Chương 33: Sao anh dám

Edit: Bạch Vân.

Beta: Đắng.

-------

Lúc này Úc Tưởng cảm thấy nếu Trữ đại thiếu núp ở một góc tối nào đó, thì cô có thể đường đường chính chính mà đi ra ngoài.

Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào nắm tay cửa, liền bị Trữ Lễ Hàn giữ lại.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu, ôn nhu nói nhỏ vào tai cô: "Đã giả vờ lén lút yêu đương thì cũng nên giống một chút."

Úc Tưởng:???

Khoan dừng khoản chừng là hai giây! Có gì đó sai sai ở đây!? Sao anh ta lại nói cái gì mà "lén lút yêu đương" ở đây?

Trữ Lễ Hàn lấy điện thoại ra.

Úc Tưởng vừa nhìn, liền nhớ tới gì đó, vội vàng xoay người chỉnh điện thoại chế độ im lặng. Đâu có ai biết được, trong mấy bộ phim truyền hình gì đó, khi nam nữ chính núp trong góc khuất, bởi vì quên tắt tiếng điện thoại mà bị phát hiện dẫn tới bị bắt và tra tấn.

Úc Tưởng vừa tắt âm xong, liền dời mắt nhìn sang Trữ Lễ Hàn, lại phát hiện anh hình như là đang... Nhắn tin?

Trữ Lễ Hàn vừa gửi tin nhắn đi.

Cánh cửa sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh ai đó đang mở cửa-

Lách cách, lách cách.

Tim Úc Tưởng đập loạn nhịp một lúc. Cảnh tượng này thật giống với mấy cái tình tiết trên phim cô đã xem, bất giác cô nín thở, đổ mồ hôi lạnh vì có người ở phía sau tấm cửa... Chưa kể đến cô còn nghĩ mình không khác gì nhân vật trong mấy bộ phim đó cả.

Úc Tưởng trầm tư suy nghĩ, liệu cha Hà có hay không từ bên ngoài đạp cửa bước vào?

Mà tại sao giọng điệu của cha Hà lại có chút kỳ quái.

“Hà tổng.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của thư kí Vương. Thư kí Vương vài bước liền tới trước mặt ông, cười nói: "Thật khó để gặp được ngài. Hôm nay không phải Hà tổng đãi tiệc sao, thế nhưng sao ngài lại ở đây? Thiếu gia nhà tôi vừa rồi có nhiều chuyện muốn nói với ngài mà chẳng thấy ngài đâu cả."

Cha Hà lập tức buông tay nắm cửa tươi cười nói: “Đại thiếu tìm ta? Ta đây liền qua đây.”

Ông dừng lại một chút rồi nói: "Xem ra thằng nhóc Vân Trác lại không được rồi, sao nó lại có thể không chiêu đãi tốt đại thiếu và thư kí Vương đây chứ."

Thư kí Vương chỉ cười không nói, cũng không tiếp ông ta nữa.

Cha Hà mặc dù vẫn chưa mở cánh cửa ra, dù vậy thì bất quá ông không thể biết bên trong đó có người hay không, nhưng...

Nhưng cha Hà vẫn còn một chiêu.

Xuống lầu, cha Hà gọi người giúp việc lại, thấp giọng cùng cô ta thì thầm vài câu: “Hãy khóa cửa căn phòng ở bên góc tầng hai lại.”

Nếu thực sự có người ở trong đó, thì cũng đừng vội nghĩ có thể đi ra.

Cha Hà cười một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía thư kí Vương: “Đi thôi.”

Thư kí Vương không biết ông ta nói cái gi với người giúp việc kia, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

Anh ta trong lòng cảnh giác, chờ đem cha Hà tới bên kia gặp Trữ Sơn, anh ta danh thời giờ để trả lời lại tin nhắn của Trữ Lễ Hàn.

Cha Hà vội vàng nịnh bợ Trữ Sơn, cũng không rảnh lo tới chuyện khác.

Bên này trong phòng u ám.

Điện thoại Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng rung lên, anh cúi đầu nhìn lướt qua, trả lời lại ba chữ*: Đã biết.

(*Hai từ "Đã biết" bên tiếng trung ghi thành ba từ 知道了)

Úc Tưởng hỏi: “Thư kí Vương là anh nhắn tin gọi tới?”

Trữ Lễ Hàn: “Ừm.”

Bên này còn không có có thể nói thượng càng nhiều nói.

Giây tiếp theo.

“Bùm” một tiếng, thứ gì thật mạnh đấm ở sau ván cửa.

Úc Tưởng theo bản năng lùi lại một bước, rồi nhào vào vòng tay của Trữ Lễ Hàn.

Cô nhỏ giọng nói: “Tôi có một dự cảm không tốt lắm.” Nó giống như cái cảm giác trong một bộ phim kinh dị

Nhưng Trữ Lễ Hàn ra rất bình tĩnh.

Úc Tưởng thậm chí còn cảm thấy dường như anh muốn tách những ngón tay đang vô tình cuộn tròn của cô ra, và sau đó có thứ gì đó rơi xuống...

Trữ Lễ Hàn lại…… nắm tay cô sao?

Úc Tưởng ngây người một chút, liền nghe thấy Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung thanh âm: “Hẳn là ở đóng đinh vào cửa”

Đóng đinh vào cửa?

Đông Đông Đông, ngoài cửa thanh âm trở nên càng vang, thả càng dày đặc, không thể nghi ngờ, Trữ Lễ Hàn nói đúng.

Được lắm, sao ông ta có thể làm như ?

Trữ Lễ Hàn lau lòng bàn tay trái của cô, thấp giọng hỏi: “Em sợ sao?”

Úc Tưởng không tự giác mà liếʍ môi dưới.

Rèm được kéo chặt, căn phòng tối đến mức khiến các giác quan khác của con người sẽ trở nên nhạy cảm hơn vào lúc này. Úc Tưởng có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ Trữ Lễ Hàn. Ngoài ra còn có hơi thở đầy hormone nam tính của người trưởng thành, một loại áp chế âm thầm và mạnh mẽ, kiên quyết khóa chặt cô.

Úc Tưởng lặng lẽ thở hắt ra, nói: "Tôi sợ hồi nào? Bất quá người này là rất kỳ quái. Anh nói ông ta gắn camera sao? Kiểm tra cameras chẳng phải sẽ biết? Cho người đóng đinh cửa phòng thế này, thật tàn nhẫn.”

Tuy rằng cùng hệ thống căn cứ một chút nguyên tác nội dung, không sai biệt lắm suy luận ra Hà phụ “Biếи ŧɦái”. Nhưng sau tất cả, không có bằng chứng xác thực.

“Nhìn xem bên trong cánh cửa có cái gì, chẳng phải sẽ biết?” Trữ Lễ Hàn nói, giơ tay mở ra trên tường chốt mở.

Trong nhà ánh đèn một chút toàn sáng.

Úc Tưởng:?

Vừa rồi không còn nói muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao? Này như thế nào lại nghênh ngang đi lên?

Trữ Lễ Hàn như là nhìn ra cô nghi hoặc, chỉ chỉ ngoài cửa: “Cái đinh đều đinh một nửa, chúng ta ra không được, bọn họ cũng vào không được.”

Úc Tưởng:?

Cũng có chút đạo lý.

Dù sao Trữ Lễ Hàn cũng không lo lắng chuyện này, cho nên động tác ngoài cửa có ra sao cũng không lo lắng.

Đừng nói là một cái Hà gia, liền tính là cái kiên cố thành lũy đem Trữ Lễ Hàn vây ở bên trong, thủ hạ của anh cũng có thể từ bên ngoài bắn cho khai đi?

Úc Tưởng cũng liền có nhàn tâm đi đánh giá này gian nhà ở.

Điều gì có thể là kỳ lạ về một căn phòng không khóa? Một chiếc giường với tủ quần áo đặt riêng đối diện với giường. Bên cạnh tủ quần áo có cửa dẫn vào phòng tắm.

Cô đã từng nhìn thấy đồ đạc trong phòng của Trữ Lễ hàn trong biệt thự của nhà họ Trữ.

Căn phòng này thậm chí có thể được mô tả là "tồi tàn".

Úc Tưởng đi tới phía trước cửa sổ, kéo ra một chút bức màn.

Sau đó, cô mới nhận ra rằng cửa sổ dường như được bao phủ bởi một lớp phim, đặc biệt dễ thấy dưới ánh sáng. Cô đưa tay lên sờ, ừm, chắc là như vậy, sau khi dán vào, nhìn từ ngoài vào không thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy màng ngoài.

Úc Tưởng cùng hệ thống nói: Tôi giống như thám tử nhỉ.

Cô một bên nói, một bên ở tủ quần áo bên dừng lại bước chân. Cô nâng lên tay, cửa tủ một khai, chỉ thấy bên trong treo đầy quần áo. Úc Tưởng chuyển mắt đảo qua…… Còn toàn là quần áo nữ.

Cô đột nhiên nhớ tới, Ninh Nhạn luôn miệng nói, Hà gia còn giữ quần áo của mẹ Hà Vân Trác.

Mẹ Hà Vân Trác đã qua đời sao?

Ninh Nhạn làm sao lại biết rõ ràng như vậy? Hà Vân Trác đã nói cho cô ta ?

Úc Tưởng đóng lại cửa tủ, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, một chút lại đem cửa tủ mở ra.

Trữ Lễ Hàn chú ý tới hành động khác thường của cô, ra tiếng hỏi: “Làm sao vậy?” Anh nhướng mi, miệng lưỡi mang theo một chút vui đùa: “Ở bên trong phát hiện công cụ gϊếŧ người?”

Trữ Lễ Hàn cảm thấy chuyện này cũng không tồi.

Ít nhất khi đó, Úc Tưởng đại khái sẽ thật sự sợ hãi, sau đó trốn đến bên người anh? Chà, Trữ Lễ Hàn vẫn là không cách nào tưởng tượng ra bộ dáng sợ hãi của Úc Tưởng sẽ như thế nào.

Úc Tưởng: “Không, tôi chỉ tò mò tại sao lại có quần áo của phụ nữ trong phòng này."

Trữ Lễ Hàn: “Là của mẹ Hà Vân Trác để lại?”

Úc Tưởng: “Những người có tiền liệu thật sự có để quần áo thời trẻ của họ trong tủ chục năm sao? Tôi không nghĩ vậy. Chà, tủ này có đầy đủ các phong cách của phụ nữ trẻ. Và nó trông rất giống thời trang năm nay."

Trữ Lễ Hàn cất bước đi tới bên cạnh cô, một tay chống lại cửa tủ, đem bên trong đồ vật thu vào đáy mắt.

Anh duỗi tay kéo ra phía dưới hai cái ngăn kéo, bên trong còn còn có đồ lót phụ nữ mới tinh.

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua, hưng thay vì đỏ mặt, sắc mặt trầm xuống.

Anh nhớ tới câu “Úc tiểu thư tôi thấy cô lên lầu”, khi cha Hà đến gần, điều này khiến anh khó chịu.

Một lão nam nhân lớn tuổi, ỷ vào trong tay quyền lực tiền bạc và địa vị, mấy cô gái trẻ cùng ông ta quan hệ, trong giới này cũng không phải chuyện gì hiếm thấy.

Bọn họ không có vi phạm pháp luật, lại bởi vì phá lệ có tiền, bên ngoài lại trưng cái vẻ mặt hiền từ đạo đức đều không thể khiển trách.

Bởi khi sự việc vỡ lở, dư luận càng có xu hướng buộc tội người phụ nữ ham tiền mà đi sai đường.

Trữ Lễ Hàn chẳng có tâm địa Bồ Tát, không bao giờ quản tới những việc này.

Huống chi mọi người đều có lựa chọn của riêng mình, người phụ nữ thông minh cầm tiền vào cửa, vui vẻ nhất thời hoặc là một đời phong cảnh. Có chơi không danh không phận bất quá vẫn có thể kiếm chút tiền.

Mấy chuyện này Trữ Lễ Hàn đều không quản.

Nhưng hiện tại không giống nhau……

“Hà Khôn Dân chết tiệt này, đem chủ ý đều đánh tới lên đầu em?” Trữ Lễ Hàn nói những lời này thời điểm, không có gì cảm xúc.

“Có thể là vậy đi…… Ông ta tích cực đẩy thuyền cùng Hà Vân Trác như vậy, rất kỳ quái. Dựa vào địa vị Úc gia, có thể tiến Hà gia, chính là gả cao a……”

Úc Tưởng tâm nói cũng không phải như vậy. Nhưng cô không phải đang tìm một người để kết hôn sao?

Lần trước gặp mặt lần đầu tại bữa tiệc của Kim gia, cha Hà đã liên tục nói cô nên ngốc, và cô không biết đọc cũng không sao.

Thật dễ dàng để trở nên ngu ngốc, phải không?

Đặc biệt là đi gả cao, khẳng định là ăn vũ nhục cũng không dám nói a, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Liền tính nói ra đi, đến cuối cùng người bị mọi người chỉ trích vẫn là cô.

Úc Tưởng: “Ẹo...”

Trữ Lễ Hàn nheo mắt, không chút nghĩ ngợi mà giơ tay đỡ cô.

Úc Tưởng:?

Trữ Lễ Hàn: “Sao thế?”

Úc Tưởng: “Sau khi nhớ lại, tôi cảm thấy có chút buồn nôn."

Trữ Lễ Hàn:….

Anh lúc này mới chậm rãi thu hồi tay.

“Em hẳn là không thích Hà Vân Trác đi?” Trữ Lễ Hàn đột nhiên hỏi.

Trong lòng Úc Tưởng nói cô có thể là người như vậy sao?

“Muốn thoát khỏi Hà Khôn Dân sao?” Trữ Lễ Hàn lại hỏi.

“Đương nhiên.” Không chỉ muốn thoát , thậm chí còn nghĩ muốn ném người này vào trong tù. Nhưng Úc Tưởng suy nghĩ trong tay mình cũng không khác chứng cứ, hơn nữa Trữ Lễ Hàn lại nói, kỳ thật không liên quan đến cô, cô cũng không thể vô duyên vô cớ yêu cầu Trữ Lễ Hàn đi đem người đưa vào tù chứ?

Vốn dĩ cô cùng hệ thống đều chỉ là suy đoán, hôm nay thấy một ngăn tủ quần áo, xem như chứng thực.

“Vậy dọa ông ta” Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

Nói có vẻ như việc này rất dễ dàng vậy.

Úc Tưởng thật ra một chút không nghi ngờ, cô ngước mắt hỏi: “Chúng ta liền ở đây chờ sao?”

Trữ Lễ Hàn: “ừm.”

Úc Tưởng cảm thấy nhàm chán, liền lại lấy ra di động.

Nhưng... 37% pin ở góc trên bên phải nhắc nhở cô rằng dường như không thể chơi game quá lâu.

Trữ Lễ Hàn thấy cô nhìn điện thoại tới phát ngốc: “Muốn chơi trò chơi?”

“A, nhưng pin còn không nhiều lắm.” Đều là vừa mới chơi đấu địa chủ cấp chơi không có, vẫn là nên chừa chút đi? Hiện đại xã hội, điện thoại hết pin chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của cô a!

Trữ Lễ Hàn đem điện thoại của mình đưa cho cô.

Úc Tưởng sửng sốt: “Cho tôi?”

Trữ Lễ Hàn hơi một gật đầu: “Ừm.”

Là anh đem người tới nơi này, bằng không lúc này Úc Tưởng anh là còn ngồi ở sô pha dưới lầu, cùng người khác đấu địa chủ.

Trữ Lễ Hàn mở miệng cơ hồ cùng lúc với Úc Tưởng.

Úc Tưởng: “Điện thoại của anh không có tài liệu gì quan trọng đi? Vạn nhất lúc sau tiết lộ đi ra ngoài cái gì, tôi nói cũng không rõ được.”

Trữ Lễ Hàn: “Em vừa rồi cùng ai đấu địa chủ?”

Hai người đồng thời im lặng.

Vẫn là Úc Tưởng lên tiếng trước: “Hà Vân Trác, còn có Ninh Ninh. Chính là em gái Ninh Nhạn.”

Trữ Lễ Hàn lại hỏi một vấn đề kỳ quái hơn: “Ninh Nhạn là ai?”

Úc Tưởng:????

Lần trước anh không phải cùng cô ở một con du thuyền? Nhanh như vậy liền đã quên? Lần trước trong yến hội của Kim gia, anh ngồi trên sô pha, cô ta còn ở trên đài đàn dương cầm mà.

Úc Tưởng đành phải cùng anh nói Ninh gia là ai, làm gì.

Trữ Lễ Hàn điểm phía dưới: “Nga, là con gái của Ninh Thiên Hữu.”

Vị đại ác ma này quả thật là cao cao tại thượng, anh không chỉ không đem nam chính vào mắt, ngay cả nữ chủ, nữ phụ ác độc, anh tất cả đều không để vào mắt.

“Em yên tâm dùng, đây là di động cá nhân của tôi, không có bí mật gì.” Trữ Lễ Hàn lại đã mở miệng.

Được nha.

Điện thoại riêng so với điện thoại công việc còn quan trọng hơn có được không.

Sinh hoạt cá nhân của anh rốt cuộc có bao nhiêu nhạt nhẽo, vô vị đến mức di động của anh cũng chẳng có bí mật gì.

Úc Tưởng cảm thán xong, cũng liền thanh thản ổn định mà dùng di động của anh.

Trữ đại thiếu di động đại khái rất ít lấy ra, lượng điện thế nhưng còn có ước chừng 91%!

Hệ thống cảm thấy nơi nào không đúng lắm.

Lần trước ở trên đảo, điện thoại Úc Tưởng hết pin, Trữ Lễ Hàn cũng không lấy cho cô dùng a. Lần này như thế nào liền cho?

Nhưng hệ thống không có thể nghĩ ra kết quả.

Nó cảm thấy chính mình khả năng yêu cầu thăng cấp hạ trung tâm CPU.

May mắn trong phòng còn bày một chiếc sô pha nhỏ, Úc Tưởng cùng Trữ Lễ Hàn cùng ngồi xuống.

Trò chơi phát ra tiếng bíp.

Thực mau liền đánh bay bầu không khí xấu hổ cùng thấp thỏm.

Trữ Lễ Hàn cũng cảm thấy không tệ lắm.

Hiếm khi anh có một giây phút yên lặng ngồi xuống và không làm gì cả.

Hôm nay Úc Tưởng cũng đang chơi một trận giải nghệ bình thường. Sau khi nhận được hạt giống quý hiếm mới, cô ấy đã chia sẻ nó trên Weibo theo bản năng.

Sau đó liền tiếp theo chơi.

Nhưng một khác đầu, Trữ thị trên dưới cao tầng, bao gồm Trữ Lễ Hàn chính mình thuộc hạ sản nghiệp cao tầng nhóm, cũng đều thu được như vậy một cái đẩy đưa.

@ Trữ Lễ Hàn: Tôi ở trò chơi 《 trang trại vui vẻ 》 đạt được thực vật quý hiếm hạt giống “Kim hoa trà”, mau tới cùng ta cùng nhau gieo trồng đi ~ điểm đánh liên tiếp có thể đưa ta dinh dưỡng dịch nga ~

Toàn Trữ thị khϊếp sợ.

Cấp dưới Trữ Lễ Hàn cũng tại chỗ khϊếp sợ.

CMN?! Trữ đại thiếu ngầm nguyên lai sẽ chơi loại trò chơi này sao?

Chúng ta hiện tại cũng download một cái, còn kịp sao?

Kỳ thật trò chơi này thật rất ít được chú ý, phía trước làm ruộng dưỡng lão trò chơi thịnh hành, bọn họ vốn dĩ cũng muốn lấy bản hào, kết quả trùng hợp gặp gỡ trò chơi ngành sản xuất trời đông giá rét, vô số trò chơi phòng làm việc đều lấy không được bản hào.

Công ty nhỏ thiếu chút nữa kéo suy sụp.

Chờ sau lại thật vất vả mới được phát hành, kia độ hot cũng đi qua. Trên thị trường lửa nóng mấy trò chơi khác, cơ bản tất cả đều là xuất từ trò chơi đầu tiên.

Tiểu công ty cứ như vậy kéo dài hơi tàn.

Mà đau khổ để chống đỡ bọn họ, liền có một bộ phận là Úc Tưởng trả giá.

Nếu không phải Úc Tưởng người này chơi trò chơi, căn bản không để bụng cái gì xã giao. Nếu không cũng nên bởi vì trò chơi này chơi người không nhiều lắm mà sớm ngày bỏ du, làm nó lạnh càng thêm lạnh.

Đại khái cũng đúng là bởi vì thật sự quá lạnh, bọn họ dùng thủy quân lên Weibo hoạt động, mỗi ngày đều đến tự mình cổ vũ một phen, đánh đủ khí, sau đó lại lên Weibo tự lục soát mấu chốt.

Phàm là nhắc tới trò chơi của bọn họ, bọn họ đều sẽ chuyển phát, mỗi một cái không rơi xuống.

Nhưng quanh năm suốt tháng, nhất lửa nóng cũng liền tân niên hoạt động Weibo, phía dưới tổng cộng có hai trăm hơn bình luận. Lại lửa nóng, kia đều là năm trước sự, có ước chừng 400 điều bình luận mắng kế hoạch đầu óc có phân. Cứ như vậy đều có thể xem đến bọn họ lệ nóng doanh tròng, cảm thấy ta trò chơi sinh động người dùng vẫn là rất nhiều ha.

Hôm nay cũng giống nhau.

Hoạt động Tiểu Trương cùng thường lui tới giống nhau, kiểm tra mấu chốt tự, lại chuyển phát Weibo. Loại này cấp thấp việc, không hề tính khiêu chiến.

Thẳng đến nàng thấy ba chữ…… “Trữ Lễ Hàn”.

Ân cái này Weibo username rất quen mắt ha, giống như ở nơi nào nghe qua……

Tiểu Trương nhìn nhìn đối phương kim V chứng thực, điểm đi vào.

Toang... Toang... Toang rồi!

Mười giây sau, Tiểu Trương khϊếp sợ mà từ ghế trên đứng lên.

Là cái kia Trữ Lễ Hàn!

Vị đại thiếu gia Trữ thị kia!

Vị kia chân chính xuất từ đỉnh cấp hào môn, thân thế ngưu bức, áp lực của hắn thân cha Trữ đại thiếu!

“Tiểu Trương làm sao vậy? Chúng ta trò chơi như vậy lãnh, cũng không ai sẽ đến ăn vạ a. Sao sắc mặt khó coi như vậy?” Bên cạnh đồng sự nâng phía dưới.

Tiểu Trương cổ họng phát khẩn, rốt cuộc, hắn bài trừ một cái khó coi tươi cười: “Không, ta là thái thái cao hứng? Lưu tổng ở sao? Có, có đại sự! Chạy nhanh, có thể móc ra bao nhiêu tiền? Lập tức mua hot search……”

“Cái gì mua hot search?”

“Trữ Lễ Hàn anh biết đi?”

“Biết…… Chúng ta ai không bên trên nhi, phong cách đầu cũng không dám đi tìm cái loại này hào môn đại thiếu.”

“Hắn chơi trò chơi chúng ta!”

“Gì?”

Bên này văn phòng toàn chấn kinh rồi, chạy nhanh thấu đi lên vây xem cái kia Weibo. Bọn họ luôn mãi xác nhận, xác thật Weibo là từ Trữ Lễ Hàn tài khoản phát ra, nhìn qua cũng cũng không có bị trộm tài khoản dấu hiệu lúc sau. Bọn họ mới chạy nhanh đem Lưu tổng kêu đi lên.

Sau đó, Lưu tổng nghiến răng và trả tiền cho một vị trí ở phía sau của cuộc tìm kiếm nóng. Không thể nào, tội nghiệp, họ có thể mua được đây là kết quả của việc thắt lưng buộc bụng.

Gần nhất Trữ Lễ Hàn tên này xác thật bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.

Qua đi rất ít người biết hắn cái này cấp bậc phú hào.

Đại gia càng biết nhiều hơn, là xuất hiện ở những cái đó cùng nữ minh tinh tình ái tin tức phú nhị đại tên.

Nhưng lần trước nữa Kim gia yến hội, gợi lên không ít cư dân mạng đối xã hội thượng lưu tò mò, sau đó bọn họ liền lưu ý tới rồi “Trữ Lễ Hàn” tên này.

Lúc sau hot girl Ngư Ngư lại cùng người này có một chút quan hệ.

Mọi người đều ở đó nhiệt tình bàn luận, cô là Úc Tưởng có phải hay không, cô Trữ đại thiếu cùng Lăng Sâm Viễn đồng thời theo đuổi có phải hay không ……

Lần này này hot search vốn đang thực dựa sau, nhưng bị cư dân mạng chú ý tới lúc sau, liền nhanh chóng bò lên lên hot search hàng đầu.

【 Trữ đại thiếu cũng chơi cái này? Ngọa tào, kẻ có tiền đều bình dân như vậy sao】

【 không phải a, ta nhớ rõ trò chơi này Ngư Ngư thường xuyên chơi đi 】

【 manh sinh cô không phát hiện điểm kì lạ sao! 】

【 ý gì ý gì? Tôi không hiểu 】

【…… Chính là có hay không khả năng, là Trữ đại thiếu cùng cô ấy chơi? 】

【... Ngư Ngư fans lại tới rồi? Ta là thật không tin nhân vật như Trữ đại thiếu lại có thể liên lụy cùng cô ấy. Hơn nữa tôi mới vừa đi nhìn, nàng Weibo không tại tuyến, cũng không chia sẻ tân trò chơi nội dung. 】

【 vậy không thể là, Ngư Ngư cầm điện thoại của Trữ đại thiếu chơi? 】

【? Ách, chuyện này không có khả năng đi, Trữ đại thiếu loại người này cấp bậc, lấy di động của mình cho cô ấy chơi trò chơi? 】

Bình luận khu một sảo lên, đề tài lập tức bùng nổ.

Bởi vì gia nhập thảo luận cư dân mạng càng ngày càng nhiều, dần dần cũng có cái khác thanh âm:

【 trò chơi này chưa từng nghe qua a, hảo chơi sao? Liền Trữ đại thiếu Weibo đều chia sẻ 】

【 từ từ, Trữ đại thiếu thực ngưu bức sao? Ai tới cùng ta phổ cập khoa học một chút】

【 ta tới ta tới……】

Nhà này ngồi nhiều năm ghẻ lạnh trò chơi nhỏ công ty, mắt thấy bọn họ trò chơi bởi vì này Weibo, một đường thế không thể đỡ mà thoán hướng về phía hot search tiền tam.

May mắn không dùng nhiều tiền!

Lưu tổng phấn khích nước mắt lưng tròng mà nghĩ.

Úc Tưởng còn không biết chính mình khắc vào trong xương cốt ký ức bản năng, làm nàng chia sẻ Weibo, kết quả liên lụy ra tới lớn như vậy một chuỗi sự.

Cô buông di động, lặng lẽ thở dài: “Đói bụng.”

Trữ Lễ Hàn: “Vậy gọi Vương Lịch .”

Úc Tưởng:?

Cảm tình có thể trước tiên kêu thư kí Vương tới kết thúc như vậy a? Sao anh không nói sớm? Như thế nào, cùng cô ngồi trong phòng tối còn có cái gì thú vị sao?

Úc Tưởng vội thoát khỏi giao diện trò chơi, lướt lướt lục thông tin, tìm được hai chữ “Vương Lịch”, lập lúc soạn tin nhắn.

【Thư kí Vương, Hà Khôn Dân giữ cửa 】

Hà Khôn Dân? Là này ba tự nhi đi? Vừa rồi nàng nghe thấy Trữ Lễ Hàn là như vậy kêu tên Hà tổng.

Úc Tưởng lại ở phía sau gõ 【 tôi đói bụng 】.

Ân, không đúng.

Cô đổi thành 【 Úc Tưởng đói bụng 】.

Nhưng lại cảm thấy trước sau giống như logic không quá thuận……

Tính, thật phiền toái. Úc Tưởng trực tiếp đem tin nhắn gửi đi.

Đầu bên kia thư kí Vương nhận được tin nhắn, lôi điện thoại ra tới vừa thấy, sắc mặt khẽ biến.

Khó trách…… Hà tổng lúc ấy gọi lại giúp việc, phân phó chính là làm người đi khóa cửa đi? Này lão đông tây nghĩ như thế nào? Không sợ đem khách quý nhốt bên trong?

Thư kí Vương bước về phía trước hai bước, lại vội vàng đem điện thoại móc ra tới nhìn thoáng qua.

Tin nhắn ngữ khí…… Không đúng.

Này không phải là Úc tiểu thư cầm di động đại thiếu nhắn đi?

Thư kí Vương nheo mắt, cảm thấy chính mình giống như lại phát hiện cái gì không thể lường trước.

Khóa cửa hẳn là không phải hiện tại mới phát sinh…… Thư kí Vương cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

Đại thiếu cùng Úc tiểu thư đi vào có thể đã một tiếng rưỡi, kia lão Hà cùng đó gian tế hoa dường như, mang theo con của hắn nơi nơi tiếp rượu khách, đều làm quen không biết bao nhiêu người…… Trữ Sơn chống quải sớm đã yên vị, mang theo Lăng Sâm Viễn tới ngồi bên cạnh ……

Suốt một tiếng rưỡi không có kêu anh ta.

Đây là cái gì nên phát sinh, không nên phát sinh, đều có thể tới một cái hiệp…… Đi?

Thư kí Vương nhịn không được gọi điện thoại qua.

“Điện tthoại của thư kí Vương.” Úc Tưởng đem điện thoại đưa cho Trữ Lễ Hàn.

“Ừm.” Trữ Lễ Hàn nhận lấy.

Thư kí Vương nghe thấy thanh âm anh ta, tức khắc khẩn trương không ít: “Đại thiếu, ngài cùng Úc tiểu thư không có việc gì đi? Tôi lại đây, vẫn là mang vệ sĩ, vẫn là……”

Trữ Lễ Hàn đánh gãy hắn: “Đi tìm Hà Khôn Dân.”

Thư kí Vương một chút liền minh bạch.

Kia phỏng chừng không có phát sinh cái gì vượt quá chừng mực…

Thư kí Vương treo điện thoại liền đi tìm Hà Khôn Dân, sắc mặt anh ta nặng nề, nghiêm túc lên còn có điểm làm người ta sợ hãi. Càng không đề cập tới anh ta là người bên cạnh Trữ Lễ Hàn, cái thân phận này bản thân liền có lực uy hϊếp.

“Đại thiếu của chúng tôi đã không thấy đâu rồi.” Thư kí Vương đi lên liền nói.

Cha Hà nghe được lập tức thay đổi sắc mặt, căn bản không dám gánh cái tội danh này, vội vàng lôi kéo thư kí Vương đi tới một bên đi: “Như thế nào? Tôi, tôi lập tức điều người đi tìm.”

Việc giám sát này không tốt bằng không điều chỉnh.

Một điều, cha Hà mặt mũi trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán ông lăn xuống, ông ta cơ hồ không có dũng khí thừa nhận, Trữ đại thiếu giống như…… bị ông ta… nhốt căn phòng kia.

“Người mất tích ở trên lầu, Hà tổng, ông hẳn là biết hậu quả đi?” Thư kí Vương lãnh đạm ra tiếng.

Cha Hà không dám giấu, vội vàng nói: “Tôi trước mang ngài khắp nơi tìm xem……”

Thư kí Vương gật đầu, nhưng lại kêu mấy vệ sĩ đuổi tới.

Cái này cha Hà đã bị kẹp ở giữa, trong đó áp lực có thể nghĩ.

Hà gia đương nhiên cũng có vệ sĩ, nhưng ông ta dám mời đi theo sao?

Ông ta không dám.

Rốt cuộc, cha Hà đi tới trước chiếc cửa bị khóa chặt, ông ta chạy nhanh run run kêu người làm vườn mang công cụ lại đây,…… Cạy cửa.

“Ý của ông là, đại thiếu bị ông nhốt ở bên trong?” Thư kí Vương nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Là này gian phòng vốn dĩ liền phải phong lên, thuộc hạ bổn, cũng không biết hỏi một câu bên trong có hay không người, liền khóa cửa. Đại thiếu mất tích lâu như vậy, hơn phân nửa là ở bên trong……” Cha Hà vội giải thích nói.

Ông đương nhiên sẽ không nói, ông vốn là tính toán đem người cưỡng chế bắt lại, chờ yến hội sau khi kết thúc chậm rãi thu thập.

Nếu là Úc Tưởng trốn vào đây, vậy càng tốt làm. Kia quả thực là danh chính ngôn thuận mà đem người ở chỗ này lưu một đêm.

Kết quả hiện tại thì tốt rồi……

Ông ta chính là đem nhốt Trữ đại thiếu.

Hà tổng chỉnh trái tim đều mau không hảo.

Ngoài cửa leng keng leng keng hủy đi cái đinh thanh âm thực mau vang lên.

Bên trong cánh cửa Trữ Lễ Hàn hướng Úc Tưởng câu xuống tay: “Lại đây.”

Hả?

Úc Tưởng không nghi ngờ, đứng dậy đi tới bên cạnh anh.

Trữ Lễ Hàn nâng lên tay, ôm lấy eo cô, thoải mái mà đem cô kéo vào trong lòng ngực.

Hơi thở nam tính nháy mắt bao lấy cô.

Vốn dĩ phòng đã kín không kẽ hở, tựa hồ càng làm cho người thở không nổi.

Trữ Lễ Hàn siết chặt eo cô, không có muốn kìm chế một chút lực đạo.

Úc Tưởng há mồm, muốn nói lại thôi.

Nga, đây là vì dọa lui cha Hà sao? Hành, hôm nay cô cũng chó cậy thế chủ. À không, cô như thế nào mắng chính mình là chó đâu?

Hẳn là cáo mượn oai hùm!

Úc Tưởng thập phần phối hợp, thậm chí tương đương nhiệt liệt mà dịch mông, một khác chân mềm mại nhấc qua, sau đó đổi tư thế biến thành ngồi trên đùi Trữ Lễ Hàn.

Cô đúng là tiểu yêu tinh mê hoặc người mà.

Một lát liền có thể làm cho người ta tức giận và trở thành loại mặt đỏ.

Trữ Lễ Hàn trong một khắc ngắn ngủi mà đã có phản ứng, cơ hồ cô không phát hiện. Đồng thời đáy mắt anh xẹt qua một tia âm trầm, anh nâng lên một cái tay khác, nắm lấy gáy Úc Tưởng.

Úc Tưởng:?

Ngay sau đó, Trữ Lễ Hàn liền đè lại cô xuống, sau đó ngậm lấy cổ cô.

Úc Tưởng hơi khựng lại, liền hô hấp đều bản năng đình trệ.

Cái loại cảm giác này quái dị lại xa lạ.

Trong nháy mắt, cô giống như chỉ có thể có thể cảm nhận rõ hơi thở anh, cường thế, mang theo độ ấm.

Cô bản năng thối lui, nhưng không thể từ trên đùi anh trượt xuống.

Anh đè eo cô, hơn nữa không hề có ý muốn buông ra.

Ngoài cửa thanh âm hủy đi một chốt khóa, rầm, rầm, rầm, cô không biết búa nào đập vào cửa thì cửa sẽ mở.

Tính cách Úc Tưởng vốn dĩ sẽ không thẹn thùng.

Nhưng là bởi vì không biết.

Cho nên tim đập trở nên nhanh lên.

Cô không có né tránh, chỉ siết lấy cổ áo Trữ Lễ Hàn.

Đại khái bởi vì quá dùng sức, đầu ngón tay đều phát run.

Trong phòng đèn mở phía sau, không có tắt. Ánh sáng phản chiếu lên con ngươi, khiến cô có chút hoảng.

Căn phòng hoàn toàn đóng cửa vô hình phóng đại nhận thức, và sự căng thẳng chảy trong máu và leo lên phía sau.

Đương nhiên cô nhận thấy được Trữ Lễ Hàn giống như lặng yên không một tiếng động mà nơi nào đó biến hóa, cái cảm giác căng chặt này Trữ Lễ Hàn có chút không nhịn được.

Anh dán sát vào vòng eo của cô, bàn tay không có động, chỉ là độ ấm giống như cũng hướng lên trên.

Đè lại cổ tay cô, bất tri bất giác mà cũng động đậy, biến thành nâng gáy cô ——

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mà xoa nhẹ vành tai cô.

Úc Tưởng hô hấp nặng nề.

Mà anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

Như một mãnh thú khi đối mặt con mồi, dường như muốn ngay tức khắc ăn tươi nuốt sống đối phương theo bản năng.

Nếu không phải ở chỗ này…….

…… Nơi này không được.

Trữ Lễ Hàn lý trí bình tĩnh thu hồi tay, anh dùng sức mà hôn xuống vành tai Úc Tưởng.

Giây tiếp theo, “Kẽo kẹt” một tiếng.

Cửa bị đẩy ra.

Trữ Lễ Hàn thu hồi nụ hôn kia.

Úc Tưởng nghĩ thầm kia không thể quan tâm cô một chút?

Cô không chút nghĩ ngợi liền xoay người lại cắn Trữ Lễ Hàn một ngụm, giấu đi sự hoảng loạn dồn dập bên trong, cũng không biết cắn được chỗ nào…… Chờ cửa hoàn toàn bị đẩy ra trong nháy mắt kia, Úc Tưởng cũng ngồi thẳng lên.

Cùng thời khắc đó, cha Hà nhìn tới, thấy rõ trước mắt cảnh tượng.

Trữ đại thiếu.

Thật là Trữ đại thiếu!

Không chỉ có như thế……

Trong lòng anh, còn là Úc Tưởng.

Trữ Sơn liền ở chỗ này a!

Làm sao, làm sao mà Úc Tưởng dám ... Không phải đã quá muộn để Úc Tưởng tránh ra sao? Chính vì điều này mà cha Hà không hề sợ hãi, và dám tiếp tục thực hiện sự thèm muốn của mình!

Nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm tan vỡ ảo tưởng của cha Hà.

Trữ Lễ Hàn đảo mắt chậm rãi nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Úc Tưởng cũng quay đầu, nhíu mày nhìn ông ta.

Cha Hà thiếu chút nữa khuất phục quỳ xuống.

Những suy nghĩ đó của ông ta… Trữ đại thiếu sẽ biết sao? Không không, sẽ không biết đi. Chính Úc Tưởng cũng không biết.

“Ông thật là dũng cảm.” Trữ Lễ Hàn hoãn thanh nói.

Không phải cha Hà nhát gan, là ông ta thật sự sợ Trữ Lễ Hàn. Rất ít có người không sợ Trữ Lễ Hàn.

Ông không chút nghĩ ngợi liền chạy nhanh hướng Trữ Lễ Hàn cúi đầu khom lưng: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là tôi sai rồi, không nghĩ tới ngài ở chỗ này……”

“Sự việc nôm nay phát sinh, tôi không hy vọng bất luận kẻ nào biết.” Trữ Lễ Hàn nói.

“Là, tôi nhất định, tôi……”

Trữ Lễ Hàn đánh gãy hắn: “Một khi có người biết, ông biết hậu quả sao?”

Hậu quả……?

Tim cha Hà đập lỡ một nhịp.

Trữ Lễ Hàn một chút nhớ tới, rất sớm phía trước Úc Tưởng kia thông vô căn cứ. Cái gì cô đã chết lúc sau, hắn mới có thể phát hiện không có cô không được.

Nơi nào dùng chết đâu?

Trữ Lễ Hàn giơ tay vén sợi tóc bên tai Úc Tưởng, lúc này mới đem cô từ trên mình trên đùi thả đi xuống, nói: “Cha tôi không quá tán thành tôi cùng cô ấy ở bên nhau. Nhưng là tôi hy vọng ông biết, cô ấy với tôi mà nói, như châu như ngọc.”

Úc Tưởng tâm nói tốt lắm chàng trai.

Ngài này chẳng lẽ cũng đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài? Không hổ là ngài a! Anh diễn đến thiếu chút nữa cô cũng tin!

Mà kia đầu cha Hà đâu?

Ông nghe thấy “Như châu như ngọc” bốn chữ, liền sợ hãi quỳ xuống “bịch” một tiếng.

Ông ta ý niệm, tuyệt đối không thể để Trữ Lễ Hàn biết!!!

Ông ta chỗ nào biết, bên cạnh Úc Tưởng một hồi lải nhải, Trữ Lễ Hàn đều đã toàn đã biết. Không chỉ có như thế, phải hảo hảo tra tấn ông ta chuyện này, đều đã đề thượng nhật trình.

---

Đắng: Vì một số lí do nên bão có thể trễ. Chân thành xin lỗi mấy bạn.