- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đoản Văn
- Dựa Vào Đâu
- Chương 2: Tôi chán rồi
Dựa Vào Đâu
Chương 2: Tôi chán rồi
6.
Khi yêu Trần Yếm không giống một người hai mươi tám tuổi chút nào. Anh luôn thích báo cáo hành trình cho Tống Hạn Triết, trưa nay ăn gì, hôm nay ra ngoài mặc gì cũng phải chụp cho Tống Hạn Triết. Có đôi khi Tống Hạn Triết sẽ chê phiền, vì vậy nhiều lần mắng anh có bị hâm không mà gửi nhiều thế, Trần Yếm vẫn cười hì hì nói rằng báo cáo với bà xã để hắn yên tâm hơn.
Nhưng hôm nay thì khác.
Vai diễn hình như đã bị đảo ngược, Tống Hạn Triết gửi tin nhắn và gọi điện cho anh giống như phát điên, Trần Yếm phiền đến mức chặn số điện thoại sau đó tắt máy.
Lão Lưu châm thuốc cho Trần Yếm, dựa vào lan can trên sân thượng, đốm đỏ ở khóe miệng lúc sáng lúc tắt trong bóng tối: “Tôi có người bạn làm môi giới bất động sản, lát nữa tôi gửi wechat của cậu ta cho ông.”
Trần Yếm thở ra một hơi khói, hơi híp mắt nhìn ngọn đèn dưới tầng, im lặng một lúc mới nói được.
“Ít ra tôi vẫn tốt hơn lão Hạ.” Trần Yếm đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, nhìn ánh mắt khó hiểu của Lão Lưu, anh mới nói tiếp, “Ông ấy mất bốn năm ở bên Thẩm Thanh, còn tôi chỉ mất ba năm.”
Lão Lưu mấp máy môi, muốn nói gì đó để an ủi anh, cuối cùng chỉ vươn tay vỗ bả vai Trần Yếm, thở dài một tiếng, không nói gì.
Trần Yếm nhớ lại, thật ra anh và Tống Hạn Triết từng chia tay một lần, khi Tống Hạn Triết mới lên năm hai đại học. Nói đúng hơn, đó cũng không tính là chia tay.
Ngày hôm đó, chỉ vì buổi sáng Trần Yếm dậy muộn, cửa hàng bán màn thầu áp chảo đã bán hết, Tống Hạn Triết không ăn được màn thầu áp chảo hắn muốn, la hét cầm gối đập vào anh. Giây phút bị gối đập vào mặt, lần đầu tiên Trần Yếm cảm thấy mệt mỏi.
Anh im lặng nhặt gối đặt lên giường, đặt bánh bao trong tay lên bàn, xỏ bừa một đôi dép lào rồi đi ra ngoài, thậm chí không cầm theo chìa khóa cửa.
Tống Hạn Triết hoảng sợ, lại không thể ném mặt mũi để xin lỗi, chỉ có thể chạy đến quán bar của anh, trong tay xách mì hải sản làm theo hướng dẫn, mở ra trước mặt Trần Yếm lấy lòng anh, cố ý để lộ vết bỏng do nấu cơm, đáng thương hỏi anh có đói không, hắn nấu cơm rồi có muốn nếm thử không.
Tống Hạn Triết không biết, Trần Yếm bị dị ứng với hải sản.
Hoặc là, hắn chưa bao giờ có ý định hiểu Trần Yếm.
Nhưng Trần Yếm vẫn vui vẻ nhận lấy, trước tiên anh gọi người mang hộp thuốc đến, bôi thuốc cho Tống Hạn Triết. Sau khi ăn mì hải sản xong, anh hôn trán Tống Hạn Triết bảo hắn về nhà trước, sau đó tự lái xe đến bệnh viện truyền nước.
Số lần truyền nước rất nhiều, chỉ có một lần đó bị tiêm rất đau.
7.
Bốn tháng trước, quán bar của Trần Yếm đã tìm người mua để bán đi, anh định dùng số tiền bán quán này mua một căn nhà ở Tô Châu, mình có thể tìm một công việc với mức lương năm sáu nghìn tệ một tháng để nuôi Tống Hạn Triết. Nếu tình hình tốt, còn có thể dẫn cục cưng của anh đi du lịch.
Bây giờ có vẻ không cần nữa.
Mấy ngày nay anh ở nhà Lão Lưu, Lão Lưu than phiền Tống Hạn Triết suốt ngày gọi điện thoại hỏi anh ta Trần Yếm ở đâu, thậm chí chạy đến nhà Lão Lưu ép hỏi anh ta. Cũng may Tống Hạn Triết đến vào ban ngày, Trần Yếm đang bận bàn giao quán bar với người ta, hai người chưa chạm mặt nhau lần nào.
Hôm qua công việc chuyển giao quán bar đã xong, chi phí chuyển nhượng quán cũng được người mua chuyển hết vào tài khoản của Trần Yếm. Người mua là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, nhỏ hơn Tống Hạn Triết một tuổi, mái tóc nhuộm đỏ như mặt trời nhỏ, khuyên tai khuyên lông mày không thiếu cái nào.
Trong quá trình ký hợp đồng, Trần Yếm tùy ý trò chuyện với cậu, cậu trai đã sắp khai hết gia cảnh của mình cho Trần Yếm biết rồi. Cậu tên là Chu Nham, bố cậu đến già mới có con, vô cùng yêu thương và chiều chuộng, mấy năm trước Chu Nam đang học ở Mỹ, năm nay mới về nước học đại học tư.
“Anh ơi, có rảnh thì đến tìm em chơi nhé?” Chu Nham cười với Trần Yếm, vừa lưu manh vừa ngoan ngoãn, hai từ đối lập này ấy thế mà có thể hòa hợp như vậy trên một người.
Công bằng mà nói, Chu Nham tốt hơn Tống Hạn Triết rất nhiều, trên người Tống Hạn Triết luôn có cảm giác kiêu căng, dù không nói ra Trần Yếm cũng có thể cảm nhận được. Nếu không phải họ đang yêu nhau, chắc chắn Tống Hạn Triết sẽ xem thường người như anh. Tống Hạn Triết đã sống trong môi trường khác biệt từ khi còn nhỏ, tính nết đương nhiên có phần giả dối và tự phụ.
Chu Nham lại khác, cậu chân thành và nhiệt tình, tán gẫu với cậu cũng thoải mái. Trần Yếm xem câu nói này của cậu như lời khách sáo, cong khóe môi gật đầu một cái nói rằng có thời gian tôi sẽ đến.
8.
Sáng thứ hai Trần Yếm mời bảo mẫu đến dọn hành lý, sáng thứ hai Tống Hạn Triết có tiết học nên không ở nhà, đúng lúc anh dọn hành lý ra ngoài.
Nhưng anh không ngờ, Tống Hạn Triết ở nhà.
Tống Hạn Triết ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chòng chọc vào Trần Yếm ở huyền quan, khóe mắt đỏ bừng và hơi sưng, mấy ngày nay hẳn là đã khóc. Người cũng gầy đi trông thấy, một người luôn chú ý đến ngoại hình lại chưa cạo râu.
Trần Yếm mặc kệ hắn, vẫn dẫn bảo mẫu vào phòng ngủ, lấy quần áo của mình từ trong tủ ra đưa cho cô. Cả căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng ma sát nhỏ vụn khi đưa quần áo.
“Anh Yếm.” Giọng Tống Hạn Triết hơi khàn, hơi đột ngột trong căn phòng vắng vẻ: “Anh đang làm gì thế?’
Trần Yếm châm điếu thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói trắng, trước kia anh sẽ không bao giờ hút trước mặt Tống Hạn Triết, sợ khói làm Tống Hạn Triết bị sặc. Nhưng bây giờ, anh lại chỉ muốn mình sống thoải mái hơn.
Trần Yếm đẩy cửa sổ căn phòng bằng tay kia, nhướng mày nhìn về phía hắn: “Chuyển nhà.”
Hơi thở của Tống Hạn Triết dừng lại trong giây lát, cơn đau lan tràn trong tim khiến hắn ước gì có thể móc nó ra. Tống Hạn Triết cố gắng hít sâu ổn định hơi thở, nhưng hắn phát hiện mình không làm được.
Mấy năm nay hắn được Trần Yếm bảo vệ quá tốt, đến nỗi hắn không thể bình tĩnh lại để giải quyết vấn đề chia tay của họ. Hắn đã bị chiều đến mức tính cách trở nên tồi tệ, đến khi hắn lấy lại tinh thần, trong phòng ngủ đã rất bừa bộn, đồ sứ trong phòng khách đã bị hắn đập vỡ nát, ngay cả chậu hoa ngoài ban công cũng bị hắn đánh đổ.
Trán Trần Yếm bị thương bởi cái gạt tàn thuốc do hắn ném, máu đỏ tươi làm đau mắt hắn, Tống Hạn Triết ngập ngừng nói xin lỗi, từ xin lỗi nói đến đừng chia tay được không. Lời nói đứt quãng, người vẫn đang khóc, giọng điệu gần như đang cầu xin Trần Yếm.
Nếu đổi lại là Trần Yếm của nửa tháng trước, có lẽ đã ôm người vào lòng nhỏ giọng an ủi từ lâu, liên tục hôn nước mắt của Tống Hạn Triết, cẩn thận vỗ lưng hắn, đau lòng không thôi.
Nhưng bây giờ.
Trần Yếm chỉ cảm thấy phiền.
9.
Bảo mẫu không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng bất động ở bên cạnh. Trần Yếm xách cái vali vừa nãy Tống Hạn Triết đạp đổ đưa cho cô, bảo cô tiếp tục thu dọn, đoạn rút vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, tùy ý lau trán một cái rồi đi ra ban công.
Cơ thể cao to của Trần Yếm dựa vào bàn ngoài ban công, anh nhìn Tống Hạn Triết trước mặt, im lặng một lát, cuối cùng bình tĩnh nói: “Tôi sẽ mang quần áo đi, những thứ khác cậu giữ lại hay vứt đi cũng được.”
Mặt mũi Tống Hạn Triết tái nhợt, hắn muốn nắm lấy ngón tay Trần Yếm, giống như trước đây, chỉ cần hắn làm nũng nhận sai, Trần Yếm sẽ tha thứ cho hắn vô điều kiện.
Trần Yếm đã nhận ra ý đồ của hắn trước, cho tay mình vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc, ánh lửa màu đỏ tươi hơn cả vết thương trên trán.
Bàn tay Tống Hạn Triết lúng túng dừng giữa không trung, cuối cùng khẽ xoa đầu ngón tay rồi buông xuống. Trạng thái hiện tại của hắn rất tệ, nước mắt còn đọng trên mi, mũi đỏ ửng vì cọ xát mạnh, cằm có râu nửa tháng nay chưa cạo, hắn khẽ nói: “Anh Yếm, đừng cãi nhau nữa được không?”
Trần Yếm cảm thấy hơi kiệt sức, có lẽ đến bây giờ Tống Hạn Triết vẫn cho rằng chỉ cần không bị phát hiện, nɠɵạı ŧìиɧ không được coi là nɠɵạı ŧìиɧ. Trong mắt hắn, chuyện Trần Yếm chia tay chỉ là một mánh lới để thu hút hắn, Tống Hạn Triết cho phép anh làm như vậy một lần.
Trần Yếm tiện tay dụi thuốc lá lên mặt bàn, ném đầu lọc thuốc lá vào chậu hoa của Tống Hạn Triết, đây là chuyện trước kia anh sẽ không làm. Tống Hạn Triết thích mua những loại hoa hòe này, nhưng chưa bao giờ chăm sóc. Khi Trần Yếm ở nhà, toàn là anh tước nước, đuổi côn trùng, lau lá mỗi ngày như chăm sóc cháu trai.
Trần Yếm rất tỉnh táo, anh cười một tiếng, đôi mắt phượng hơi nhướng lên vẫn dịu dàng như ngày xưa: “Tống Hạn Triết, tôi chán rồi.”
Hình như Tống Hạn Triết không thể chấp nhận lý do này, tầm mắt hắn mờ đi rất nhanh, gần như muốn phát cáu theo bản năng, ép hỏi Trần Yếm chán rồi muốn chia tay là thế nào, xem tình cảm của họ là gì, dựa vào đâu nói chia tay là chia tay.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Yếm đã đóng đinh hắn tại chỗ.
“Ngoài ra, chia tay là vì cậu nɠɵạı ŧìиɧ.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đoản Văn
- Dựa Vào Đâu
- Chương 2: Tôi chán rồi