Chương 28

Sau khi Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu trốn dưới tầng hầm, gã đồ tể không còn mục tiêu truy đuổi nữa, đôi mắt đỏ tươi lại quét khắp đại sảnh.

Người nam đã tỉnh lại, vết thương tuy còn đau nhức nhưng vẫn cắn đốt ngón tay, trốn vào chỗ tối của bàn trà, không dám phát ra âm thanh.

Vưu Lâm trốn cùng anh, cũng sợ hãi không kém.

Vừa rồi gã cứ đuổi theo Đoạn Văn Chu và Tiêu Tễ nên họ trốn vào góc phòng khách. Tất nhiên, họ không dám mở cửa phòng ngủ hay chạy đi nơi khác vì sợ thu hút sự chú ý của gã, điều đó chỉ khiến họ chết nhanh hơn thôi.

Đừng thấy tôi, đừng thấy tôi.

Vưu Lâm thầm cầu nguyện trong lòng, gã đồ tể dường như hòa vào bóng tối. Đôi khi tiếng bước chân của gã ta vang lên nặng nề, nện xuống sàn nhà, và đôi khi tất cả những gì anh ta có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở thô bạo của một con thú.

Đèn pin đã rớt sau cuộc truy đuổi vừa rồi, lăn xuống mặt đất ở đại sảnh, ánh sáng tản ra khắp nơi, toàn bộ đại sảnh vì thế cũng không tối lắm. Chỉ có điều Vưu Lâm cùng người nam hai người cơ bản không dám thò đầu ra xem gã đồ tể đang ở vị trí nào.

"Sột soạt."

Tiếng bước chân vang lên như tiếng chuông báo tử, Vưu Lâm kinh hãi che miệng lại.

Một đôi ủng đi mưa nặng nề và cũ kỹ xuất hiện phía sau hai người Vưu Lâm. Đôi ủng đầy vết nứt và keo dán bị bung ra, mỗi khi bị giẫm liền phát ra tiếng kêu ken két. Mặt trên của chiếc giày phủ một lớp máu khô và bẩn thỉu, cùng với xác của một số con ruồi.

"Ồ--"

Chiếc đệm sofa mà cả hai dùng để che thân đột nhiên bị xốc lên!

Đôi mắt của gã đồ tể đỏ ngầu, vẻ mặt vui mừng như bắt được con mồi.

"Ha ha ha."

Gã ta cười.

"Tìm thấy... tìm thấy... tìm thấy chúng mày rồi!"

Vưu Lâm lập tức sợ hãi đến chết lặng!

Đúng lúc này, hắn cảm giác được phía sau đột nhiên có một lực đẩy mạnh, toàn thân ngã về phía gã đồ tể, đó là người nam phía sau hắn!

Anh ta biết chân mình bị thương, chạy một lúc chắc chắn sẽ không thể chạy nhanh hơn Vưu Lâm, cho nên anh ta muốn dùng mạng sống của Vưu Lâm để đổi cho mình một cơ hội sống sót!

Vưu Lâm hét lên chói tai, cả người ngã xuống đất. Liếc qua khóe mắt, hắn nhìn thấy người nam khập khiễng đi về phía phòng hoa.

Gã đồ tể lại giơ con đao dài trong tay lên, mắt thấy con đao dài sắp đâm vào bụng Vưu Lâm, đâm xuyên ruột hắn!

"Không không không!"

Vưu Lâm lắc đầu dữ dội.

Lúc này, gã đồ tể đột nhiên dừng lại. Gã ta dùng con đao đẫm máu chạm vào mặt Vưu Lâm, lộ ra vẻ chán ghét.

"Mày... mày... mày... mày... Không phải phụ nữ!"

Vưu Lâm mơ hồ, không biết vì cái gì mà gã lại nói mấy lời đó ngay lúc này, nhưng bản năng sinh tồn khiến hắn lập tức có phản ứng. Hắn ta cố gắng đẩy phần mái hơi dài sang hai bên trên, tận lực để lộ gương mặt và hầu kết.

"Tôi là đàn ông! Tôi không phải phụ nữ! Tôi không phải phụ nữ!"

Anh ta thậm chí còn bắt đầu cởϊ qυầи chỉ để chứng minh rằng mình thực sự là "đàn ông".

"Thật... thật... thật xui xẻo! Tao không gϊếŧ... gϊếŧ... đàn ông!"

Sau khi kiểm tra một lúc để xác nhận Vưu Lâm thực sự là đàn ông, gã đồ tể vẻ mặt chán ghét nhổ vào người hắn một bãi nước bọt rồi nhanh chóng bỏ đi.

Vưu Lâm, người sống sót sau tai nạn che miệng nằm trên mặt đất, không nhịn được mà khóc nức nở. Toàn thân hắn đau nhức dữ dội, vết thương trên tay phải cũng co rút kịch liệt. Hắn ta đã không nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, hồi nãy trong phòng hắn cũng chẳng ngủ gì cả.

Trải qua liên tiếp mấy mật thất kinh dị với cường độ cao, lúc nào tinh thần hắn cũng trong tình trạng căng thẳng, chưa từng có một giây phút thả lỏng, hắn sắp sụp đổ rồi!

Hắn im lặng khóc nức nở một lúc và lấy lại được phần nào sức lực. Sau đó hắn mới ý thức được, nếu tiếp tục ở trong đại sảnh, rất có thể sẽ gặp phải những nguy hiểm khác, chẳng hạn như quỷ đầu người đáng sợ! Nghĩ đến đây, Vưu Lâm cố gắng kiềm chế nội tâm sợ hãi, sửa sang lại quần áo chạy về phía nhà bếp.

Tuy rằng hắn biết hiện tại Tiêu Tễ cùng Đoạn Văn Chu ở dưới tầng hầm, nhưng hắn cảm thấy tầng hầm sẽ càng nguy hiểm hơn. Hắn cũng không muốn đi tìm với người nam vừa lợi dụng hắn làm bàn đạp nên chỉ có thể ở một mình.

Sau khi vào bếp, hắn tùy ý chọn một cái tủ đựng đồ ở phía dưới rồi giấu mình vào đó, hơn nữa đóng chặt cửa tủ, hắn như một đứa trẻ co mình lại trong không gian chật hẹp tăm tối, cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu chưa xuất hiện.

"Mẹ." Nước mắt hắn lại rơi. "Con nhớ mẹ nhiều lắm."

Tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên bên tai hắn, nhắc nhở hắn rằng vì hành vi của hắn không phù hợp với [Tay già đời] nên khán giả không hài lòng với hắn, và tỷ lệ OOC của nhân vật đã lên tới 30%!

Nhưng Vưu Lâm bây giờ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, bầu trời lúc này đã ánh lên sắc trắng, chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là bộ phim sẽ kết thúc.

Nhưng giờ cuối cùng này cũng là giờ khó khăn nhất, đến cuối phim, những hạn chế của ma quỷ đã được gỡ bỏ hoàn toàn. Hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của gã đồ tể từ trong bếp phát ra, và tiếng đao kéo lê sàn sạt trên sàn nhà.

Quỷ đầu người lại bắt đầu gõ cửa từng phòng, không ngừng hỏi xem trong phòng có ai không.

May mắn thay, Vưu Lâm vẫn chưa bị bọn họ phát hiện, hắn thở phào nhẹ nhõm, di chuyển cơ thể vào trong, dựa vào ống dẫn nước trong cùng.

Lúc này cổ hắn bỗng nhiên ngứa ngáy, hắn sốt ruột dùng tay gãi gãi, cơn ngứa lập tức biến mất. Tiếp đến lưng hắn cũng bắt đầu ngứa ngáy, lần này hắn không với tới được vì tủ quá chật hẹp.

Cơn ngứa càng ngày một dữ dội hơn, như thể có thứ gì đó chui vào dưới quần áo kí©h thí©ɧ da hắn.

Tí tách ——

Tiếng giọt nước vang lên, Vưu Lâm chợt phát hiện không biết từ khi nào mà vô số giọt nước đã xuất hiện trên mặt tủ nơi hắn đang ngồi, độ ẩm cũng ngày càng dâng cao.

"Không!" Vưu Lâm bất chợt nhận ra sai lầm của bản thân!

Tóc vướng vào nhà vệ sinh của con quái vật trước đó đã dây dưa với người nam đã lòi ra khỏi ống nước! Mà hiện tại hắn đang ở trong phòng bếp, mặc dù có thể tránh được gã đồ tể và quỷ đầu người bên ngoài, nhưng bên cạnh lại có một sát khí chí mạng.