Editor: Lam
Beta: Tứ Ngọc + Đắng.
-----
Hệ thống: [Đây là nơi nào?]
Úc Tưởng: “nhà tôi.”
Hệ Thống: [Cô như thế nào có thể trở về nhà ngay nhanh như vậy?]
Úc Tưởng: “Nếu không thì sao? Còn muốn ở lại đó để Trữ Lễ Hàn hành xác đến chết sao?]
Hệ thống:...
Lúc Úc Tưởng đang cùng hệ thống không một tiếng động yên lặng dùng sóng não điện từ giao lưu thì từ phía cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Rất rõ ràng đó là những người Úc gia, bị em họ Úc Tưởng gọi lại đây.
Mà Úc Tưởng đâu có đứng yêu chịu trận như vậy....
Úc Trung cũng không nghĩ tới Úc Tưởng nói chạy liền chạy, ở phía sau liền hô vài tiếng: “Cô đừng có chạy! Đứng lại đó! Cô chột dạ phải không? Cô chạy cái gì?”
Phòng của nguyên thân ở tầng một, vô cùng thuận tiện cho việc chạy trốn của Úc Tưởng.
Bên này vừa vào đến phòng, Úc Tưởng đã nhanh chóng khóa cửa lại, ai cũng không thể quấy rầy cô ngủ bù.
Bên kia bác cả và bác gái đều từ tốn đi tới, thì người sớm đã không còn ở đó rồi.
Bác cả: “Úc Tưởng đâu?”
Úc Trung còn có điểm ngốc, đáp: “Ở trong phòng.”
Bác cả nhăn mày lại, hỏi: “Mày vừa rồi ồn ào cái gì?”
“Úc Tưởng cả đêm không về, ba người nên đi hỏi cô ta, công việc thì không làm tốt, cũng không biết là lăn lộn với loại đàn ông nào, trên cổ đều là vết...”
Bác cả đánh gẫy lời hắn
“Nó ngày hôm qua không phải nói đi tham gia tiệc rượu ở khách sạn Hải Lê sao?”
Úc Trung: “A, con biết rồi! Cô ta khẳng định là đi tìm Lăng Sâm Viễn!”
Bác cả cười lạnh một tiếng: “Nó nếu thật sự có thể cùng Lăng Sâm Viễn lêu lổng cả đêm thi thật là quá tốt rồi! Đáng tiếc nó không có bản lĩnh ấy... Được rồi, câm miệng đi, đừng để sáng tinh mơ đã nháo đến trong nhà không yên.”
Úc Trung đành phải ngượng ngùng ngậm miệng, hướng phía phòng ngủ Úc Tưởng trừng một cái.
Úc Tưởng mới ngủ là ngủ một phát tới 2 giờ chiều.
Cô bò dậy trước tắm rửa một cái, sau đó mở điện thoại ra, chuẩn bị xửa lý mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Nhưng là nên nói như thế nào đây?
Úc Tưởng đã ở bên ngoài cả đêm, trở về lại ngủ tới 2 giờ chiều. Thế nhưng cũng chỉ có ba tin nhắn gửi tới đều cùng một người.
[Bà cô tôi ơi đã 10 giờ 56 rồi đó! Cô đang ở đâu?]
[Thẩm tổng phát hỏa rồi, Cầu Cầu, tôi không muốn chịu mắng thay cô đâu.]
[Được rồi.]
Người gửi: Liên Giai Phỉ.
Cái từ “Được rồi” gửi tới cuối cùng kia khiến Úc Tưởng mơ hồ có thể thấy được biểu tình “từ bi” của đối phương.
Úc Tưởng cũng không có được toàn bộ ký ức của nguyên thân, những gì cô biết được đều xuất phát từ hệ thống nhắc nhở cùng chút hiểu biết của cô về cốt truyện.
Nguyên thân rốt cuộc cũng chỉ là pháo hôi cỏn con ở trong tiểu thuyết, tác dụng chính của cô là công cụ thúc đẩy tình tiết nên tác giả cũng chẳng cần tốn giấy mực để tả rõ làm gì.
Nói ngắn gọn chính là...
Úc Tưởng cũng không biết Liêu Gia Phỉ với vị Thẩm tổng kia là ai.
Nhưng từ nội dung tin nhắn, xác thật cô đến muộn tạo thành một phiền toái lớn tới mọi người.
Mọi người chỉ là nhân vật qua đường mờ nhạt, tội gì phải làm khó nhau như thế?
Một phút đồng cảm, cô liền trả lời tin nhắn.
[Thật ngại quá, hôm qua tôi có chút việc ngoài ý muốn, tôi sẽ giải thích với Thẩm tổng.]
Mới vừa mới gửi tin nhắn không lâu, Úc Tưởng liền chấn động.
[... Cô như thế nào mà mỗi ngày đều xảy ra việc ngoài ý muốn?]
Úc Tưởng không ngờ đây lại là cái cớ mà nguyên thân thường dùng.
Nhưng cô càng không ngờ lại dám nhắn tin nhắn như vậy.
Úc Tưởng bấm tay đánh chữ: [Xui xẻo, mỗi ngày đều xảy ra tai nạn xe cộ.]
Hệ thống:..... cô thế mà lại tự trù chính mình????
Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: [Cô không thể OOC*]
(*) OOC (Out Of Character):Thay đổi hình tượng nhân vật, vượt quá giới hạn cho phép.
Úc Tưởng không phản ứng lại nó, trực tiếp gửi tin nhắn đi.
Hệ thống ngầm ý thức được, kí chủ này có điểm khó xử lý.
Nó chỉ có thể lần thứ hai ra tiếng nhác nhở
[Nếu OOC, cô sẽ bị trừng phạt.]
“Ân.” Úc Tưởng xem nhẹ mà lên tiếng.
“Vậy ngươi nói coi, hình tượng nhân vật của ta là cái dạng gì?”
[Là một người tham lam, lười biếng, chỉ số thông minh không cao, ngực to mà não nhỏ... Cô sờ ngực chính mình làm gì?!] hệ thống quả thực muốn hỏng mất thôi.
Úc Tưởng: “A, ta chính là sờ xem có thật sự to như vậy hay không?”
Hệ thống:.....
Úc Tưởng: “Không có việc gì, ngươi tiếp tục nói.”
Hệ thống:.....
Úc Tưởng: “Nói đi, ta đang chờ để tiếp thu đây.”
Hệ Thống: [Cô không hiểu thế nào là che giấu tâm tư chính mình, những xấu xa của bản thân đầu bày ra hết bên trên mặt, cho nên cô tuyệt đối không có khả năng cùng người khác nhận lỗi sai, chuyện cô đã làm cô đều cảm thấy đúng lý hợp tình...]
Úc Tưởng: “Ân, không tồi”
Hệ thống cảnh giác hỏi: [Cái gì không tồi?]
Úc Tưởng: “Ta nói nhân vật này thiết lập không tồi.]
Hệ thống:????
Cô nghiêm túc? Thiết lập nhân vật như vậy, chọn ra mười người, thì có chín ngời đều khóc la nói không muốn làm. Nếu có người chịu làm, cũng đem nhiệm vụ phá tan tành rồi.
Giống Úc Tưởng ban đầu vậy, vừa xuyên vào kí chủ này đã có thái độ bất hợp tác, cư nhiên bây giờ lại thản nhiên tiếp nhận?
Úc Tưởng: “Nếu ta phá hỏng thiết lập nhân vật thì sẽ bị mạt sát sao? Chắc cũng không đến mức đó đâu. Như vậy các ngươi đều mệt khi mỗi ngày phải ở bên cạnh ký chủ để giám sát sao.”
Hệ thống: [Ân, cô nói không sai. Ở đây cũng sẽ có cấp bậc phán xét quá trình.]
Hệ thống: [Nếu chỉ là ở trước mặt nhân vật nhỏ có lời kịch, hành vi OOC, thì sẽ chỉ bị trừng phạt bằng điện giật ở cấp độ nhẹ. Nhưng nếu ở trước mặt n hân vật quan trọng, dù là mức độ OOC thấp, cũng sẽ bị trừng phạt đau đớn toàn thân.]
Hệ thống: [Không chỉ như vậy, nó còn có số lần hạn chế! Mức độ trung bình 10 lần, mức độ thấp 5 lần. Một khi số lần dùng hết, cô liền bị mạt sát.]
Úc Tưởng: “Nga.”
Cô đột nhiên nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi cũng sẽ bị trừng phạt sao??? Tiểu Viên?”
Hệ thống dừng lại một chút.
Đây là lần đầu tiên có ký chủ kêu bên nó, mà không phải kêu “Hệ thống”. Như vậy cũng đồng nghĩa là lần đầu tiên có người hỏi nó, ngươi cũng sẽ bị trừng phạt sao?
Hệ thống: [Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi trả lời của tôi.]
Úc Tưởng gật gật đầu.
Thầm nghĩ, Tiểu Vân à~ ngươi như vậy mà lại không thông minh bằng một nhân vật pháo hôi nhỏ bé.
Ngươi không trả lời, vậy chẳng khác nào khẳng định ngươi cũng bị trừng phạt.
Úc Tưởng không có hỏi lại yêu cầu quá trình phán xét sẽ kép dài trong bao lâu.
Chờ đến thời điểm OOC lần sau, cô tự nhiên sẽ biết thôi.
Hệ thống ngược lại có chút không nhịn được: [Tại sao cô không hỏi chừng nào cô bị phạt?]
Úc Tưởng chớp chớp mắt, rất vô tội nói: “Ân? Ta làm sai cái gì à?”
Hệ Thống: [Cô đúng lẽ phải cùng Trữ Lễ Hàn ngủ với nhau.]
Lại nói tiếp chuyện này, hệ thống liền cảm thấy tức giận đầy người.
Hệ thống: [Cô như thế nào có thể... như thế nào có thể ngủ cùng với hắn? Cốt truyện nhờ cô mà thay đổi cả rồi!]
Úc Tưởng không chút để ý mà hỏi nó: “Ta ngày hôm qua có OOC sao?”
Hệ thống:.....
Giống như... không có? Bởi vì nguyên thân xác thật nằm ở trên giường cùng Trữ Lễ Hàn, dưới tác dụng của thuốc mà dùng thủ đoạn câu dẫn Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng lại cùng nó phân tích: “Cho nên ngươi xem, kỳ thật là Trữ Lễ Hàn OOC đúng không?
Hệ thống:....
“Hắn có thể hay không cũng có một hệ thống? Hắn sẽ bị mạt sát?” Úc Tưởng thuận miệng hỏi.
Hệ thống chắc chắn nói: “Không có khả năng. Đại phản diện không phải ai cũng có thể sắm vai ác, căn bản không cần hệ thống!”
Úc Tưởng: “Thế sao? Như vậy thật đáng tiếc.”
Hệ thống:?
Nghe thế nào cũng thấy cô giống như rất trông mong hắn sẽ bị mạt sát? Cái người này....
Ý tưởng này của cô chính là đang chơi đùa trên bờ vực thẳm đấy? Một khi để Trữ Lễ Hàn biết được, dù cho cô có chín cái mạng đều không đủ cho hắn gϊếŧ đâu!
Lúc này Úc Tưởng mới đi được hai bước liền đυ.ng phải Úc Trung.
Tay trái hắn cầm Coca, tay phải nghịch điện thoại, đang cùng bạn học nói chuyện trên trời dưới đất: “Chơi! Cuối tuần khẳng định cùng nhau chơi! Được, còn không phải chỉ là một chiếc du thuyền thôi sao? Tao sẽ cho người chuẩn bị...”
Úc Trung nói được nữa câu thì thấy Úc Tưởng.
Hắn bang một cái liền cắt đứt điện thoại, muốn đi chất vấn Úc Tưởng.
Thế nhưng Úc Tưởng đã mở miệng nói trước: “Người hầu trong nhà đâu?”
Úc Trung nhíu mày.
Không nghe thấy hắn phản bác nói trong nhà làm quái gì có người hầu, Úc Tưởng liền cảm thấy an tâm rồi.
Xem ra Úc gia tuy bước vào giai đoạn sa sút, nhưng vẫn có thể thuê được người giúp việc.
Úc Tưởng quay đầu liền đi về phía phòng bếp lấy một chén canh và chút đồ ăn.
Trước con mắt khϊếp sợ cùng phẫn nộ của Úc Trung, cô thong thả ung dung mà ăn no, sau đó mới xách theo túi đi ra ngoài.
Nguyên thân 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, đang bắt đầu làm việc.
Liêu Giai Phỉ cùng Thẩm tổng, đương nhiên chính là đồng nghiệp và cấp trên của cô.
Như vậy vấn đề lại tới rồi....
Công ty ở đâu?
Hệ thống: [Cô lại muốn làm gì?]
Úc Tưởng: “Tới công ty nha.”
Hệ thống: [Cô muốn đi làm?] âm thanh máy móc của nó đều nhịn không được mà có chút ngạc nhiên.
Úc Tưởng: “Đương nhiên là đến điểm danh nhận lương rồi.”
Hệ thống:....
Nó đột nhiên có điểm lo lắng.
Cô cũng không cần thiết đem sự lười biếng của nhân vật này miêu tả đến không còn gì cứu vớt như vậy đâu.
Hệ thống thanh thanh giọng nói, vội vàng nhắc nhở cô: [Cô hiện tại hẳn là nên đi tìm Trữ Lễ Hàn.]
Úc Tưởng: “Vì cái gì?”
Hệ thống: [Làm theo cốt truyện, cô phải cùng hắn hết hôn.]
Úc Tưởng đáp ứng rất kiên quyết: “Được.”
Sau đó cô liền mở công cụ tìm kiếm ra, nhập vào đó tên công ty của Trữ Lễ Hàn, trên đó lập tức xuất hiện một loạt kết quả tìm kiếm.