Chương 8: Kết thúc

20.

“Lâm Thần trở về rồi.”

Trần Yếm quấn bừa cái khăn tắm ngang hông, một tay lau qua loa mái tóc còn ướt, giọt nước theo đường quai hàm rõ ràng trượt từ trái cổ xuống cơ bụng, sau đó rơi vào trong khăn tắm, để lại một vệt nước.

Đầu bên kia điện thoại Trình Quyện đang hút thuốc, đứng ngoài ban công, dựa vào lan can nói chuyện với Trần Yếm, giọng anh ta rất kìm nén: “Thằng cháu này đến tìm tôi quay lại.”

Trần Yếm quay đầu nhìn Chu Nham đang ngủ say trên giường, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, ánh mắt dịu dàng: “Vậy ông định làm thế nào, có quay lại không?”

Trình Quyện cười nhạo một tiếng, không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại hỏi Trần Yếm: “Vậy ông và Tống Hạn Triết có quay lại không?”

Trần Yếm liếc Chu Nham ngủ say, thấp giọng nói: “Nếu là ông thì ông có quay lại không?”

“Tôi còn lâu mới làm thằng ngu.” Trình Quyện trả lời anh, vừa định nói gì đó thì nghe thấy chuông cửa bên ngoài vang lên, anh ta đành phải nuốt những lời kia về, “Lát nữa nói, bên tôi có người đến.”

“Anh Yếm?”

Trần Yếm vừa cúp điện thoại đã thấy Chu Nham ngồi ở đầu giường nhìn anh chằm chằm.

“Dậy rồi à?”

Trần Yếm tiện đà đặt điện thoại lên đầu giường, khẽ hỏi cậu.

Chu Nham gật đầu, đột nhiên lại kéo tay Trần Yếm: “Anh ơi, anh đừng làm việc nữa.”

Có lẽ câu nói này thực sự hơi đột ngột, Trần Yếm dốc sức làm việc ở bên ngoài nhiều năm cũng sững sờ hồi lâu, xe cộ bên ngoài đã chạy được hai đợt anh mới hoàn hồn, trong cổ họng phun ra một câu nghi vấn.

“… Gì cơ?”

Gần như là anh vừa dứt lời, Chu Nham liền nói tiếp lời anh: “Anh đừng làm việc nữa, để em nuôi anh.”

Chu Nham hắng giọng, sau khi thấy vẻ mặt đối phương không có thay đổi lớn, mới mở miệng nói tiếp: “Anh ở nhà nghỉ ngơi là được, em có thể kiếm được tiền.”

“Em muốn làm gì đó cho anh…”

Trước đây Trần Yếm đã lãng phí quá nhiều thời gian cho người không xứng đáng, cho dù vì tình yêu Chu Nham đã làm bên tiếp nhận, nhưng vẫn muốn gánh vác trách nhiệm mà mình có thể gánh.

Cậu muốn để Trần Yếm sống tốt hơn, tốt hơn chút nữa, theo cách của riêng mình.

“Em biết nấu cơm, ờ, thật ra cũng không biết nhiều… Nhưng em biết quét dọn nhà cửa… Thôi được có lẽ cũng quét dọn không sạch, nhưng em có thể mời bảo mẫu.”

Có lẽ cậu có thể trở thành chỗ dựa cho Trần Yếm, dạy anh không còn e dè trên con đường được yêu. Có lẽ cậu cũng có thể trở thành phong cảnh duy nhất trên con đường yêu của Trần Yếm, để anh dũng cảm và tự tin trên con đường sau này.

Chu Nham khẽ hôn khóe môi Trần Yếm, thương tiếc vuốt ve mí mắt anh: “Anh ơi, ở nhà nghỉ ngơi đi, làm điều anh muốn làm. Ca hát cũng được, vẽ tranh cũng được, em muốn anh vui vẻ, muốn làm một vài chuyện em có thể làm được.”

Cậu muốn Trần Yếm đánh bại tất cả, đi về phía ánh sáng.

“Cho nên anh à, để em bao nuôi anh đi.”

Muốn cho Trần Yếm được yêu.

Trong bóng tối, Trần Yếm khẽ cười một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy tình hình này có lẽ không nói gì sẽ tốt hơn.

Một lúc lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của Trần Yếm từ từ vang lên.

“Được.”

21.

Tống Hạn Triết đứng trước cổng trường, bỏ qua đám người vây xem, từ chối lời tỏ tình của Tưởng Vũ, sau đó không do dự xoay người rời đi, để lại Tưởng Vũ mặt mày tái mét, và đám đông im lặng.

Trong mắt Tưởng Vũ xẹt qua vẻ khó tin, lại nhanh chóng thu lại cảm xúc rồi đuổi theo, cậu ta nắm lấy cánh tay Tống Hạn Triết, liếc nhìn đám người xung quanh, ghé vào tai hắn nói: “Hạn Triết, đừng nghịch nữa được không, nhiều người đang nhìn kìa.”

Cậu ta vừa nói xong, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt Tống Hạn Triết trở nên khó coi hơn, hắn hất tay Tưởng Vũ ra, nhìn cậu ta chằm chằm đầy khó tin, thật khó tưởng tượng trước đó mình bị mù mới thích loại người này.

“Tưởng Vũ, tôi nói rất rõ ràng rồi đúng không?” Tống Hạn Triết trả lời cậu ta trong vẻ mặt ẩn chứa tức giận của Tưởng Vũ, dừng lại một lát lại nói tiếp: “Bây giờ tôi có người mình thích rồi, cậu đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Tưởng Vũ nhìn hắn chòng chọc: “Là tên bạn trai cũ của cậu đúng không?”

Tống Hạn Triết cau mày, nghe vậy biến sắc, giơ tay siết chặt cổ áo Tưởng Vũ, trầm giọng nói: “Nếu cậu dám tìm anh ấy gây sự, mẹ kiếp cậu chết chắc rồi.”

Tưởng Vũ không mảy may để ý đến tình huống của mình, cậu ta nhếch mép cười, khıêυ khí©h Tống Hạn Triết: “Cậu sợ tôi tìm hắn gây sự, hay là sợ vì tôi mà hy vọng theo đuổi hắn của cậu mong manh hơn?”

“Tôi nghe nói là bây giờ hắn đã yêu người khác sắp non nửa năm rồi, chậc, cậu vẫn chưa từ bỏ à? Trong lòng người ta đã không có cậu nữa, cậu còn ở đây giả vờ tình sâu gì chứ?”

Câu nói này như một tấm sắt đập lên tim Tống Hạn Triết, nghiền qua nghiền lại điểm đau đớn nhất của hắn, chua xót từ đầu quả tim lan đến khóe mắt.

Hắn hít sâu một hơi, động tác cứng ngắc buông thõng cánh tay vô lực: “Vậy thì sao? Chỉ cần tôi không từ bỏ, một ngày nào đó…”

“Một ngày nào đó, anh ấy sẽ…”

Tống Hạn Triết tốn rất nhiều sức cũng không thể nói hết câu này, đầu ngón tay đã tái nhợt, một lúc lâu sau hắn vẫn từ bỏ, từ từ nói ra một câu: “Không liên quan gì đến cậu, tôi cảnh cáo cậu, đừng đến làm phiền anh ấy.”

Tưởng Vũ khinh thường cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò của đối phương cách cậu ta ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở đầu đường. Lúc này cậu ta mới chỉnh lại cổ áo, lặng lẽ liếc qua đám đông vây xem, sau đó nhanh chân rời đi.

22.

Đã lâu Tống Hạn Triết không đến dưới nhà Trần Yếm, cũng không phải hắn đột nhiên buông bỏ được chấp niệm, không muốn quanh quẩn một chỗ chịu khổ nữa, mà vì Tống Hạn Triết đã chuyển nhà.

Ngày Trần Yếm dọn nhà, Tống Hạn Triết dừng lại cách đó không xa, nhìn Trần Yếm và thiếu niên tóc đỏ kia rõ ràng cách nhau vài bước lại vô cùng thân mật như dính lấy nhau. Trần Yếm giơ tay, người kia đã biết Trần Yếm muốn châm thuốc lá, Trần Yếm nhìn xung quanh một vòng, người kia đã biết Trần Yếm muốn uống nước.

Lạ thật, rõ ràng họ ở bên nhau ba năm nhưng hắn chưa bao giờ biết những chuyện này.

Song người kia lại làm rất tốt.

Những thứ Tống Hạn Triết không cho được, Trần Yếm lại đòi được từ Chu Nham.

Tống Hạn Triết về đến nhà, mặc chiếc áo khoác Trần Yếm không mang đi, ngồi trên ghế sofa trước đó Trần Yếm cố ý mua được ở chợ đồ cũ. Trước kia Tống Hạn Triết rất ghét cái ghế sofa này, ghét nó cũ kỹ, ghét nó bẩn, ghét nó đã bị người khác sử dụng, ghét nó không có thương hiệu.

Nhưng Trần Yếm thích.

Tống Hạn Triết và anh cãi vã rất nhiều lần, nghiêm túc mà nói cũng không thể nói là cãi vã, chỉ có thể nói là hắn đơn phương nổi cáu, mỗi lần hắn nổi cáu, luôn phải nhắc đến cái ghế sofa này.

Khi đó Trần Yếm chỉ cười nhìn hắn, đợi hắn phát cáu xong mới kéo Tống Hạn Triết vào lòng, xoa dịu mọi hờn giận của hắn, sau đó khẽ hỏi hắn tối nay ăn mì hải sản được không.

Lúc đó Tống Hạn Triết nói như thế nào nhỉ.

Hắn nói.

Được.

Tống Hạn Triết mặc áo khoác của Trần Yếm, cuộn người lại, trên áo dường như vẫn còn mùi của Trần Yếm, nhốt hắn ở trong đó, ánh nắng ngoài cửa sổ kéo dài vào trong phòng, chiếu lên tấm lưng nổi xương sống của hắn.

Hắn ngồi rất lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu chuyển ánh mắt lên hoa hồng trên bàn.

Đó là một bó hoa hồng xanh Michigan, Trần Yếm mua nó trong cửa hàng hoa một tháng trước khi họ chia tay. Lúc nhận được hoa, Tống Hạn Triết còn cố ý đăng lên vòng bạn bè.

Tiếc rằng hoa hồng là giả, hoa hồng của lễ tình nhân là hoa nguyệt quý, màu sắc cũng giả, sau đó được người ta xịt sơn màu lên.

Nhưng tình yêu của Trần Yếm là thật.

Tống Hạn Triết nâng bó hoa sắp không thành hình này cẩn thận cắm vào bình hoa, tưới nước nuôi dưỡng mỗi ngày, nhưng cánh hoa héo tàn càng nhiều. Mấy ngày gần đây rụng nhiều hơn, trụi lủi chỉ còn lại vài cánh, dù sao hắn cũng không phải thần tiên, hắn không cứu được bông hoa này.

Hoa hồng đã sắp lụi tàn, hắn mới nhớ ra phải tưới nước cho nó.

Giống như Trần Yếm đã không yêu hắn nữa, hắn mới muốn trao trái tim mình cho anh.

“Trần Yếm…”

“Em thật sự biết sai rồi.”

“Xin lỗi anh.”

Mãi đến một tuần sau, xác của Tống Hạn Triết mới được hàng xóm phát hiện.

Trong nhà hắn vẫn còn giữ bông hoa hồng khô héo kia.

Hết