Quyển 1 - Chương 12

Dư Lạc Nhã thản nhiên đáp: "Chị cần gì phải chấp nhặt với một sủng vật?"

"Ý cô là, tôi không nên để tâm và cứ để mặc nó cắn à? Tôi hiểu rồi." Dư Thiên Việt khẽ gật đầu: "Cô đang muốn nói rằng, trong ngôi nhà này, tôi còn không bằng một con chó. Nó không vui thì có thể cắn tôi, nhưng tôi bị cắn lại không được phép ném nó đi."

Dư Lạc Nhã mở miệng không biết nói gì, vẻ mặt cô ta cũng cứng đờ.

Có một số điều, dù là sự thật, nhưng không thể nói thẳng ra như thế.

"Đúng, cô còn không bằng một con chó!"

Đột nhiên, một giọng nữ sắc bén đầy tức giận vang lên từ phía sau. Dư Thiên Việt quay đầu lại và đối diện với ánh mắt lạnh lùng của mẹ Dư.

Ngực mẹ Dư phập phồng và giận dữ nói: "Một con chó còn biết bảo vệ chủ, còn cô, chỉ biết làm mất mặt gia đình!"

"Vậy à." Dư Thiên Việt khẽ nhếch mép cười.

Câu này chính là điều cô muốn nghe.

"Vậy thì, một người thậm chí không bằng một con chó, sao có thể là con gái của bà được?"

Dư Thiên Việt gật đầu nói: "Không ngạc nhiên khi bà hối hận vì đã nhận tôi về."

Sắc mặt của mẹ Dư khẽ biến đổi, cuối cùng cũng nhận ra cô con gái phế vật này có điều gì đó không đúng.

Dư Thiên Việt không đợi bà phản ứng mà đã nhẹ nhàng đưa ra đề nghị: "Nếu vậy thì, sao không cắt đứt quan hệ luôn nhỉ?"

Cô nói điều này với vẻ thản nhiên, như thể đang hỏi hôm nay ăn gì vậy.

"Hừ." Mẹ Dư khựng lại, bà ta nhướng mày rồi cười lạnh: "Cô nghĩ rằng cô có thể uy hϊếp được ai sao? Nếu đã có chí khí như thế, thì bây giờ cứ rời đi luôn đi!"

Rất tốt, đạt được sự đồng thuận rồi.

Dư Thiên Việt gật đầu, sau đó quay lại thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Dư Lạc Nhã, xen lẫn giữa niềm vui và sự hoài nghi.

Dư Thiên Việt đi ngang qua cô ta và thẳng tiến vào phòng của nguyên chủ.

Thấy vậy, mẹ Dư khịt mũi khinh bỉ rồi cũng rời đi với vẻ chán ghét.

"Đã ghi lại hết chưa?"

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Dư Thiên Việt liền hỏi.

"Đã ghi lại rồi!" Hệ thống tức giận nói: "Thật quá đáng, ký chủ ơi, chúng ta hãy đăng nó ngay bây giờ đi!"

"Không, cứ giữ lại đã." Dư Thiên Việt đáp: "Đợi khi nào phát sóng trực tiếp rồi hãy tính."

Lý trí của con người thường bị cảm xúc chi phối. Với tình hình hiện tại, công chúng đang chán ghét cô và yêu thích tiểu thư giả, video này không chỉ không nhận được sự thương hại, mà thậm chí còn khiến mọi người vỗ tay hả hê.

Thời cơ chưa tới.

"Cô vẫn muốn tham gia chương trình phát sóng trực tiếp sinh tồn đó sao?" Hệ thống khóc thút thít: "Ký chủ, dù có đạo cụ hỗ trợ thì môi trường đó cũng quá nguy hiểm!"