánh mắt ngay thẳng, lão nhân chăm chú nhìn người trẻ tuổi trước mặt đang chiêm ngưỡng thành quả của mình, tò mò hỏi.

"Thiếu gia, người trong bức tranh là?"

Đoàn Ngạc Niên gác bút xuống kệ màu, có chút thỏa mãn đáp lời.

"Là người mà tôi rất yêu quý."- Như nhớ đến một ai đó, gương mặt lãnh đạm của Đoàn Ngạc Niên liền vui vẻ, hướng lão nhân chia sẻ niềm vui với mình."- Bân Gia, ông xem tôi vẽ có giống không?"

Bân Gia yên lặng ngắm nhìn, thiếu niên trong bức tranh rất sinh động, đặc biệt là đôi mắt... vẽ vô cùng có hồn. Lão gật gật đầu không xiểm nịnh mà khen.

"Rất đẹp, rất chân thật."- Bân Gia có chút ngạc nhiên, không biết ai có tài cán gì có thể khiến nhị thiếu gia nhà ông hâm mộ đến mức họa lại, ông biết tuy Đoàn Ngạc Niên thường ngày không kiêu căng nhưng lãnh và ngạo đã thấm tận xương cốt, rất khó thật sự đặt ai vào mắt.

Bân Gia càng nhìn càng cảm thấy chàng trai trẻ trong bức tranh kia thật quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu, trí nhớ ông vốn không tốt nên cũng đành thôi suy đoán đây là ai.

Ông hơi giật mình khi thấy Đoàn Ngạc Niên tươi cười rạng rỡ, thu liễm vẻ thất thố, ông cẩn thận hỏi.

"Thiếu gia, bức tranh này có phải vật đem tặng?"

Khóe miệng Đoàn Ngạc Niên hạ xuống, gương mặt tuấn mỹ chỉ nhìn được một góc khiến Bân Gia không thể đoán được biểu tình của y lúc này.

Rất tiếc.

Dù cho có tặng, người ấy cũng chưa hẳn thích mà nhận lấy.