Chương 34

Mạch Luân sớm nắng chiều mưa, đôi lúc y thích nghe tiếng gọi giường, đôi lúc lại chê hắn ồn ào. Phù Lạc chỉ đoán bừa mà hùa theo, hoặc ăn đau vài cái sẽ chủ động ứng biến.

"Chủ nhân... um... chủ nhân"

Mạch Luân ngắm người vừa rồi lăn lộn trong sợ hãi, lúc này lại đang hứng tình trong ngực mình thì vô cùng hưng phấn. Đau đớn và sung sướиɠ của Phù Lạc đều nằm trong một suy nghĩ của y.

"A!"

Phù Lạc vốn đang lo lắng mình sẽ không nhịn được mà phóng thích, nào ngờ vào lúc d* ơng v*t của hắn đang sinh long hoạt hổ, dịch trong bắt đầu mơ hồ rỉ ra, thì Mạch Luân lại tàn nhẫn búng mạnh vào hòn trứng đang căng bóng của hắn một tiếng giòn vang.

Dịu dàng chớp mắt biến thành hung bạo, kɧoáı ©ảʍ chớp mắt biến thành đau đớn, Phù Lạc không kiềm được hét lớn.

Phù Lạc khẽ kép chân lại, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi hắn lại ngoan ngoãn chủ động tách ra, hai bên đùi vẫn còn run rẩy. Nhưng hắn không dám phản kháng, Mạch Luân có đủ cách để dạy một nô ɭệ nghe lời.

Bên trái rồi bên phải.

Hai hòn trứng đáng thương của Phù Lạc cứ thế bị tra tấn.

Tay còn lại của Mạch Luân vẫn không ngưng tuốt cây gậy thịt nhỏ kia.

Đau đớn và kɧoáı ©ảʍ nhất thời không thể phân định rõ.

Dù không phải bất ngờ như vừa rồi nhưng mỗi lần hai hòn từng chịu tội, Phù Lạc đều không nhịn được kép chân. Tốc độ mở chân ra ngày càng chậm.

Hắn cũng không biết đã trải qua bao lâu, cứ một cái rồi một cái, cuối cùng Phù Lạc cũng không mở chân nổi nữa, hắn khép chặt hai chân lại, cong người như một con tôm, ôm lấy phần thân dưới của mình, khóc nức nở.

Mạch Luân đứng dậy đi rót một tách trà.

Trà đã lạnh, nhưng y cũng không chê, vị đắng tràn ngập cả khoang miệng, hương trà thanh mát xua tan những bức bối trong lòng.

Mạch Luân cũng rót cho Phù Lạc một tách và y vẫn không quên bỏ vào một chút mật ong theo thói quen của hắn.

Phù Lạc gặp nước như cây hạn gặp mưa rào, đến lúc này hắn mới biết cổ họng mình đã khàn đặc từ lâu.

Mạch Luân kéo Phù Lạc vào lòng, cầm lấy sợi dây đỏ bị bỏ quên trên giường trói d*ơng v*t đã mềm xuống của Phù Lạc lại, y thắt dây bó chặt, chỉ cần thứ kia dám động tình thì sẽ bị siết mềm.

Phù Lạc đã bình tĩnh lại, cơ thể nhuốm một màu đỏ quyến rũ, hắn hôn lên cằm Mạch Luân, thấy y không tránh né thì mới có can đảm chạm đến d*ơng v*t lớn đang căng phồng trong y phục của Mạch Luân.

"Chủ nhân, ngài vẫn còn giận nô sao? Nô thật sự không có nghĩ đến sẽ gặp hắn, đó là phải là hò hẹn, đó là sự lừa gạt"

Mạch Luân vòng sợi dây siết lấy hòn trứng đã bị đùa bỡn đến gần như chuyển sang màu đỏ tím, nghe Phù Lạc nói thì cười nhẹ một cái rồi nặn nặn món đồ chơi trong tay.

Phù Lạc hít một ngụm khí lạnh, hắn không dám trực tiếp ngăn cản hành động của chủ nhân mình, nên chỉ có thể ôm lấy cánh tay Mạch Luân rêи ɾỉ:

"Um... Chủ nhân... Nô không... không chịu nổi nữa...a"

Mạch Luân dừng tay, vòng tiếp sợi dây trói bên trứng còn lại, sau đó thắt hình một cái nơ ở chính giữa, rồi thả Phù Lạc xuống giường, kéo chân Phù Lạc ra rộng nhất để ngắm nhìn thành quả của mình.

Phù Lạc bị lót gối đầu dưới hông, chỉ có thể nâng cao hạ thể mặc cho Mạch Luân đánh giá, thân thể như một đồ vật đang bày bán được nam nhân lựa chọn.

Mạch Luân đưa tay xoa xoa một bên đầu ngực của Phù Lạc. Nụ hoa nhỏ vô cùng nhạy cảm lập tức sưng cứng lên hồi đáp.

Thịt v* xung quanh nụ hoa cũng mềm mại, không phồng lớn như nữ nhân nhưng lại có một phong vị khác.

"Là con người thì sẽ có giới hạn. Ngươi rất muốn nghe lời, muốn chịu đựng, nhưng vẫn không thể làm nổi, đây hiện là giới hạn của cơ thể ngươi. Vậy ngươi có từng nghĩ, giới hạn về tinh thần của mình là ở đâu không?"

Dù thư mà Phù Lạc gửi cho Hà Trị có nội dung thế nào, là lừa gạt hay không thì nó cũng đã vượt quá giới hạn trong mối quan hệ của bọn họ.

Có lẽ vừa trải qua một cuộc rửa tội, đầu óc Phù Lạc không kịp tỉnh táo và cũng có thể là hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ đến nên nhất thời không nghĩ ra, dù thế nào đi chăng nữa, Phù Lạc cũng không trả lời được.

Giới hạn của hắn ư? Đó không phải là Mạch Luân sẽ định đoạt sao? Tựa như lúc này, Mạch Luân trói hắn lại, tiếp tục dùng nến để đổ mông nhỏ, tiếp tục dùng tay trừng phạt hai hòn trứng đã tê dại kia, hắn vẫn sẽ chịu đựng. Khả năng cao là Mạch Luân vốn định làm thế, sợi dây y chuẩn bị dài đủ để trói cả người hắn lại. Nhưng dường như Mạch Luân cuối cùng không nỡ.

Phù Lạc không chỉ là nô ɭệ của y, mà còn là bạn đời. Bọn họ còn thời gian cả đời, y không muốn hủy hoại Phù Lạc.

Thứ gì cũng cần có thời gian, mà Mạch Luân chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Phù Lạc vẫn chưa trả lời thì đã thấy Mạch Lâu ngồi lại đầu giường, vỗ vỗ phía trên đùi trái. Hắn hiểu ý bò đến cạnh, khẽ gọi một tiếng "chủ nhân" nho nhỏ, rồi nằm sấp lên chủ nhân mình, cái mông vừa vặn đặt ngay vào giữa hai đùi y.

Phù Lạc tưởng rằng mình sẽ lại bị đánh vì không trả lời câu hỏi, nhưng bất ngờ là trên mông không phải nhận đau đớn quen thuộc... Mà là một loại đau đớn mới mẻ.

Mạch Luân tháo từng mảng sáp nến trên mông Phù Lạc xuống.

Mông bị kéo căng lên rồi trùng xuống.

Nhìn gò mông nâng cao núng nính, y đôi lúc cũng sẽ ngứa tay mà vỗ mấy phát, không mang ý trừng phạt, chỉ là vỗ "yêu", nhưng vì mấy lằng roi trên mông nên vẫn khiến Phù Lạc rêи ɾỉ.

Mạch Luân tách hai luồng thịt mông của Phù Lạc ra, ngắm nhìn lỗ nhỏ bị quất đến sưng đỏ, y hứng thú lấy một chút dược từ lọ sứ nhỏ, rồi nhét hai ngón tay vào nơi nhạy cảm kia.

Đoán biết hôm nay Mạch Luân về, Phù Lạc đã chuẩn bị thật tốt, hai ngón tay đâm vào rất dễ dàng chen vào lỗ d*m ấm áp.

Mạch vừa mò mẫm, vừa móc quấy bên trong, vừa tháo sáp nến cho Phù Lạc.

"Vốn định đổ nến vào lỗ d*m này nhưng nó không chịu nổi mà phỏng mất"

Nến được chế tạo đặc biệt, thử nghiệm rất nhiều lần, nhiệt độ chắc chắn không thể làm phỏng người, chỉ là có hòa một chút xuân dược, để đảm bảo rằng sau khi nến khô, người bị đổ sáp vẫn cảm thấy nóng và ngứa. Nó vốn được dùng ở chỗ kia, chỉ là Mạch Luân cảm thấy chưa phải lúc.

Phù Lạc cũng tự cảm thấy mình may mắn vì lương tri của chủ nhân nhà hắn bỗng nhiên nổi lên, nếu không, hắn thật sự sẽ không thể dễ dàng vượt qua đêm nay.

"Chủ nhân... um... thoải mái... a... cầu ngài... nhanh một chút... a"

Phù Lạc d*m đ*ng gọi giường.

Hắn đoán không sai, Mạch Luân quả nhiên muốn nghe.

Thứ thuốc kia là xuân dược, chẳng mấy chốc Phù Lạc đã cảm thấy cả người mình lâng lâng, lỗ nhỏ ngứa ngáy như bị côn trùng cắn, sau đó bắt đầu nóng lên, con đường chật hẹp dần trơn trượt, vách thịt sẵn sàng ôm cứ dị vật xâm phạm, lưu luyến không rời và chút an ủi từ ngón tay kia không thể thõa mãn mong muốn của hắn nữa.

Nhưng Mạch Luân không quan tâm, y vẫn cứ dùng lực đạo cũ, vừa chậm rãi đυ.c khuấy, vừa tháo sáp trên mông cho Phù Lạc.

Mạch Luân chơi một lúc, Phù Lạc cảm thấy lỗ nhỏ của mình đã mềm nhũn, khi ngón tay rời đi, Phù Lạc còn biết nó đang mấp mấy gọi mời, bên trong trống rỗng kinh khủng, một chút ngứa ngáy lan ra ngày càng nghiêm trọng, lỗ nhỏ như đang xoắn lại, thèm muốn thứ thô to nào đó xâm phạm, chà đạp lấy mình.