Chương 1

Sáng sớm thứ hai, mặt trời vừa ló dạng.

Dụ Cảnh Miên vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Cậu mơ thấy chính bản thân mình đang tham gia hôn lễ của một người không biết là ai.

Hiện trường hôn lễ với các vị khách mời mờ ảo như mây, trang trí vô cùng xa hoa, hiện trường đang mở nhạc để chúc mừng cho buổi hôn lễ, không khí vô cùng nháo nhiệt vui vẻ.

Dụ Cảnh Miên vui vẻ mà cầm lấy một miếng bánh kem, cắn một miếng nhỏ, lại cắn thêm một miếng nữa, nhưng đợi một lúc cũng không thấy cô dâu của buổi tiệc ở đâu.

Ngay lúc cậu đang nhìn Đông ngó Tây, một người ôm cậu từ phía sau, đứng ở trên sân khấu giới thiệu với các vị quan khách: “Chào mọi người, đây là người vợ được định từ lúc nhỏ của tôi.”

Dụ Cảnh Miên: ???

“Chúc mừng chúc mừng!”

“Chúc mừng chúc mừng!”

“Chúc mừng!”

Các vị quan khách sôi nổi đứng lên, đem Dụ Cảnh Miên vây quanh đến không còn một kẻ hở.

Vừa quay đầu nhìn thoáng qua làm cậu sợ tới mức nhảy dựng lên: “Tại sao lại là cậu?!”

Người đàn ông anh tuấn đang ôm cậu nở một nụ cười mê người, giọng điều vô cùng cưng chiều: “Bé ngốc, em ngủ đến mơ hồ sao?”

Trong nháy mắt cả người Dụ Cảnh Miên đều nổi một tầng da gà.

Nhưng đây không phải là đều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là khi chàng trai nói xong câu đó, âm thanh đột nhiên thấp đi, âm trầm hỏi: “Dụ Cảnh Miên, cậu thấy những người đó sau? Bọn họ đều là quỷ ------”

Âm thanh kia lạnh băng như từng đợt gió rét.

Chờ Dụ Cảnh Miên nhìn qua, những vị khách ấy đều trở nên vặn vẹo biến thành quỷ ảnh.

DM! Dụ Cảnh Miên sợ tới mức run rẩy, cả cơ thể đều đổ mồ hôi lạnh, làm cậu tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng do quá bất ngờ làm cậu bị dọa té ngã xuống mặt đất.

Ấy chết, ngủ quên.

“Miên Miên, sao còn ngủ nữa? Mau rời giường!” Mẹ Dụ đứng ở cửa phòng nhìn cậu.

“Tới liền, tới liền!” Dụ Cảnh Miên vội vàng rời giường thay quần áo, lúc đang rửa mặt đánh răng, mẹ cậu một bên dùng điện thoại đọc tin tức một bên nói chuyện với cậu: “Đúng rồi Miên Miên, cả nhà cậu Hạ vừa dọn về, ngày hôm qua mẹ mới biết được, con cùng anh Hạ Thần cũng….”

Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến người này, giấc mộng tối qua lại hiện lên, Dụ Cảnh Miên liền nổi một tầng da gà, cậu bực bội mà vò loạn trên đầu: “Ôi, mẹ, mẹ đừng có nói nữa! Đen đủi! Đen đủi!”

“Cái đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy!” Mẹ Dụ không thể hiểu được: “Ngày thường đều ngoan ngoãn, sao nhắc đến Hạ Thần như đυ.ng đến thùng thuốc nổ vậy, con với Hạ Thần đều học lớp 11 nên cùng nhau học tập, con không thể lười biếng……”

Dụ Cảnh Miên không muốn nghe, trong lòng thầm niệm kinh, nhanh chóng rửa mặt xong, từ trên bàn lấy ba cái bánh bao thịt, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.

Cũng may nhà cậu gần trường, Dụ Cảnh Miên nhanh chóng tăng tốc, cuối cùng tới lớp ngay khi chỉ còn mười phút nữa.

“Giáo hoa tới!”

“Giáo hoa, giáo hoa buổi sáng tốt lành!”

“Giáo hoa giao bài tập toán ra đây!”

Đối với danh xưng “Giáo hoa” Dụ Cảnh Miên ngay lúc đầu đã từ chối, cậu đường đường là nam tử hán đại trượng phu như thế này sao có thể kêu là “Giáo hoa”? Nhưng từ chối nhiều lần như vậy cũng không có tác dụng sau một năm cũng thành thói quen.

Dù sao ở trường bọn họ chỉ công nhận giáo hoa, không chấp nhận giáo thảo, ở trong lòng Dụ Cảnh Miên cậu chính là người đẹp trai nhất cái trường này!!

“Chào buổi sáng tổ trưởng, đợi một lát, tôi đưa cho cậu ngay!” Dụ Cảnh Miên bước nhanh lại chỗ ngồi, để cặp sách lên bàn sau đó lấy ra vở bài tập, tay phải múa bút thành văn, tay trái còn lại cũng không quên đem bánh bao lên miệng để gặm.

Dụ Cảnh Miên tuy nói là thành tích không quá tốt nhưng cũng là học sinh ngoan, không trốn học, đánh nhau trái với luât, khi thầy cô giao bài tập cũng cố gắng hoàn thành.

Đương nhiên, xác suất hoàn thành cũng hơi khó nói.

“Nè nè, các cậu ngày hôm qua có đọc bài trên diễn đàn không? Trong trường mình hình như có người ngược đãi mèo!”

“Hả, ai lại độc ác như vậy??”

“Thật đáng sợ….”

“Tôi nghĩ đó có thể là giả, vừa nhìn liền thấy chính là cố ý phòng đại lên để dọa người. Tôi nói với các cậu tin mới hơn, lớp phó nói là lớp mình có người vừa chuyển tới, người mới lớn lên rất đẹp trai! Thành tích cũng vô cùng tốt, giống y như nam chính trong truyện ngôn tình vậy!”

“Tôi cũng có nghe nói, hiện tại tôi cũng vô cùng mong chờ!”

“Hứ, nào có ai hoàn hảo như vây, không có ảnh chúng tôi sẽ không tin! Hơn nữa so với giáo hoa của chúng ta còn đẹp hơn sao?”

Dụ Cảnh Miên đột nhiên bị nhắc đến, một bên múa bút thành văn để làm bài tập cũng gia nhập với nhóm nhiều chuyện: “Thật như vậy??”

Dụ Cảnh Miên đang cùng Dương Phi cũng đang vùi đầu làm bài tập không phục nói: “Lớn lên đẹp trai? Thành tích tốt? Các cậu cho là phim ngôn tình vườn trường đều ở đây hả?”

“Là thật a!” Lớp phó học tập đang ôm một sấp bài tập cũng nhìn qua sau đó nghiêm túc nói: “Tôi đã hỏi thăm, cái người mới chuyển đến là học thần của trường cấp hai Lâm Thành, cái gì cũng biết, nghe nói có khi thầy cô còn phải hỏi hắn một số vấn đề!”

“Oa, thật lợi hại!” Dụ Cảnh Miên không có tiền đồ mà cảm thán một tiếng.

Hơn nữa theo như lời lớp trưởng có thể bổ não ra một hình tượng như là Iron Man, thân cao 2m, dáng người cường tràng, cả người đều là cơ bắp,…

Năm phút sau, chủ nhiệm lớp đi đến: “Trước khi vào học, thầy sẽ giới thiệu một bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta.”

Nghe như vậy tầm mắt mọi người đều đồng loạt chuyển ra cửa, cả Dụ Cảnh Miên cũng có chút tò mò.

Không biết là ai bắt đầu trước hết vỗ tay lại kích động mà hô to: “Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Sau đó toàn lớp đều đồng loạt vỗ tay, Dụ Cảnh Miên cũng sung sướиɠ xem náo nhiệt, điên cuồng vỗ tay, vỗ đến vui vẻ.

Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ ngoài bước lên bục giảng.

Chàng trai với thân hình cao dài, thần thái bình tĩnh tự nhiên: “Chào mọi người, tôi tên Hạ Thần.”

Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người trong lớp đều mặt đầy kinh ngạc mà “Oa ---” một tiếng.

Đẹp trai thật!

Đúng là danh bất hư truyền, bạn học mới Hạ Thần lớn lên thật là đẹp trai, cả người như là minh tinh điện ảnh, ngũ quan tinh xảo cực kì.

Rõ ràng là một đôi mắt đào hoa, nhưng màu mắt lại đen như và vực sâu, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, giữa mày hắn đều lộ ra một sự lãnh đạm sắc bén.

Đều là đồng phục của Hoa Quốc, bọn họ mặc vào bình thường không có gì xuất sắc, như thế nào Hạ Thần mặc vào như là người đại diện của hãng thời trang.

Trong phòng học oi bức, chàng trai đứng trên bục quả thực như là tỏa ra ánh sáng, sạch sẽ và lạnh nhạt.

Đôi mắt các nữ xinh hàng trước đều chưa từng dời đi.

A a a a, lớp phó học tập đúng là không có lừa chúng ra, đây quả thật là giáo thảo lạnh lùng trong kịch bản ngôn tình đó!!

Chỉ có Dụ Cảnh Miên là như bị đóng băng, ngốc tại chỗ, hai tay như bị đóng băng.

Là hắn, thật sự là hắn??

Ác mộng trở thành sự thật rồi?!

Muốn nói đến khởi đầu của nghiệt duyên với Hạ Thần phải kể đến khi còn ở nhà trẻ.

Hạ Thần cùng Dụ Cảnh Miên trước kia là hàng xóm, hai người đều ở nhà trẻ Niệm Thư trong tiểu khu.

Dụ Cảnh Miên đọc sách từ nhỏ, là đứa nhỏ nhất lớp, lá gan cũng rất nhỏ, đến cả chó nhỏ cũng sợ, khi mới vào trường học, vừa quen được Hạ Thần lúc nào cũng dính lên người hắn.

Trong lòng cậu, anh Hạ Thần lớn lên đẹp trai, còn học tập giỏi, thầy cô đều thích hắn, vô cùng lợi hại! Vì vậy cậu mỗi ngày đều lon ton đi phía sau hắn.

Lúc ở nhà trẻ, Hạ Thần rất được hoan nghênh, ngẫu nhiên sẽ có một, hai bé gái nói muốn gả cho hắn, Dụ Cảnh Miên đang theo sau đuôi cũng vội vàng tranh sủng, sợ Hạ Thần bị cướp mất, đi theo sau cũng nói là muốn gả cho hắn.

Làm cho mấy người mẹ cười không thể ngừng, thường xuyên trêu chọc cậu.

“Con về sau thật sự muốn gả cho anh Hạ Thần?”

Tiểu Miên Miên ra sức gật đầu, dùng âm thanh hùng hồn mà nói: “Đúng vậy, con phải gả cho anh Hạ Thần!”

“Vậy con chính là vị hôn thê của Hạ Thần??”

“Đúng vậy, con chính là hôn thê của anh Hạ Thần!”

Từ đó về sau Dụ Cảnh Miên liền tự xưng là “vị hôn thê của anh Hạ Thần”, đúng lý hợp tình mà bá chiếm Hạ Thần, ai tới gần cậu đều tuyên bố chủ quyền.

Dần dần, toàn bộ nhà trẻ từ các bạn nhỏ đến các thầy cô giáo, thậm chí là gia trưởng đều biết, Hạ Thần đã có một vị vợ nhỏ nuôi từ bé.

“Vị hôn thê của anh Hạ Thần” lúc ấy có bao nhiêu bá đạo chờ lên cấp 1 thì chạy chối chết bấy nhiêu.

Dụ Cảnh Miên ở nhà trể trong tiểu khu, trường tiểu học lại ở khu đối diện, xác suất gặp lại bạn học cũ là 70%.

Lúc ấy mội người đều hiểu ý nghĩa của vị hôn thê, bắt đầu điên cuồng cười nhạo cậu.

Vì thế danh hiệu “vị hôn thê của anh Hạ Thần” vẫn luôn gắn liến với cậu trong suốt cấp 1! Thậm chí đến lúc cấp 2 còn có người kêu cậu như vậy!

Này còn chưa tính, càng lớn lên bản tính ác liệt của Hạ Thần càng lộ rõ, luôn thích trêu chọc cậu.

Sĩ khả sát bất khả nhục!*

(*Quân tử thà chết không chịu nhục)

Dụ Cảnh Miên tỏ vẻ muốn cùng Hạ Thần trở thành đối thủ một mất một còn cả đời, tuyệt giao! Có cậu liền không có hắn.

Từ tiểu học Dụ Cảnh Miên đã bắt đầu đơn phương xem Hạ Thần là đối thủ một mất một còn.

Cậu cũng suy nghĩ không ít kế hoạch để trả thù hắn, ví dụ như ở nhà ăn lấy đi cái đùi gà duy nhất của Hạ Thần, lấy đi cả bạch tuột nhỏ trên mâm cơm của Hạ Thần, ngay cả khi đến nhà hắn làm khách, cậu cũng độc chiếm luôn máy chơi game của hắn.

Hừ hừ.

Cho nên khi nhìn thấy Hạ Thần đột nhiên chuyển trường đến đây làm cho Dụ Cảnh Miên có chút chột dạ.

Cậu cũng không rõ, lúc tốt nghiệp Hạ Thần rõ ràng đã là học bá của trường cấp hai Lâm Thành bá đạo nhất cả nước, như thế nào chỉ mới một năm đã chuyển lại đây??

Hay là trở về tìm cậu tính sổ?

“Bạn học Hạ Thần em cứ ngồi ở….”

Dụ Cảnh Miên nghe thầy nói xong, đột nhiên ngẩng đầu không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền hoảng sợ ----, cậu vừa phát hiện trong phòng học chỉ có hai vị trí trống, một cái ở phía sau cạnh cửa, một cái ở ngay bên cạnh cậu.

Trực giác cậu bảo không ổn, vội vàng cúi đầu, làm bộ nhặt đồ, khom lưng đem mặt giấu ở dưới bàn, giả làm đà điểu với ý đồ làm giảm độ tồn tại, trong lòng thầm cầu nguyện: Ông trời phù hộ, thầy không nhìn thấy con, nhìn không thấy con, nhìn không thấy con….

Hạ Thần lớn lên rất cao chừng 1m85, đứng ở trên bục giảng là có thể thấy rõ từng ngóc ngách trong lớp, hắn bình tĩnh đối diện với những ánh mắt tò mờ hoặc là những ánh mắt bất ngờ.

Chỉ là lúc nhìn quanh phòng học, ngón tay thon dài cử động một cái là có thể bắt được một viên đá màu đen.

Viên đá màu đen trên tay này không có trang trí gì khác, kiểu dáng đơn giản, khi cầm viên đá đen trên tay chiếu sáng thấy được một ít màu sắc rực rỡ bên trong đó, tuy vậy vẻ ngoài vẫn là được bao bọc bởi một màu đen tuyền.

Đen hoàn toàn.

Cực kỳ giống với màu mắt của Hạ Thần.

Chỉ để lộ ra một hơi thở lạnh nhạt, âm u.

Có điều đối với Hạ Thần chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt liền trở về bình thường, hơn nữa còn lấy ống tay áo che nó đi.

Cực kỳ xui xẻo là tầm mắt Hạ Thần quét một vòng, hắn chủ động xin thầy: “Thầy, em có thể ngồi ở vị trí kia không?”

Chủ nhiệm nhìn theo, vui vẻ đồng ý, sắp xếp nói: “Được, bạn học Hạ Thần, em ngồi phía sau cửa sổ ngay lối nhỏ không có ai ngồi đi.”

What?

Cái…chổ…phía…sau…cửa…sổ…không…ai…ngồi??

Dụ Cảnh Miên đang dựng lỗ tai để nghe đột nhiên đầu óc “ong” một cái, đó chẳng phải là chổ ngồi bên cạnh cậu sau?

Không được, đùa gì vậy, cậu không muốn cùng Hạ Thần ngồi kế nhau đâu!!

Lúc Dụ Cảnh Miên đang suy nghĩ miên man, Hạ Thần đã thong dong bình tĩnh bước tới, hắn kéo ghế dựa ra, buông cặp xuống, dùng khắn giấy chà lau lớp bụi trên bàn, đồng thời liếc cái người đang giả thanh đà điểu một cái.

Ở trên đầu tóc rối loạn kia có một ngọn lửa nhỏ màu đen.

Bàn tay dừng một chút.

Từ từ, cái đầu nhìn ngốc nghếch này sao có điểm quen mắt?

“Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa.” Chủ nhiệm vỗ nhẹ lên bục giảng, đem một đám người đang chăm chú kia kéo trở về, cầm sách vở lên: “Bây giờ lấy sách tiếng Anh ra…”

Dụ đà điểu tâm trạng bây giờ đang loạn muốn chết.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sớm biết như thế đã không cúi đầu, nhưng bây giờ ngẩng đầu lên thì là đối diện với đối thủ một mắt một còn rồi, hình như có chút xầu hổ còn có chút mất mặt.

Dụ Cảnh Miên càng nghĩ càng buồn bực, ngực nghẹn một ngụm khí, nghẹn thành một cái bong bóng.

Không được, cậu tan học phải đi nói với thầy giáo, phải kêu thầy giáo đổi chổ ngồi!

Nhưng hiện tại cúi đầu mãi cũng không được a…..

Dụ Cảnh Miên nghĩ nghĩ, cúi cùng quyết định lấy quyển sách trên bàn che mặt, mò mẫm trên bàn, ngón tay hết co lại duỗi, sờ soạng nữa ngày cũng không mò được quyển sách nào, lúc đang gần đυ.ng tới.

“Bạn học…” Không nghĩ tới là Hạ Thần đột nhiên cong eo, cùng với Dụ Cảnh Miên đang nghiêng người 450 bốn mắt nhìn nhau.

Xong rồi!

Dụ Cảnh Miên căng thẳng trong lòng, thời điểm mấu chốt, cậu bộc phát sức mạnh tiềm ẩn kinh người, tay đột nhiên duỗi ra cầm lấy quyển sách, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng mà che mặt chính mình, sau đó ngồi thẳng eo, chỉ lộ ra hai đôi mắt tròn xoe “Hung thần ác sát”.

Hạ Thần: “….?”

Nhìn ánh mắt đánh giá của đối phương, trái tim của Dụ đà điểu đập bùm bụp.

Từ từ, tư thế hung ác này, giống như có chút quen mắt?

Đối với chỉnh bản thân Dụ Cảnh Miên không có cảm nhận gì, cho rằng đã kiềm chế được đối thủ một mất một còn, cậu tỏ ra bình tĩnh, bày ra dáng vẻ siêu anh hùng, dùng ánh mắt mà dò xét Hạ Thần, một bên cẩn thận dịch ra từng cm nhằm kéo dài khoảng cách, một bên đem quyển sách nâng lên che cả khuôn mặt.

Hạ Thần: “Du tiểu trư?”

Đù, nhận ra rồi!

Dụ Cảnh Miên đơn giản là không làm, đã làm phải làm cho chót, trực tiếp đem sách bỏ xuống, trừng mắt, lớn tiếng quát: “Xú mặt Hạ*, là tôi, muốn xem thì xem đi. Hứ.”

(*Ý chỉ gương mặt hay nhăn nhó, cau mày.)

Dứt khoát gào lên một tiếng.

Dụ Cảnh Miên cảm thấy bản thân mình thuộc típ người tương đối dễ gần, dù có hung dữ như thế nào thì âm thanh cũng mềm mại, nói nhanh còn có chút nghe không rõ chữ.

Tựa như gạo nếp bánh dày, mệm mụp một cục, rất ấm ấp.

Dụ Cảnh Miên gào xong đột nhiên phản ứng lại.

Không đúng, cái gì là Dụ tiểu trư?!

“Cậu mới là tiểu trư!”

“Cả tiểu khu mới là tiểu trư!”

“……”

Hạ Thần nhẹ nhàng nói: “Dụ tiểu trư, nhắc nhở cậu một chút, chúng ta là ở cùng một tiểu khu.”

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lần này là một cái bánh ngọt nhỏ~~~

CP : Phúc hắc độc miệng công x Đại khả ái cục bông nhỏ thụ

Lần đầu thử sức với cái thể loại này, sẽ cố gắng viết tốt, mong cái tiểu thiên sứ sẽ ủng hộ =w=

Edit cũng có lời muốn nói :

Lần đầu edit truyện nên sẽ có nhiều thiếu sót mong mọi người ủng hộ +.+