Nhưng hôm nay cô lại bởi vì Thẩm Chi Sơ, người nam nhân này mất ngủ lần thứ hai, rất không khoa học.
Trong đầu không tự giác hiện lên cuộc đối thoại ngày đó, Triệu Đào Hoa nằm ở trên giường đất trằn trọc, lúc này đây rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Nếu nói cô hiện tại đối Thẩm Chi Sơ không có ý tưởng về phương diện nam nữ thì chính là đang lừa mình dối người.
Nhưng nếu kết nạp hắn vào hàng ngũ bạn trai của mình, thì cô lại sợ phần yêu thích này cô không kiên trì được bao lâu. Nếu có một ngày, bọn họ chia tay thì khi gặp nhau liền sẽ xấu hổ.
Cô không muốn bởi vì chút tâm tư kia của mình, mà soàn soạt phá hỏng một thanh niên tốt như hắn.
Mà hiện tại, bên người hắn giống như xuất hiện một cô gái cũng không tệ lắm, theo lý thuyết cô hắn nên nhiệt tình chúc phúc hắn mới đúng, nhưng ruột gan cồn cào ngủ không yên, cô thật sự là quá mâu thuẫn…
Cuối tuần, trời trong nắng ấm, chiêng trống vang trời.
Các thanh niên trí thức cùng nhau tổ chức buổi liên hoan rốt cuộc bắt đầu rồi.
Bởi vì mọi người nông nhàn không có việc gì để làm, hơn nữa các làng xung quanh đều tới xem náo nhiệt, giờ này khắc này ở sân đập lúa ngồi đầy người.
Triệu Đào Hoa không nghĩ đi xem, nhưng lại tò mò tiết mục Thẩm Chi Sơ là gì, vì thế dưới sự lôi kéo, nài ép của Chu Minh Lan, cô cũng liền ỡm ờ đi xem.
Trên đài đang diễn một đoạn của dùng trí thắng được hổ, người dưới đài xem cực kỳ tập chung tinh thần, ngay cả ngày thường luôn vẻ mặt nghiêm túc như Tiền Bảo Như đều xem đến thập phần mê mẩn.
Tổ tôn bà người Triệu Đào Hoa ngồi chính giữa, Triệu Đào Hoa theo bản năng nhìn về phía bốn phía, đáng tiếc cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Lúc này, sau đống cây ngô, nhóm thanh niên trí thức đang dặn dò Thẩm Chi Sơ cùng Lưu Xu những việc cần chú ý khi biểu diễn tiết mục.
Thẩm Chi Sơ trầm một khuôn mặt giống như đang rất nghiêm túc nghe, nhưng kỳ thật tâm tư của hắn căn bản không đặt ở đây.
Hắn mới vừa rồi đã nhìn quét một vòng cũng không nhìn thấy Điềm Điềm của hắn, bọn họ đã mấy ngày không gặp, làm cho hắn không khỏi phiền lòng bến táo bạo, còn thêm một chút khủng hoảng trong lòng.
Hắn liền sợ cô từ nay về sau thật sự không hề để ý tới hắn nữa. Tuy rằng đến bây giờ hắn cũng không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi tiết mục biểu diễn kết thúc, hắn phải đi tìm cô xin lỗi, cho dù là mặt dày mày dạn cũng muốn làm cô nguôi giận.
Theo một trận tiết tấu của đàn phong cầm du dương vang lên, đã đến phiên hắn lên sân khấu.
Đây là một ca khúc ai cũng thích 《 đầy cõi lòng thâm tình nhìn về Bắc Kinh 》, giai điệu duyên dáng dễ nghe êm tai, làm người không khỏi đắm chìm trong tiếng hát tốt đẹp này.
Giọng của Thẩm Chi Sơ rất thấp trầm, khi hắn hát bài này làm cho ca khúc có một hương vị khác. Triệu Đào Hoa ngồi ở chỗ kia đôi tay chống cằm nhìn Thẩm Chi Sơ đang đứng trên đài, lần đầu tiên cô cảm thấy, người này còn rất soái, không phải loại tuấn mỹ của tiểu thịt tươi của đời sau, mà là nam nhân lạnh lùng dương cương đầy mạnh mẽ.
Hắn giống như một cây tùng, hắn đứng rất ổn trọng, làm người cảm giác hắn cực kỳ an toàn.
Đúng lúc này, Lưu Xu mặc một bộ quân trang màu xanh lục vẫn luôn nhảy múa phía sau thì lúc này nhảy về phía trước, một đôi tuấn nam mỹ nữ lập tức khiến cho mọi người ồn ào.
Cũng là lúc này, Triệu Đào Hoa mới nhìn thấy rõ cô gái biểu diễn cùng Thẩm Chi Sơ lớn lên là cái dạng gì. Cô ấy dáng người cân xứng, diện mạo trung đẳng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Thấy người ở chung quanh còn đang đắm chìm trong phần biểu diễn của bọn họ, Triệu Đào Hoa lặng lẽ đứng lên, chuẩn bị rời đi chỗ náo nhiệt này, không tính toán nghe tiếp.
Thị lực của Thẩm Chi Sơ không tồi, khi cô đứng lên, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô. Thấy cô muốn đi, hắn thiếu chút nữa muốn nhảy xuống đài đuổi theo, nhưng may mắn, lý trí kịp thời khôi phục nên vẫn đứng lại hát đến cuối, nhưng bởi vậy cũng hát lỡ một nhịp.
Thẳng đến khi ca khúc kết thúc không đợi khom lưng cảm ơn khán giả, hắn cũng đã chân dài bước ra đuổi theo người đi trước.
Mọi người đều hồ nghi nhìn về phía hắn, cũng không rõ đây là chuyện gì xảy ra. Trong đám người đang ngồi xem ở dưới đài, cũng có một người vào lúc này rời khỏi chỗ ngồi, trộm đuổi theo bước chân của Thẩm Chi Sơ.
……
Ở bờ sông, sóng nước lóng lánh, Triệu Đào Hoa rũ đầu nhẹ nhàng đá hòn đá nhỏ bên chân, một chút một chút, trong lòng chậm rãi làm ra quyết định.
Cô quyết định về sau vẫn cứ đem Thẩm Chi Sơ trở thành người bạn tốt nhất, phần yêu thích trong lòng kia cô sẽ không vượt qua nửa bước, nếu tương lai hắn yêu đương kết hôn, cô sẽ đưa lên lời chúc phúc cũng cùng hắn bảo trì khoảng cách.
Như vậy đối với cô cũng như đối với hắn đều là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì nghĩ đến quá mức mê mẩn, cô không nghe thấy phía sau mình có bước chân đến gần.
Chờ đến lúc cô nhận thấy được, bỗng nhiên sau lưng bị người hung hăng đẩy, cả người đều chìm vào giữa sông.
Nước rất sâu, đời trước Triệu Đào Hoa sợ nước nên không biết bơi lội, nguyên thân cũng chỉ biết chó cào, nhưng trong tình huông bị kinh hách, tài năng chó cào của nguyên chủ căn bản không có chỗ dụng võ. Cô chỉ có thẻ liều mạng giãy giụa làm cho bản thẩn mình không cần phải chìm xuống nhanh như vậy.
Vừa giãy giụa, cô còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng nước lạnh đến thấu xương, đáy lòng không khỏi sinh ra một tia tuyệt vọng.
Theo nước sông lạnh lẽo đang không ngừng chui vào mũi cùng miệng, tầm mắt của Triệu Đào Hoa liền mơ hồ lên, từng màn ở quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu cô, mà hình ảnh người chiếm cứ nhiều nhất là Thẩm Chi Sơ……
Theo thể lực hao hết cô rốt cuộc không còn giãy giụa được nữa, liền ở một khắc cô từ bỏ kia, cô mơ hồ nghe thấy một câu “Điềm Điềm” truyền đến từ bên bờ.
Footer
Khi Thẩm Chi Sơ nhìn đến Triệu Đòa Hoa đang giãy giụa trong nước, hắn chỉ nghe thấy trong đầu mình “ong” lên một tiếng, cái gì đều không nghĩ được, lập tức nhảy vào trong sông.
Hắn ra sức bơi hướng về chỗ cô, trong trái tim đều là sợ hãi chiếm cứ.
May mắn là hắn biết bơi lội, hai phút sau Triệu Đào Hoa đã bị hắn kéo trở về bờ.
Mặt nhỏ của cô không còn tí huyết sắc nào, trên mặt hai tròng mắt nhắm chặt, ngày thường khóe miệng thích cười nín chặt.
Thẩm Chi Sơ đã từng học qua một ít tri thức c·ấp c·ứu, hắn bất chấp việc nam nữ đại phòng, hai tay nhanh chóng giao nhau ấn lên ngực cô, thẳng đến khi thấy cô sặc nước sông ra khỏi miệng, trái tim treo cao cao của hắn mới tính rơi xuống đất.
Chính là tuy rằng nước sông đã bị đẩy ra, nhưng Triệu Đào Hoa vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn chỉ giãy giụa một cái chớp mắt liền dùng tay bóp chặt mũi, hai mộ phủ lên đôi môi cô.
Đây là lần đầu tiên bọn họ môi chạm vào môi.
Nhưng giờ này khắc này hắn làm lại không có chút tạp niệm nào, trong lòng chỉ nghĩ làm thế nào để cho Điềm Điềm của hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Một lần hai lần ba lần……
Tới rồi lần thứ năm, Triệu Đào Hoa nhẹ nhàng chớp lông mi, rốt cuộc có dấu hiệu thức tỉnh.
Thẩm Chi Sơ thấy thế chạy nhanh vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ đang lạnh lẽo của cô, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đều là nôn nóng, “Điềm Điềm, tỉnh tỉnh.”
Triệu Đào Hoa chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là cặp ánh mắt có bóng dáng mình trong đó của người nam nhân này, môi mỏng của hắn đang gọi tên cô, quá dễ nghe.
Thấy cô đã tỉnh lại, Thẩm Chi Sơ đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực mình, hai tròng mắt mờ mịt, “Điềm Điềm, cô có nơi nào không thoải mái hay không? Mau nói chuyện.”
Thấy cô không có phản ứng gì, hắn lập tức cúi đầu muốn kiểm tra xem cô có chỗ nào bị thương hay không, chẳng qua khi hắn vừa gục đầu nhìn xuống liền giống như bị điện cao thế giật mạnh, nháy mắt văng ra.
Lúc này, hai người đều ướt dầm dề, hôm nay Triệu Đào Hoa mặc một áo dệt kim mỏng hở cổ, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, vì áo bị ngấm ướt, đã đem dáng người tuyệt đẹp của mình lộ ra không thể nghi ngờ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đầy đặn ở bên trong.
Thẩm Chi Sơ hồng hai tai cởi ra áo khoác của mình nhanh chóng quấn chặt Triệu Đào Hoa. Đồng thời hắn lúc này mới phát hiện ra Triệu Đào Hoa vẫn luôn không nói gì, bộ dáng cực kỳ khác thường.
Sợ hãi vừa biến mất, một lần nữa bò lên trong lòng Thẩm Chi Sơ, hắn nhìn chăm chú Đòa Hoa, tay đang ôm chặt bả vai cô không tự giác mà buộc chặt hơn, “Điềm Điềm, nói với tôi một câu, đừng làm tôi sợ.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân ồn ào từ bốn phương tám hướng đi lại đây, không đợi Thẩm Chi Sơ phản ứng lại đã có một giọng to vang lên, “Bọn họ ở chỗ này đâu, mọi người, chạy nhanh lại đây a!”
“Đào Hoa, con sao vậy? Con đừng hù dọa mẹ a!” Chu Minh Lan là cái người đầu tiên xông tới, bà cướp Triệu Đào Hoa từ trong lòng ngực Thẩm Chi Sơ lại đây, nháy mắt nước mắt liền chảy xuống tới.
Triệu Đào Hoa bị mẹ mình kéo mạnh mà ho khan một tiếng, cũng vào lúc này mới tìm về tiếng nói của mình, “Mẹ, con không có việc gì.”
Vào lúc cô cảm thấy mình sắp chết, cô giống như về tới thế giới ban đầu của mình, ở thế giới kia, Triệu Điềm Điềm vẫn còn sống, nếu cô đoán không sai thì trai tim kia chính là linh hồn của nguyên thân, hai người các cô đã bị thay đổi.
Chẳng qua lúc cô được Thẩm Chi Sơ cứu tỉnh, sau đó cô giống như một con rồi, không thể mở miệng nói chuyện. Cô vẫn cảm thấy mọi thứ thay đổi ở xung quanh, nhưng lại không có cách nào nói ra tới. Cái loại cảm giác này hiện tại cô nghĩ lại liền thấy sợ.
Thẩm Chi Sơ vẫn đang đứng một bên, rốt cuộc thấy Triệu Đào Hoa mở miệng nói chuyện, đáy lòng yên lặng nhẹ nhàng thở ra. Sợ gây ra một ít đồn đãi vớ vẩn không cần thiết, hắn lặng yên đứng lên, chuẩn bị dựa vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đây mình liền rời khỏi chỗ này.
Lâm Hạnh Nhi chú ý tới động tác của hắn, vội vàng cất tiếng kêu lên, “thanh niên trí thức Thẩm, cảm ơn cậu đã cứu Đào Hoa nhà chúng tôi. Cả nhà tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào mới tốt.”
Lực chú ý của mọi người vốn dĩ đều đặt trên người của Triệu Đào Hoa cùng Chu Minh Lan, nhưng bây giờ Lâm Hạnh Nhi nhắc nhở, mọi người lúc này mới phát hiện còn có Thẩm Chi Sơ cả người ướt dầm dề đứng bên cạnh hai mẹ con.
Mà áo đang khoác trên người Triệu Đào Hoa rõ ràng chính là áo khoác của Thẩm Chi Sơ.
Ở niên đại này, nếu một thân thể của người phụ nữ bị nam nhân nhìn thấy, quả thật không phải là một việc sáng rọi, vì vậy ánh mắt của mọi người ban đầu là quan tâm thì bây giờ đã chuyển thành xem diễn, bát quái. trong khoảng thời gian ngắn đều đang phỏng đoán vì cái gì hai người này sẽ cùng ở bờ sông?
Chẳng lẽ là trộm hẹn hò lại không cẩn thận rơi xuống nước? Nhưng ngày thường, hai người giống như không hề nói chuyện với nhau, thoạt nhìn không giống như đang hẹn hò a.
Bây giờ thanh niên trí thức Thẩm nhìn hết thân hình con nhà người ta, về sau tiểu Đào Hoa không gả cho hắn, cũng không gả được cho người khác.
Ánh mát xung quanh mình giống như vô số đèn pha bắn lại đây, Chu Minh Lan nhanh chón che ở trước con gái nhà mình, giọng nói cũng chở lên không tốt, “Con gái tôi không có việc gì, mọi người còn xem cái gì mà xem? Đều tránh ra cho tôi!”