Dư Thiên Việt ngửa đầu nhìn chằm chằm vào anh ta, đợi đến khi anh ta nói xong, cô mới bắt đầu vùng vẫy.
Ngay khi cổ bị siết chặt, cô đã cố nín thở, giờ đây thành công khiến gương mặt mình đỏ bừng.
Cô dùng tay trái cố gỡ tay đang bóp cổ mình, nhưng với thể chất cấp E, dù có dùng sức thế nào cũng chỉ giống như đang gãi ngứa cho Dư Huân Duệ.
Trong mắt Dư Huân Duệ thoáng qua sự do dự.
Anh ta vốn không dùng quá nhiều sức, hơn nữa cũng nắm rõ mức độ ra tay, nhưng khi thấy cô phản ứng mạnh như vậy, anh ta không khỏi do dự, liệu có phải mình đã ra tay hơi mạnh rồi không... Dù sao thì cô gái trước mặt thật sự quá yếu.
Ngón tay Dư Huân Duệ hơi nới lỏng… mục đích của anh ta là cảnh cáo Dư Thiên Việt, chứ không phải gϊếŧ cô.
Ngay khi cảm nhận được đối phương sắp buông tay, Dư Thiên Việt bất ngờ nâng cao tay phải, cái bình hoa cổ dài trong tay lập tức được vung lên rồi đập mạnh xuống, ‘ầm’ một tiếng, trúng ngay khuôn mặt kiêu căng đó. Mảnh vỡ lập tức văng tung tóe khắp nơi.
Thấy cú đánh thành công, Dư Thiên Việt cảm thấy vô cùng hả hê trong lòng.
Chỉ tiếc là thân thể của người anh trai tiện nghi này lại có chút mạnh mẽ, đến nỗi bị đánh như vậy mà cũng không chảy máu.
Tuy nhiên, dù thế nào thì cú đánh này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Dư Huân Duệ. Anh ta ngẩn người và không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Khi anh ta hoàn hồn, ngọn lửa giận dữ trong mắt anh ta bùng lên, anh ta giơ tay lên định đánh trả: “Dư Thiên Việt!”
“Đánh đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu anh ra tay rồi.”
Ngay trước khi cái tát rơi xuống, Dư Thiên Việt lớn tiếng: “Một kẻ được gọi là nhân tài tinh anh, có cả tinh thần lực lẫn thể chất vượt trội hơn tôi nhiều cấp bậc, ở ngoài thì tỏ vẻ lịch lãm, trong nhà lại tung nắm đấm không nương tay. Anh nói đúng, tôi làm sao có thể giống Dư Lạc Nhã mà trở thành người nhà của anh được? Dù sao thì, tôi cũng đâu biếи ŧɦái giả dối như các người!”
Dư Huân Duệ ngơ ngác nhìn người trước mặt, tay giơ cao giữa không trung cũng ngừng lại.
Trước đây, không phải anh ta chưa từng dạy dỗ Dư Thiên Việt, mỗi lần cô đều ngoan ngoãn, đôi mắt đỏ hoe, chưa từng thể hiện chút bất mãn, chứ đừng nói đến việc bày ra thái độ chống đối như bây giờ.
Anh ta không khỏi nhìn cô một cách nghiêm túc.
Cô vẫn gầy yếu như vậy, tóc tai vì giằng co vừa rồi mà hơi rối, vài lọn tóc xoăn dính trên khuôn mặt nhỏ bé bị giơ cao vì cái tát, nhưng đôi mắt kia, không còn né tránh cúi đầu nữa, mà sáng rực rỡ như tia sáng đầu tiên phá vỡ màn đêm, chói lóa đến kinh ngạc, đẹp đến mức làm người ta sững sờ như vén mây gặp trăng sáng.