Vì thế tròng mắt bà chuyển động, chân dịch về phía cửa phòng vài bước, “Bác sĩ Da, thím còn một đống việc trong đất đâu, nếu thanh niên trí thức Thẩm có việc gì cậu bảo người nhà họ Thẩm đến tìm thím tính sổ là được. Cậu yên tâm, thím tuyệt đối không gây ghêm phiền toái cho cậu.” Nói xong bà nhanh cóng lao ra khỏi trạm ý tế, đến khi bác sĩ Dạ phản ứng lại người đã chạy xa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng của Chu Minh Lan càng đi càng xa …
Trên đường chạy trốn trở về, bởi vì quá mức sốt ruột, Chu Minh Lan không cẩn thận bị trẹo một chân, sợ bác sĩ Da đuổi theo quấn lấy mình, bà chịu đựng chân đau, khập khiễng đi về phía đồng ruộng, thoạt nhìn bà đặc biệt chật vật.
Khi Triệu Đào Hoa đi tìm tới mẹ mình, vừa lúc thấy bộ dáng này của bà, vì thế vội vàng chạy tới đỡ lấy cánh tay của mẹ mình.
“Mẹ, chân mẹ làm sao vậy? Vừa mới có phải hay mẹ té xỉu bị thương hay không?”
Giọng nói quan tâm của con gái làm cho tâm tình của Chu Minh Lan nháy mắt tốt hơn rất nhiều, bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay con gái mình, ôn nhu trấn an cô : “Không phải mẹ té xỉu, là thanh niên trí thức mới tới Thẩm Chi Sơ kia té xỉu, chân mẹ không có việc gì, chúng ta mau chóng trở về đi thôi.”
Thấy Chu Minh Lan giống như không nói dối mình, lúc này Triệu Đào Hoa mới yên tâm, hai người nâng đỡ nhau đi đến ruộng lúa mạch, lúc đó bốn ông anh trai của cô vẫn còn đang ăn cơm.
Nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của mấy thằng con trai, Chu Minh Lan yên lặng thở dài.
Trong lòng Chu Minh Lan nghĩ, nếu mấy thằng con trai của mình lớn lên nhận người hiếm lạ như cái tên nhóc Thẩm Chi Sơ kia thì thật tốt quá?
Như vậy bà cũng không cần mỗi ngày vì việc hôn nhân đại sự của đám nhóc này mà nhọc lòng……
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại, lúc Chu Minh Lan thấy cái mắt cá chân sưng to như cái màn thầu kia của mình thì hoàn toàn ngốc rồi.
Ngày hôm qua chân bà rõ ràng còn tốt đẹp, hôm nay sao liền biến thành như vậy?
Triệu lão tứ cũng thấy cái chân bị thương kia của Chu Minh Lan, hắn vội chạy tới hỏi: “Vợ, chân bà sao lại bị thương nghiêm trong như vậy? Ngày hôm qua không phải là không có việc gì sao?”
Nói nói, hắn liền phải giơ tay ra muốn sờ đến chỗ sưng to kia của Chu Minh Lan, chẳng qua không đợi hắn chạm vào, bàn tay già tràn đầy vết chai dày của hắn đã bị Chu Minh Lan không lưu tình chút nào gạt ra.
“Đừng chạm vào! Vạn nhất chạm vào nghiêm trọng hơn thì sao?”
“……” Triệu lão tứ hậm hực thu tay mình lại, đáy lòng tràn ngập lo lắng.
Tục ngữ nói thương gân động cốt một trăm ngày, hiện giờ Chu Minh Lan vì chân cẳng không thể lại xuống đất làm việc, nhà họ Triệu bởi vậy lại mất đi một sức lao động.
Trong tình trạng không có biện pháp nào khác, Triệu Đào Hoa bị giao trọng trách, không chỉ muốn giám sát bốn ông anh trai làm việc, mà ngay cả bản thân cô cũng cần phải gia nhập vào đội ngũ thu hoạch vụ thu.
Đời trước tuy Triệu Đào Hoa là trẻ mồ côi, nhưng không trải qua việc nhà nông bao giờ. Giờ phút này, đứng nhìn ruộng lúa mạch mênh mông bát ngát kia, đột nhiên cô có xúc động muốn nằm yên một chỗ.
Thân mình anh cả ốm yêu, anh hai què chân, tốc độ làm việc của anh ba anh tư còn kém hơn cả thanh niên trí thức trong đồn điền.
Với thân thể nhỏ này của cô, cô làm sao có thể trong vòng một ngày đem tảng lớn ruộng lúa mạch trước mắt cắt xuống toàn bộ đây?
Triệu Chính Nam nhìn ra được lo âu của em gái, theo bản năng hắn cúi đầu nhìn đến cái chân què của mình trong lòng chính là tự trách.
Nếu hắn không phải ngoài ý muốn bị thương, công việc trong nhà cũng không cần phải lao lực như vậy, là hắn liên lụy mọi người.
Tuy nhiên, việc cứu người lúc đó hắn không hối hận, chẳng sợ lặp lại một lần nữa, thì hắn vẫn lựa chọn làm như vậy.
Mà đang ở trong nhà dưỡng thương Chu Minh Lan cảm thấy mũi của bà sắp nổ tung rồi.
Bà nghe bà Lưu hàng xóm nói, hận không thể lập tức đứng lên đi xé nát mồm của Lý Anh.
Nếu không phải có thời gian ngốc ở trong nhà, bà còn không biết cả làng này thế nhưng tin lời Lý Anh nói, lan truyền tai tiếng của Chính Nam nhà bà với Tôn Lan Hà, một đám quả thực chán sống rồi!
Bà Lưu thấy Chu Minh Lan đen mặt, vội nhỏ giọng nói : “Chuyện này cô ngàn lần vạn lần đừng nói với ai tôi nói cho cô.”
“Thím yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ không bán đứng thím.”
Bà Lưu nghe xong nháy mắt liền an tâm rồi, bà ấy không dám ở lâu, tìm cớ rời đi.
Chu Minh Lan nằm trên giường đất nhà mình, càng nghĩ càng tức giận không chịu được, cuối cùng “đằng” một cái đứng dậy, bà dựa vào cái chân không bị thương còn lại nhảy lò cò đến phòng ở của Lý Anh.
Bởi vì nhà họ Triệu lập tức muốn phân gia, cho nên năm nay thu hoạch vụ thu người hai nhà người đều là tự mình kiếm cơm, không ai can thiệp vào chuyện của ai. Lý Anh có hai con trai, đều có sức lớn, vì vậy mấy ngày thu hoạch vụ thu này bà ta chỉ phụ trách đưa cơm cho mấy cha con bọn họ là được. Cho nên bà ta mới nhàn rỗi không có việc gì đi bố trí người khác.
Thấy Chu Minh Lan hùng hổ đi tới, trong khoảng thời gian ngắn Lý Anh còn không nghĩ đến là có chuyện gì, “Cô tới làm gì?”
Không đợi bà ta đem lời nói cho hết, Chu Minh Lan đã vươn tay nắm tóc bà ta kéo ra khỏi phòng.
Hành động của Chu Minh Lan làm cho Lý Anh sợ quá sức, bà ta duỗi tay nắm lấy cánh tay của Chu Minh Lan muốn tránh thoát khỏi trói buộc của đối phương.
Đáng tiếc, khung xương cùng sức lức của Chu Minh Lan đều lớn hơn bà ta, cứ việc một chân còn đang bị thương thì Chu Minh Lan vẫn không bị bà ta làm ảnh hưởng.
“Cô buông tay, có việc gì chúng ta nói chuyện, cô động tay cái gì a?”
“Tôi động tay sao? Hôm nay chị xem tôi có xé nát được cái miệng của chị không?”
Bọn họ là chị em dâu đã hơn hai mươi năm nay, vẫn luôn nhìn nhau không thuận mắt, nhưng Chu Minh Lan trăm triệu không nghĩ tới chị ta là trưởng bối thế nhưng lại truyền lời tai tiếng chính cháu trai của mình?
Thù mới hận cũ thêm ở một chỗ, khẩu ác khí này hôm nay Chu Minh Lan không nhổ ra được, bà liền không phải họ Chu!
Động tĩnh hai người gây ra quá lớn, chỉ một lát sau đã đánh động đến lão thái thái đang ở trong phòng.
Tiền Bảo Như cau mày đi ra, lạnh giọng chất vấn nói: “Hai cô lại nháo ra cái gì vậy? Còn không sợ mất mặt sao? Đều dừng tay lại cho tôi!”
Chu Minh Lan cùng Lý Anh nghe tiếng quay đầu, nhưng không ai có ý tứ buông tay ra trước.
“Mẹ, là Chu Minh Lan đánh con trước, con không biết cô ấy bị làm sao?”
“Đều buông tay ra, nói một chút đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Ánh mắt lão thái thái cực kỳ sắc bén, ý cảnh cáo cực lớn, hai người rốt cuộc không tình nguyện đều buông lỏng tay ra.
Hai tay Chu Minh Lan chống nạnh, bà tức giận đến môi phát run, mất nửa ngày để bản thân bình tĩnh lại, lúc này bà mới mở miệng : “Mẹ, Lý Anh là trưởng bối, lại bịa đặt việc Chính Nam cùng một quả phụ trong đồn điền có một chân, việc này mẹ có quản hay không?”
Lý Anh đứng ở một bên, bà ta bị Chu Minh Lan kéo tóc làm cho tóc rai rũ rượi xuống vai, đầu tóc nguyên bản được bà ta chải đến không chút cẩu thả thì lúc này đã rối bời. Má phải của bà ta còn bị cáo một vệt màu hồng, thoạt nhìn có chút nhu nhược đáng thương.
“Mẹ, không phải con, con không bịa đặt!”
Thấy Lý Anh không thừa nhận, Chu Minh Lan tùy tay nắm lên cây chổi trong sân lại muốn đánh người, chỉ là bà vừa muốn đánh vào trên người đối phương đã bị tiếng quát của lão thái thái làm cho dừng lại.
“Hai người cãi nhau như vậy không sợ bị người ngoài nhìn thấy nói xấu sau lưng sao, đều cùng tôi vào nhà.”
Ở trong phòng, hai bên bên nào cũng cho là mình phải, một người không thừa nhận một người muốn đánh người, nháo đến lão thái thái nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống.
Cuối cùng, bà sai khiến Lý Anh đến huyện gọi một nhà con cả trở về, quyết định trước tiên đem việc phân gia giải quyết dứt khoát.
Bằng không với tình trạng ba ngày hai đầu náo loạn như vậy, bà nhất định bị bọn họ làm cho đoản thọ mười năm.
Chạng vạng, khi mấy anh em Triệu Đào Đào từ ngoài đồng trở về, trong nhà chính nhà họ Triệu đã ngồi đầy người.
Trừ bỏ mấy gương mặt quen thuộc kia, còn có hai gương mặt Triệu Đào Đào không quá quen mắt.
Triệu Đào Hoa lặng lẽ đánh giá bọn họ, sau khi suy tư nửa ngày cô mới nhớ tới thân phận bọn họ, đây là bác cả trai của nguyên thân Triệu Đại Hòe cùng bác cả gái Vương Tú Chi.
Vương Tú Chi là người nhiệt tình, tính cách rộng rãi, thấy mấy anh em Triệu Đào Hoa trở về bà liền giống như chủ nhà thu xếp lên, “U, việc ngoài kia mấy đứa làm xong rồi a? Xem kìa, mồ hôi đầy đầu ~ mau ngồi xuống uống miếng nước đi.”
Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua chỗ này tới nay Triệu Đào Hoa nhìn thấy một nhà bác cả. Cô bị nhiệt tình của đối phương làm cho có chút ngốc, vì thế lặng lẽ chạy đến túm túm góc áo Chu Minh Lan, muốn biết rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bất quá không đợi cho Chu Minh Lan trả lời cô, Tiền Bảo Như ngồi ở chính giữa đã lên tiếng mở miệng : “Hiện tại mọi người đã có mặt đủ, chúng ta nói chuyện phân gia đi.”
Nhà họ Triệu có tổng cộng tám gian phòng đất, gia đình nhà lão nhị cùng lão tứ nhà họ Triệu phân biệt chiếm ba gian, còn lại hai gian, một là của Tiền Bảo Như, một là của con cả nhà họ Triệu.
Hai vợ chồng Triệu Đại Hòe không có con cái, lại đều đi làm trong thành phố, bởi vậy gian phòng kia vẫn luôn đóng chặt.
Hiện giờ vấn đề đầu tiên khi phân gia chính là hai vợ chồng bác cả muốn phòng hay muốn tiền. Tròng mắt Vương Tú Chi chuyển động, bà không chút do dự chọn lấy tiền.
Thời buổi này, phòng ở không đáng giá mấy đồng tiền. Tiền Bảo Như đề nghị đưa cho nhà con cả hai mươi đồng tiền, tất cả mọi người không ai có ý kiến, gật đầu đồng ý. Việc tiếp theo chính là gian phòng này bây giờ thuộc về ai, nếu ai muốn gian phòng này người đó lấy hai mươi đồng tiền ra.
Lý Anh kiều chân ngồi bắt chéo ở trên ghế bên cạnh, thần thái nhẹ nhàng, bà ta chỉ có hai đứa con trai, phòng ở của gia đình bà ta đã đủ ở, vì vậy bà ta không có một chút hứng thú nào với gian phòng ở này.
So sánh với sự nhẹ nhàng của bà ta thì Chu Minh Lan rõ ràng tương đối rối rắm.
Nhà ba có năm đứa con, chỉ có ba gian phòng ở, tuy rằng đã xây tường ngăn cách ở giữa, gia đình có thể chắp vá cũng đủ ở, nhưng bà còn hai đứa con trai chưa cưới vợ đâu, nếu về sau bọn nhỏ đều cưới vợ sinh con, như vậy còn tiếp tục ở như hiện tại là không được.
Nhưng… Một gian phòng mất hai mươi đồng tiền, nhà bà cũng là lấy không ra.
Vương Tú Chi nhìn ra được Chu Minh Lan khó xử, chủ động đưa ra đề nghị nếu một nhà lão Tứ muốn gian nhà ở này có thể viết giấy nợ trước, về sau lại trả tiền cũng được.
Vương Tú Chi nói như vậy, chính là có suy tính của chính mình. Bà cùng Triệu Đại Hoè đời này không có con cái, sớm muộn gì cũng có một ngày cần phải dựa vào mấy cháu trai hỗ trợ đưa đám ma, cùng với hiện tại một hai phải đòi tiền thì không bằng bán cho bọn họ một ân tình.
Lời nói của Vương Tú Chi làm cho Chu Minh Lan hai mắt sáng ngời. Bà vội vàng lên tiếng cảm tạ : “Cảm ơn chị dâu, chị đối với nhà em thật sự tốt quá!”