Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Triệu Chính Bắc lại cầm vài cái cặp hoa đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức ở đội sản xuất bên cạnh bán, bởi vì hắn thường xuyên qua lại nên nhóm thanh niên trí thức nữ thấy hắn đến đều biết hắn đến làm gì.
Sợ bị người tố cáo hắn đầu cơ, vì vậy mỗi một giao dịch hắn chỉ dùng cặp hoa đổi lấy trứng gà hoặc đồ vật đáng giá khác, từ trước tới nay đều không thu một đồng tiền nào.
Nhóm nữ thanh niên trí thức thấy hôm nay hắn lại tới nữa, lập tức vây quanh hắn muốn nhìn xem cặp hoa hôm nay có kiểu dáng gì?
Trong nhóm thanh niên trí thức này có một cô gái đối với mấy cái cặp hoa của Triệu Chính Nam không có một tia hứng thú nào, đối với mị lực của hắn cũng nhìn như không thấy.
Vì vậy ngược lại, lại khiến cho Triệu Chính Bắc chú ý. Hắn không khỏi nhìn nhiều hai mắt đối với vị thanh niên trí thức này. Nhưng với tính cách thâm trầm của mình, hắn cũng chỉ nhìn nhiều hai mắt liền không chú ý nữa.
Nhưng hành động khác thường của hắn vẫn khiến cho người khác chú ý. Sớm đã chọn xong cặp hoa Lý Tiểu Yến liền bắt giữ được một màn này, cô hưng phấn động động vào Lưu Xu đang đứng bên cạnh mình, nhỏ giọng nói, “ai! Cô nhìn đến không? Vừa nãy Triệu Chính Bắc nhìn nhìn cô!”
Lưu Xu lười nhác nâng hai mắt lên, cô ta cảm thấy nữ thanh niên trí thức ở chỗ này đều cực kỳ nông cạn, một tên nông dân làm việc nặng lại có thể đem bọn họ mê mệt đến như vậy, chắc vì bọn họ ở nông thôn ngốc lâu rồi liền thấy heo mẹ liền coi thành Điêu Thuyền?
“Tôi không cảm thấy hắn đang nhìn tôi, nếu hắn thật sự nhìn tôi, tôi liền tố cáo hắn chơi lưu manh.”
“……” Lý Tiểu Yến vốn đang rất hưng phấn, vừa nghe lời này nháy mắt bị dội thẳng tới rồi, cô chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng được mà nói: “Cô như thế nào có thể như vậy? Coi như vừa rồi tôi chưa nói gì, tôi nhưng không hy vọng đồng chí Triệu bị người khác hiểu lầm thành chơi lưu manh!”
Thấy đối phương tức giận, Lưu Xu khinh thường mà bĩu môi, ng·ay sau đó lại cao ngạo nâng cằm lên rời khỏi chỗ thị phi này.
So với mấy cô gái nông cạn này, lý tưởng của cô ta khá xa, khá lớn, bọn họ không hiểu cô ta cũng không trách bọn họ, ai bảo thiên nga cùng vịt có bản chất khác nhau đâu?
Triệu Chính Bắc còn đang vội vàng bán cặp hoa, cũng không biết có người bởi vì bản thân mình mà náo loạn mâu thuẫn.
Hắn đem toàn bộ cặp hoa bán hết liền trở về đồn điền Đông Sơn, trên đường trở về vừa vặn gặp phải Thẩm Chi Sơ đang đi ngược lại.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ mắt nhìn thẳng đi qua, chỉ làm như không quen biết người này. Bất quá liền vừa rồi, đuôi mắt hắn đột nhiên nhìn thấy trong túi áo của đối phương loáng thoáng có một vật gì đó màu hồng đào, nếu hắn không nhận sai thì vật đó chính là cặp hoa mà Triệu Đào Hoa đã đòi lấy từ chỗ hắn.
Đồ vật chính mình lám, liền tính chỉ lộ ra một chút thôi, hắn cũng có thể nhận ra được. Vì thế hắn không hề nghĩ ngợi liền ngăn cản đường đi của đối phương.
Kỳ thật Thẩm Chi Sơ đi ở trên đường cũng thấy được hắn, nhưng dựa vào việc nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, hắn cũng không tính toán đến gần.
Lúc này bị người ngăn trở đường đi, hắn nhăn mày nhỏ đến không thể phát hiện, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh hỏi: “Anh tìm tôi có việc?”
Triệu Chính Bắc là loại người khinh thường quanh co lòng vòng, mắt hắn nhìn chằm chằm vào túi của Thẩm Chi Sơ lên tiếng hỏi, “Vì sao đồ vật của em gái tôi lại ở chỗ anh?”
Nhìn theo ánh mắt Triệu Chính Bắc nhìn qua, Thẩm Chi Sơ lúc này mới phát hiện đồ vật trong túi của mình bị lộ ra. Nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên mà đem cặp hoa đút sâu vào trong túi áo, sau đó mặt không thay đổi ngẩng đầu lên nói: “Anh nhìn lầm rồi, đây là đồ vật của tôi.”
Dựa vào việc đối phương sẽ không thể lấy được đồ từ trong túi mình, hắn mới có thể nói như vậy.
Triệu Chính Bắc bị bộ dáng không biết xấu hổ của Thẩm Chi Sơ làm cho tức giận đến ngứa răng, lại chỉ có thể thối một khuôn mặt đi về nhà mình, không lại tiếp tục dây dưa.
Ai bảo hắn không phải loại người thô lỗ đâu?
Thẩm Chi Sơ nhìn theo bóng dáng nổi giận đùng đùng của Triệu Chính Bắc cảm thấy buồn cười. Hắn hắn không tự giác mà dùng tay che lại cặp hoa để trong túi, sau đó đi về chỗ hẹn trước.
Năm phút sau ở bờ sông trong rừng cây, Thẩm Chi Sơ đứng thẳng lằng lặng ở chỗ đó, trồng mòn con mắt mà nhìn về phía đường hẹp quanh co trong rừng cây, thẳng đến khi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, hắn mới tươi cười.
Triệu Đào Hoa xuyên qua rừng cây, khoảng cách với hắn càng ngày càng gần, biết chính mình đến muộn, vẻ mặt cô chột dạ, trong giọng nói mang theo hai phân làm nũng, “Thực xin lỗi vừa rồi tôi có việc nên đến muộn, anh đợi tôi lâu chưa?”.
Bởi vì mới vừa gặp qua Triệu Chính Bắc, Thẩm Chi Sơ không thể không nghĩ rằng cô là bị Triệu Chính Bắc trì hoãn, tưởng tượng đến người nhà họ Triệu mỗi khi nhìn thấy hắn đều lộ ra bộ dáng giống như gặp phải kẻ thù, hắn liền cảm thấy đầu mình đặc biệt đau.
“Có phải anh Tư tìm cô phiền toái? Thực xin lỗi, việc này là do tôi.”
Nguyên nhân Triệu Đào Hoa đến trễ là bởi vì trước khi ra cửa bụng liền đau, cô phải vào WC một chuyến, nhưng vì muốn duy trì hình tượng hoàn mỹ của bản thân cô ngại nói ra. Thấy Thẩm Chi Sơ lúc này lại nhắc đến Triệu Chính Băc, ngược lại cô lại lộ ra mờ mịt.
“Anh ấy vì cái gì tìm tôi gây phiền toái? Đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao?”
“……”
Kế tiếp, Thẩm Chi Sơ đem bản nhạc đệm nhỏ vừa mới phát sinh lúc này nói đơn giản một lần, đồng thời đem cặp hoa trong túi lấy ra giống như hiến vật quý trả lại cho chủ nhân của nó, “Cặp hoa này nhan sắc rất hợp với cô, lần sau cô đừng đánh mất.”
“Được.” Triệu Đào Hoa nhận lấy nó, đối với ca ngợi của nam nhân này rất là hưởng thụ, cô hơi hơi gục đầu xuống nhìn chằm chằm vào bụi cỏ phía trước, đang định nói gì thì lại thấy một con rắn nhỏ màu xanh lục từ trong bụi cỏ bơi ra.
Bởi vì khi còn nhỏ bị rắn cắn một lần, vì vậy đã để lại bóng ma tâm lý, Triệu Đào Hoa khi nhìn thấy con rắn này, nháy mắt cả người đều tê rần, cô không hề nghĩ ngợi lập tức nhón mũi chân nhào vào trong lòng ngực Thẩm Chi Sơ, cả người rùng mình, giống như một con thỏ bị chấn kinh.
Thẩm Chi Sơ theo bản năng đón được cô, thân mình mềm mại của Triệu Đào Hoa dính sát vào hắn, hầu kết của hắn không tự giác được mà lăn lộn một chút, trong đầu ầm ầm vàng chỉ còn lại hồ nhão.
“Chi Sơ, có rắn, tôi sợ.”
Thanh âm của Triệu Đào Hoa kiều kiều nhu nhu lộ ra sợ hãi, trong trí não của Thẩm Chi Sơ lúc này mới tìm về một tia lý trí vì vậy mà lực đạo ôm Triệu Đào Hoa không khỏi tăng thêm vài phần.
“Đừng sợ, rắn ở chỗ này không có độc, có tôi ở đây cô sẽ không có việc gì.” Vừa nói hắn vừa cẩn thận quan sát chung quanh, lại không thể tìm thấy nửa phần bóng dáng của con rắn đâu.
Ngực nam nhân rất cứng cáp, tại một khắc này, hắn mang đến cho Triệu Đào Hoa cảm giác an toàn cực kỳ, cô đem đầu mình vùi ở cổ hắn, rầu rĩ hỏi, “Anh có nhìn thấy nó không? Nó còn ở đây không?”
Thẩm Chi Sơ cúi đầu ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, hắn bộng nhiên phát hiện ra bản thân là một kẻ cực kỳ xấu xa.
Rõ ràng lúc này hắn hẳn nên buông tay ra, nhưng hắn lại vô cùng tham luyến độ ấm trong lòng ngực mình, chỉ hy vọng có thể ôm Điềm Điềm lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút……
Chẳng sợ bị cô nhận thấy được tâm tư, hắn cũng không nghĩ buông tay.
“Thình thịch, thình thịch……”
Bởi vì gần sát nhau, bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của nhau. Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Triệu Đào Hoa rốt cuộc tìm về được một tia bình tĩnh hơi hơi ngẩng đầu, đập vào mắt cô chính là chiếc cằm đẹp kiên nghị của người nam nhân này.
Môi mỏng của hắn nhắm chặt, có chút gợi cảm. Bất quá hiện tại thoạt nhìn qua, hắn lại nghiêm túc đến có chút dọa người.
Lúc này Triệu Đào Hoa mới chú ý tới tư thế của bọn họ có bao nhiêu ái muội, sau khi ý thức được động tác của mình có bao nhiêu lỗ mãng, khuôn mặt nhỏ cuả cô “đằng” một cái bị đỏ ửng che kín.
May mắn nơi này ngày thường không có người đi qua, bằng không liền tính bọn họ cho cô há mồm thì cô cũng không giải thích được rõ…
“Cái kia…… Có phải không có rắn phải không?” Tuy rằng biết hiện tại tư thế cực kỳ không ổn, nhưng cô vẫn cảm giác lạnh sau lưng, vì vậy vẫn không dám buông tay đang vòng trên cổ Thẩm Chi Sơ ra.
Giọng nói mềm mại của người đệp cào nhẹ ở bên tai, Thẩm Chi Sơ nghiêng đầu tận lực ẩn nhẫn, chóp mũi của hai người chỉ cách nhau có .5 centimet.
Qua vài giây sau hắn mới tìm về thanh âm của chính mình, trong trầm thấp còn mang theo nghiêm túc, “Tạm thời tôi không nhìn thấy nó, hẳn đang ẩn trong bụi cỏ gần đây.”
Nghe hắn nói như vậy, Triệu Đào Hoa không tự giác mà lại lần nữa dán vào hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại loại tình cảnh này thật là quá thẹn thùng……
Thẩm Chi Sơ rũ xuống lông mi, trong lòng rất chột dạ, hắn biết trong lòng mình có một con quái vật, là con quái vật chỉ khi đối mặt với Điềm Điềm mới xuất hiện.
Hắn cũng biết chính mình làm như vậy là đang nhân lúc ch·áy nh·à đi hôi của, nhưng hắn không nghĩ làm một kẻ chính nhân quân tử. So với một người thân không có quan hệ máu thịt, hắn càng hy vọng trở thành người cô yêu thương duy nhất.
Như là nghĩ thông suốt này đó, hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt kia của cô, nói “Từ chỗ này đến chỗ đất trống bên ngoài rừng chỉ có vài bước, nếu cô không ngại… Tôi ôm cô đi ra bên ngoài đi.”
“……” Nhớ tới tình cảnh khi còn nhỏ bởi vì bị rắn cắn mà nằm ở bệnh viện cấp cứu, Triệu Đào Hoa khẽ cắn môi một chút, cuối cùng đồng ý với kiến nghị của hắn.
Chỉ cần tâm không có tạp niệm, coi như đối phương là Bồ tát sống cứu cô trong nước lửa, như vậy chắc hẳn sẽ không xấu hổ đi?
Nhưng tuy rằng đã tự khai thông cho bản thân như vậy, nhưng trong nháy mắt khi Thẩm Chi Sơ khom lưng bế cô lên, Triệu Đào Hoa vẫn xấu hổ khi trong lòng vẫn nổi lên tà niệm.
Tuy rằng không đến mức quá thẹn thùng, nhưng rốt cuộc hai người không phải anh em ruột càng không phải chị em gái, đâu có thể nào thật sự làm được việc thanh tâm quả dục cơ chứ…
Cứ như vậy, bọn họ gắt gao ôm nhau, mỗi một bước đi, trái tim Thẩm Chi đều nhẹ nhàng run lên.
Tính toán đâu ra đấy thì đoạn đường này chỉ có hai mươi bước, mà hắn lại đi cực kỳ dài lâu.
Sợ người trong lòng ngực mình hiểu lầm hành động của mình, toàn bộ thần kinh của Thẩm Chi Sơ đều ở trong trạng thái căng chặt, hai tay càng là an phận đặt ở chỗ nên để, không dám náo loạn nửa phần.
Thẳng đến khi bọn họ đi ra khỏi rừng cây, hai người mới không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Sớm đã từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, Triệu Đào Hoa nhanh chóng nhảy khỏi ôm ấp của nam nhân. Cô trộm nắm chặt góc áo, thần sắc đã trở lại bình tĩnh, bắt đầu lại nổi lên vui đùa, “Vừa rồi cảm ơn anh, tôi không nghĩ tới chỗ này lại có răng. Xem ra về sau chúng ta không thể lại lấy chỗ này làm nơi gặp mặt được rồi.”
Lúc này, Thẩm Chi Sơ còn đang cảm nhận hơi ấm đến từ đầu ngón tay, ánh mắt hắn trở nên mịt mờ không rõ, hắn vì tâm tư xấu xa của bản thân mà cảm thấy hổ thẹn, cũng vì cô gái hắn thích này quá mức bình tĩnh làm cho hắn cảm thấy thất bại.