Chương 25

Phù Lạc mặc một cái yếm đỏ được dệt mỏng, hai nụ hoa xinh đẹp thấp thoáng đội lên hai núm nhỏ, phía dưới trống trơn, không một mảnh vải, hai tay bị buộc lên đầu giường, cả người đỏ ao cuộn tròn lại như con mèo nhỏ mà run rẩy vì xuân dược, cặp mông tròn lẳn mềm mại dụ người khi dễ, đôi mắt mê mang ngờ nghệch.

Mạch Luân nhìn qua liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không kiềm được mà đưa một tay ra vuốt ve lên da thịt mịn màng, y bắt đầu chê bai cái yếm vướng víu vì thế thoát một cái đã kéo nó xuống, cặp nhũ thịt tuy không đẩy đà như nữ nhân nhưng cũng phồng lên một mảnh, nho nho đầy đặng, tay y bao trọn lấy, xoa xoa nắn nắn vài phát liền lưu lại trọn vẹn dấu vết.

Là thành quả mà y cải tạo!

Hai nụ hoa đỏ tươi sưng to bị xuyên qua hai chiếc vòng bạc, trên đó treo hai quả chuông nhỏ, dường như là không nhẹ, Phù Lạc năm nghiên nó liền kéo đầu ngực hắn căng ra một khoảng.

Mà Phù Lạc đã mất hết sức phản kháng, hắn chỉ biết nằm im để dễ chịu hơn một chút.

Vật nhỏ dưới chân bị xuân dược kí©h thí©ɧ nhổng cao nhưng lại bị một sợ dây đỏ buộc chặt, lỗ nhỏ bị cắm một thanh ngọc thế thô to sần sùi mà căng tràn hết cỡ, chẳng biết đã ngậm bao lâu, nhưng khi Mạch Luân đưa tay kéo nhẹ thì Phù Lạc đã quặng người lại thút thít.

Mạch Luân rất ưng ý, y thích cảm giác ấm nóng, mềm xốp khi cắm vào lỗ nhỏ đã bị làm đến nhũn ra.

Không chờ Phù Lạc tránh né, y đã lật người hắn lại, bẻ cánh mông sang hai bên, lỗ nhỏ không còn đường nào chốn chỉ có thể chỉ thẳng lên trần nhà ngoan ngoãn chịu người thị gian.

Phù Lạc nức nở mấy tiếng như mèo nhỏ .

Vì thế Mạch Luân đành tìm thêm một đôi tai hồ ly đeo lên cho cậu, sau đó liền dụ dỗ:

"Lạc ngoan, kêu meo meo đi nào"

"Mieo, Mieo...um...a"

Mạch Luân lập tức cầm lấy vũ khí, vừa rút ngọc thế trong người Phù Lạc ra liền mạnh bạo công thành chiếm đất.

Kí©h thí©ɧ đến mức mấy ngón chân trắng nõn của Phù Lạc đều cong lại, cẳng chân không biết mượn sức ở nơi nào mà chống hông lên, khẽ lùi ra sau một chút. Ngay lập tức bị bàn tay cứng rắn của Mạch Luân cầm lấy eo mềm giữ lại rồi bạo dạng cắm mấy phát lút cán.

Mỹ nhân vặn vẹo thân thể theo bản năng để trốn tránh cảm giác đáng sợ ập đến, Mạch Luân không nhiều lời, vừa đâm vừa tát mông nhỏ đến đỏ bừng. Phù Lạc không ngừng la hét cầu xin, van nài nam nhân phía trên tha thứ, tuy nhiên chỉ đổi được mấy bạt tay càng mạnh bạo, hắn bị đánh đến mức không còn sức giãy giụa mà nằm bẹp chịu trận thì trận đòn mới kết thúc.

Mạch Luân đưa tay lấy gối đầu để dưới bụng người nọ để mông mượt mà nâng cao, vừa tận hưởng khoái lạc vừa xoa bóp cặp mông sưng tấy. Gậy thịt to lớn tự mãn như chủ nhân mà hung hăng càn quấy, đâm loạn lung tung bên trong vách thịt, đôi lúc đâm trúng được điểm nhạy cảm còn khiến người bên dưới thít chặt lỗ nhỏ lại xoa bóp nó thoải mái không thôi.

Hai quả chuông treo trên đầu nhũ lắc lư kêu vang, kéo đầu nhũ trướng đau ra tra tấn, Phù Lạc cố hạ vai xuống để hai quả chuông chạm giường nhưng không được, vì thế khi Mạch Luân nổi lòng từ bi mà thả tay hắn ra, việc đầu tiên Phù Lạc làm chính là ôm lại hai ngực của mình mà khóc nức nở.

Dường như biết mình đùa quá đáng nên Mạch Luân đã đưa tay ra xoa xoa an ủi hai nụ hoa nhỏ bé, Phù Lạc nhìn hai ngón tay đang hướng đến trước ngực mình thì sợ đến muốn nín thở, tuy nhiên cái mông vẫn còn nóng hổi nhắc nhở thân thể không được trốn. May mắn lần này Mạch Luân chỉ thành thật se se vài cái liền bỏ qua.

Mạch Luân lại lấy thêm một chiếc vòng cổ và dây xích, ra lệnh cho Phù Lạc ngẩng cao đầu, sau đó y đeo vào cho hắn, sợi dây xích nối với vòng cổ thì được cột vào chân giường.

Dưới thân Mạch Luân vẫn không ngừng thúc về phía trước tiến vào nơi nhạy cảm hưởng thụ.

Đến khi Mạch Luân bắn ra thì Phù Lạc đã xụi lơ trên giường, chân vẫn run rẩy mở lớn không còn sức khép lại, lỗ nhỏ ọc tinh không kiểm soát được, ánh mắt thẫn thờ còn vương lại ít nước.

Mạch Luân nhìn lỗ nhỏ co bóp nhả từng đợt tinh trắng đυ.c của mình ra thì bực bội, vương tay lấy ngọc thế nhét lại vào cái miệng không biết điều kia, tiện tay vỗ vài phát vào mông Phù Lạc cảnh cáo.

Chưa kịp nghe tiếng rêи ɾỉ mê người kìa thì đã chợt tỉnh giấc.

Mạch Luân không biết bao lâu rồi mình không mơ thấy mộng xuân, lần đầu tiên là năm hắn mười sáu, mười bảy tuổi, khi dẫn quân đi khai phá đất hoang. Lần này, chỉ vừa tách ra khỏi người nọ mấy ngày, hôm nay lại mơ thấy.

Mạch Luân nhìn xuống dưới thân mình, rồi nhìn qua mấy món đồ chơi vừa chọn hôm trước thở dài.

Không biết nô ɭệ bé nhỏ nhà mình đang làm gì?

Phù Lạc nhìn Ngọc Hà vì hắn mà đỏ hoe khóe mắt thì chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn cũng chẳng biết làm sao an ủi nàng, chỉ có thể ngồi đối diện ôm chó nhỏ thông thả mỉm cười.

"Lúc này rồi mà ngươi vẫn còn cười được nữa sao?"

"Sao lại không? Miệng là của người ta, lời đàm tiếu bên ngoài đó, ta muốn can thiệp cũng lực bất tòng tâm"

Sau sự tình đêm hôm đó, không hiểu ra làm sao có rất nhiều tin đồn ác ý được bàn tán. Tin đồn thật đến mức Phù Lạc cũng xém tin mình dối gạt tướng quân, thông đồng làm bậy với người ngoài, rồi bị Cung Vũ phát hiện.

Phù Lạc đoán ra được mình bị người tính kế, nhưng tình hình hiện tại, không thể nói vài lời là có thể giải quyết êm xuôi.

Diệp Mẫn Nhu? Phạn Ngữ Yên?

Dù là ai cũng không phải là người hắn có thể dễ dàng đối phó.

Lời của Diệp Mẫn Nhu ngày hôm đó không rõ có phải là trùng hợp hay không, hay đều là một sự toan tính?

Có lẽ hơn một tháng nữa Mạch Luân mới trở về, hắn vẫn có đủ thời gian để dàn xếp, không đáng để gấp gáp. Nhưng dù Mạch Luân có trở về, y chắc chắn cũng sẽ tin tưởng hắn.

Đào Tận cũng ngồi trong sân chẻ củi, nhìn thấy Ngọc Hà buồn bực thì vụn về an ủi:

"Đừng khóc, tướng quân đối tốt với công tử như vậy, chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho công tử"

Ngọc Hà nghe thấy thế lại thở dài, nàng không sợ mấy lời ác độc kia của người bên ngoài làm cho Phù Lạc đau khổ, thứ đáng sợ hơn chính là thái độ của tướng quân.

Không cần biết có phải là thật hay lời vu oan, nam nhân nào có thể chấp nhận người bên gối của mình dính phải mấy lời đàm tiếu thị phi dơ bẩn, chỉ sợ dùng là đúng hay sai, tướng quân cũng sẽ lạnh nhạt với Phù Lạc.

Phù Lạc thả chó nhỏ xuống đất, phủi mấy sợi lông mịn trên vạt áo, rồi cầm lấy một quả hồng dại trên bàn, đứng lên trở về phủ.

"Đến giờ ta phải về rồi. Ngươi ngoan ngoãn đợi gả ra ngoài đi, bạc dư lần trước cứ giữ lại xem như là quà cưới của ta. Đừng lo lắng mấy chuyện tầm phào nữa, trong lòng ta đều đã có tính toán"

Ngọc Hà cũng đứng lên, theo gót Phù Lạc để tiễn hắn một đoạn ra cổng, nàng chần chừ một lúc rồi hạ giọng nói nhỏ với Phù Lạc:

"Trước đêm hôm đó, ta có thấy An quận vương..."

Phù Lạc bỗng nhiên lại ngắt lời nàng:

"Được rồi, người đó chúng ta không có tư cách bàn luận... Ngươi không còn là người trong phủ nữa, những chuyện nên quên thì vẫn nên quên đi"

Họa từ miệng mà ra.

Phù Lạc không hy vọng bất kỳ ai vì hắn mà phải gặp tai họa.

Cung Vũ ngước qua nhìn Ngọc Hà và Phù Lạc một cái, rồi nhìn Ngọc Hà khẽ gật đầu.

-------

Từ chương sau mình sẽ khóa chương, đến chương 32 anh tướng quân mới trở về, hứa hẹn một màn h nóng bỏng. Trước đó không có H đâu nha, hoàn toàn là cốt truyện Phù Lạc một tay nắm trọn hậu viện:))) ai chỉ muốn xem h thì đừng phí 4 nghìn mua mấy chương đó nhé. Yêu cả nhà.