Phù Lạc nghe thấy thế thì cầm vò rượu lên, chần chừ một chút cũng mở ra xem, may là không có tay người hay mắt người bên trong. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Mạch Luân nghi hoặc nhìn mình, Phù Lạc ngại ngùng bỏ vò rượu xuống.
Sao hắn lại có thể nghĩ xấu cho tướng quân như thế chứ? Tướng quân là một người thiện lương và tốt đẹp.
"Diệp phu nhân đã trở về chánh phủ ạ?"
Mạch Luân vẫn thản nhiên gắp một miếng thịt cho Phù Lạc.
"Ta trả nàng ta về Diệp gia"
Phù Lạc cũng rất bình thản, tựa như việc này không hề liên quan gì đến mình, Mạch Luân làm việc đương nhiên đều đã co sự tính toán chu toàn.
Chỉ là Diệp Mẫn Nhu sừng sững trong hậu viện từng ấy năm, cứ đơn giản như thế biến mất khỏi cuộc đời bọn họ, Phù Lạc không tránh khỏi có chút chưa thích ứng.
Diệp Mẫn Nhu tính không sai, sai là sai ở chỗ Mạch Luân không phải là Mạch Luân của năm xưa. Có lẽ nàng ở hậu viện quá lâu, thế cục của hiện tại cũng không nắm bắt kịp.
Bỗng nhiên Phù Lạc lại nghĩ đến một chuyện rất lâu về trước, khi ấy Mạch Luân dạy cho hắn binh pháp, y đã từng nói rằng tất cả những quy tắc sinh ra đều dùng để trói buộc con người, sợi dây quy tắc quá lỏng tất sẽ hỗn loạn, sợ dây quy tắc quá chặt tất sẽ kiềm hãm, người phía trên là người phải nắm được sợi dây quy tắt này, làm cho tất cả quy tắc trở thành chuyện hiển nhiên, ăn sâu vào tư tưởng người khác.
Lúc đó Phù Lạc không hiểu Mạch Luân muốn nói đến cái gì, nhưng bây giờ hắn đã hiểu.
Giống như việc nữ nhân không thua kém nam nhân, nhưng người thống trị muốn nữ nhân nghe lời và phục tùng, tất nhiên quy tắc dành cho bọn họ càng có nhiều ràng buộc.
Mạch Luân không quan tâm đến hậu viện nhưng từ xưa đến nay y vẫn luôn dùng tam tòng tứ đức, lễ nghi quy giáo quản lý hậu viện chặt chẽ, so với sự phóng khoáng ở phương bắc thì quả thật là vô cùng hà khắc, thậm chí còn nghiêm khắc không thua gì những gia đình gia giáo ở kinh đô. Mạch Luân là người phía trên, y thắt sợi dây càng chặt thì người người được nhét vào hậu viện của y càng vô dụng, y không cần dùng thủ đoạn nào cũng sẽ phế đi bọn họ.
Mạch Luân đem hắn đến đây, dạy hắn rất nhiều thứ, có lẽ là không muốn hắn bị những quy tắc đó trói buộc.
"Sao thế? Không muốn hỏi thêm gì sao?"
Mạch Luân thấy Phù Lạc chỉ im lặng ngồi ăn cơm thì lấy làm lạ hỏi, thương ngày Phù Lạc của hắn luôn là bé con thích tò mò.
Phù Lạc nuốt miếng rau mầm trong miệng xuống, thành thật trả lời:
"Ta sẽ nghe hết những gì ngài muốn ta nghe và cũng sẽ không nghe những gì ngài không muốn ta nghe"
Phù Lạc thật sự thích nghe kể chuyện, nhưng chuyện quân đội và triều đình, hắn tự tin là mình luôn biết điểm dừng.
Chuyện này Mạch Luân cũng hiểu, nhưng y không xếp đây là chuyện trọng đại gì.
"Ta chặt một cánh tay của Phạn Ngữ Yên, cho người chia ra làm hai khúc ngâm rượu. Một vò gửi cho hoàng đế, một vò gửi cho thái hậu"
Phù Lạc cảm thấy có chút may mắn vì vừa rồi hắn cũng đã ăn lửng bụng, nếu không đêm nay có lẽ sẽ bị đói mất.
Mạch Luân vẫn ăn uống rất ngon miệng, y còn hào hứng như đứa trẻ mà khoe mẽ với Phù Lạc:
"Ta không còn là thằng nhóc bọn họ muốn đẩy tới biên cương là đẩy, muốn nhét ai vào hậu viện là nhét nữa. Ta cho người lục soát việc của cô ta, bên trong có hai gương thuốc phiện, nhiệm vụ mà hoàng để kia giao cho cô ta là tuồn hết số thuốc phiện này ra bên ngoài"
Thuốc phiện không phải là hàng cấm ở Lập Minh, nhưng giá nó rất cao, thường được coi là thứ tiêu khiển của quý tộc. Tuy nhiên, nó là hàng cấm ở đất phong của Mạch Luân, y không cho phép bất kỳ ai dùng chúng, đặc biệt là những người có địa vị cao.
Phù Lạc từng theo Mạch Luân đi không ít nơi, tác hại của thuốc phiện hắn cũng từng thấy, khi nghe được Phạn Ngữ Yên đem không ít thuốc phiện đến đây cũng không nhịn được cảm giác lo lắng.
"Tướng quân, không có gì nghiêm trọng xảy ra đâu đúng không?"
"Có lẽ là đã bán ra ngoài hết một số, nhưng không sao, muốn dựa vào thuốc phiện để làm loạn nơi này, đúng là một bọn ngu ngốc"
...
"Không đến mười ngày nữa Tư Nhàn sẽ gả cho Đại Tượng"
Phù Lạc lập tức bị chủ đề này thu hút:
"Nàng đồng ý sao?"
Mặc dù Phù Lạc cũng có chút thúc đẩy nhưng không nghĩ là nhanh đến thế, sắp tới là sinh thần của Mạch Luân, hắn không muốn trùng với ngày thành hôn của Tư Nhàn, năm nay hắn đã chuẩn bị một món quà rất đặc biệt.
"Nàng mang thai"
Phù Lạc cau mày, nghĩ nghĩ một lúc không hiểu sao lại thở dài:
"Đúng là không ai khôn khéo được cả đời"
Vì hoàn cảnh của mình, Phù Lạc không có nhiều chủ nghĩa nam nhân trong người, nên hắn không ác cảm với chuyện đó, chỉ là hắn hiểu không chồng mà chửa có bao nhiêu thiệt thòi, chưa bàn đến chuyện hôn lễ thì phụ thân của Tư Nhàn đã thua bên kia nửa cái đầu, nếu không phải có Mạch Luân ở đây, được cưới hỏi đủ thủ tục hay không còn là một vấn đề.
Mạch Luân cũng không có nhiều ý kiến, gả nàng ra ngoài, rời xa cuộc sống yên bình của hắn và Phù Lạc là chuyện đáng được tuyên dương rồi.
Không phải vừa đánh trận về thì sẽ được nghỉ ngơi, Mạch Luân dường như còn bận hơn lúc chưa dẫn binh đi đánh Cao Vạn.
Mỗi ngày gà chưa gáy đã đến doanh trại, trời tối khuya mới thấy trở về.
Phù Lạc đau lòng nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, Mạch Luân đi làm đại sự của y, hắn ở đây chỉ việc ăn sung mặc sướиɠ nào dám mở miệng ngăn cản. Phù Lạc chỉ biết làm bản thân trở nên ngoan ngoãn hơn, không kiến Mạch Luân vì mình mà lo nghĩ.
Phù Lạc đã hoàn thành công cụ dẫn truyền nước sau bao nhiêu ngày đẽo gỗ, hắn đã thử rất nhiều lần, bản thiết kế ban đầu tìm được trong thư phòng của Mạch Luân quá mức sơ sài, Phù Lạc phải vừa làm vừa sửa hơn 17 lần mới vẽ được một bản thiết kế hoàn mỹ.
Hắn để nó trước sân, rãi một vòng hoa xung quanh, nhờ gia đinh trong nhà tối nay thắp đèn nhiều thêm vài cái, chờ Mạch Luân về khen thưởng mình.
Cung Vũ từ trên mái nhà nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Phù Lạc thấp giọng:
"Này, vận đào hoa của ngươi tới rồi!"
Chưa biết chuyện gì xảy ra Phù Lạc lại nhớ đến đêm hoang đường hôm trước mà khẽ rùng mình.
"Nói nhảm cái gì thế?"
"Cậu thiếu gia hôm trước chúng ta gặp ở chợ nô ɭệ, đem một hòm vàng đến phủ tướng quân muốn chuộc ngươi"
Phù Lạc mất một lúc mới nhớ được mình có "hẹn" với người nọ dùng một bữa ở Hiên Mãn Ký, mặt còn chưa gặp không biết vì sao lại phát triển đến trình độ người nọ đã mang vàng đến đây chuộc thân cho hắn.
Cung Vũ không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn vui vẻ trên nỗi đau của người khác:
"Ra nói vài lời không? Cậu ta đã ồn ào ở đây nửa canh giờ rồi"
"Gặp cái gì chứ? Người thấy tướng quân quản ta còn chưa đủ chặt?"