Chương 29

—— trong phòng bếp, nơi nơi đều là ống dẫn nước.

Có một ống ở phía sau hắn.

Hắn muốn rời đi nhưng đã quá muộn, nhúm tóc đen dày duỗi ra từ ống nước, siết cổ hắn như một loại sinh vật kiếm ăn nào đó và kéo hắn về phía ống nước như thể đang bị treo cổ.

Cổ Vưu Lâm dần dần bị siết chặt, hô hấp ngày càng khó khắn, hai mắt lồi ra, không thể tự chủ mà đạp mạnh vào tủ, phát ra tiếng đập mạnh nhưng không ai có thể nghe thấy.

Cuối cùng, trong tủ không còn phát ra tiếng động, tất cả rơi vào im lặng.

Những máy quay xúm lại nhìn xác hắn một lúc rồi tản ra, cuối cùng để lại vài câu bình luận.

[Cách chết cũng khá thú vị.]

[ Kỹ thuật diễn cũng được, biểu cảm lúc sắp chết khá chân thật, cũng miễn cưỡng cho 70 điểm. ]

[ Chỉ là gương mặt thiệt xấu, tính cách thì hơi yếu đuối*. ]

[1]Nương pháo (娘炮) là cụm từ xuất hiện từ năm 2007, để chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay phong cách nói chuyện thiên về hướng nữ tính, giống con gái, tuy nhiên điều này không liên quan đến ngoại hình, cũng không liên quan đến việc người đó là "trai thẳng" hay thuộc cộng đồng LGBT. (Tui xin phép thay bằng từ này nhé. Ai biết thì đừng ngần ngại cmt nhaa.)





Máu tươi từ cơ thể Tiêu Tễ chậm rãi lan ra, thân mình hắn ngã xuống vũng máu. Làn da nhợt nhạt và dòng máu đỏ tươi tạo ra sự tương phản rõ rệt, tạo nên một loại mỹ cảm kỳ dị.

Tiêu Tễ lúc này cũng không phải là thật sự chết đi, giống như các diễn viên chết trong phim kinh dị cũng chưa thực sự "chết".

【 Vợ 】 đã chết, nhưng 【 Tiêu Tễ 】 vẫn còn sống.

Linh hồn hắn đang bay bồng bềnh bên cạnh thi thể bản thân, nhìn Đoạn Văn Chu cẩn thận đặt thi thể hắn lên đầu gối, lau đi mái tóc dính máu của hắn, hôn lên trán hắn.

Sau khi Tiêu Tễ trở nên thế này, những ống kính cũng không còn thấy hắn nữa.

Quỷ nhỏ nhận ra thay đổi của hắn, liền vô cùng hứng thú chạy tới chào hỏi.

"Ui em trai, em cũng thành ma hả? Cảm giác lần đầu làm ma thế nào?"

Tiêu Tễ: "Cũng không tệ lắm."

Hắn duỗi xương tay nửa trong suốt của mình lên quan sát một chút. Trạng thái này dường như giống với trạng thái hắn vừa bước vào Học viện Dị Chủng. Hắn bây giờ như một con ma thật sự, có khả năng bay và xuyên tường.

Tiêu Tễ: "Nữ diễn viên đó chết ở tầng hai à?"

Sau khi nhận được câu trả lời của nữ quỷ nhỏ, hắn điều khiển cơ thể mình bay lên trên.

"Này, anh tìm cô ta làm gì!" Quỷ nhỏ bị hắn dọa sợ.

"Ả điên đó rất hung ác, một ngụm liền có thể ăn sạch ma mới như anh đó."

Tiêu Tễ không nghe cô, hắn xuyên qua sàn nhà, đi tới tầng một rồi tiếp tục bay lên phía trên.

Vốn lúc còn "sống" không thể tiếp cận tới tầng hai bởi vì không có dụng cụ nhưng giờ lại có thể nhẹ nhàng tiến tới, nơi này còn đổ nát hơn cả tầng một, khắp nơi đều là tro bụi cùng đồ đạc cũ nát, rác rưởi lấp đầy trên mặt đất.

Khi hắn tiến lên, một làn sương máu nhàn nhạt lan rộng bao trùm toàn bộ tầng hai.

Khung cảnh trước mắt khiến Tiêu Tễ sững sờ trong giấy lát, hắn hình như đã tới một không gian khác.

Tiếng khóc của phụ nữ vang lên, trên tường mơ hồ xuất hiện vô số dòng chữ đẫm máu.

[ Bệnh tâm thần cút khỏi giới giải trí!! ]

[ Con khốn đáng chết! ]

[ Cả ngày cọ nhiệt độ anh tao, xào CP đến không cần mặt mũi à, sao không soi gương xem bản thân là cái loại gì. ]

[ Còn đăng ảnh cắt cổ tay lên wb á? Nếu muốn chết thì chết lẹ lẹ đi! Đừng có mà giả bộ bị bệnh trầm cảm đồ, làm như bị ai ép chết vậy. ]

[ Đáng thương thật, mà có chết cũng đừng có để thư tuyệt mệnh gì đó hại anh tao. ]

[ Điên điên khùng khùng, ngực to bại não. ]

[ Thức thời thì tự sát lẹ đi.]

[ Đồ đê tiện đồ đê tiện đồ đê tiện!!]

Càng đến gần phòng ngủ trên tầng hai, sương máu càng dày đặc, loại lời nói này cũng càng nhiều, Tiêu Tễ không mất nhiều công sức để tìm ra phòng ngủ nơi nữ diễn viên tự sát.

Phòng ngủ bừa bộn, khắp nơi đều là đồ vật bị đập hư, cửa phòng tắm mở toang, sàn nhà vốn nhẵn bóng phủ đầy rác, máu đỏ tươi tràn ra từ bồn tắm, phát ra âm thanh tí tách.

Tiêu Tễ lại gần, nhìn thấy trong bồn tắm đầy nhúm tóc đen dài rậm rạp, quấn vào nhau như rong biển, bên trong còn lẫn vào mấy miếng thịt thối.

"Rầm ——"

Một bàn tay sưng tấy đầy máu đột nhiên thò ra khỏi bồn tắm, móng tay đen kịt, trên cổ tay có một miệng vết thương sâu.

"Xin chào." Tiêu Tễ chào hỏi.

Một thân hình với mái tóc rối bù ngồi dậy từ trong bồn tắm, khuôn mặt gần như bị tóc che phủ hoàn toàn, một đôi mắt bệnh trạng đỏ tươi nhìn chằm chằm Tiêu Tễ.

"Cút khỏi nhà ta ——"

Tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên, nghe như muốn rách màng nhĩ.

"Cút ——"

Tiêu Tễ yên tĩnh bay bay, không có ý định rời đi, đợi đến khi tiếng hét của nữ quỷ kết thúc thì mới nói tiếp.

Giọng nói hắn mềm mại dịu dàng, mang theo ngữ khí cầu xin.

"Tôi ở đây để làm hại cô, tôi chỉ là muốn xin giúp đỡ."

Nữ quỷ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào mặt hắn hồi lâu: ".... Xin giúp đỡ?"

Tiêu Tễ: "Đúng vậy, tôi cũng là một diễn viên, gặp phải chuyện tương tự như cô, cũng vì đó mà chết."

"Đều do đám đàn ông đó. Đám đàn ông đó đáng chết! Tất cả đều đáng chết." Nữ quỷ rít gào lên.

"Là thằng chó nào lừa ngươi! Tôi giúp cô gϊếŧ hắn!"

Tiêu Tễ khựng lại, nghĩ nghĩ đến "thằng chó" đang ôm thi thể mình.

Tiêu Tễ: "Nhưng tôi cảm thấy người đàn ông đó chỉ là nguyên nhân. Kẻ thật sự ép chết tôi thật ra không chỉ có một người."

Mái tóc đen dài của nữ quỷ chuyển động như vật sống, đôi mắt đỏ tưởi của ả trở nên mịt mù.

"Ai...?"