Chương 22: "Anh em hoà thuận"

Edit: Lam

Beta: Tứ Ngọc+ Đắng

-----

“Không biết, Lăng tiên sinh cùng cô gái kia là loại quan hệ gì?” Phóng viên hưng phấn hỏi.

Lăng Sâm Viễn lại không có ý muốn trả lời lại, anh ta nhìn về phía Trữ Sơn: “Thư kí Lưu có ở đây không?”

Trữ Sơn liền lên tiếng đáp: “Nó ở đây, sao có chuyện gì à?”

Lăng Sâm Viễn gật gật đầu, mượn thư kí của Trữ Sơn.

“Cậu ở chỗ này chờ người của Thẩm Hải. Lúc sau hắn ta cùng người của hắn ta lên bờ cậu phụ trách sắp xếp cho bọn họ.” Lăng Sâm Viễn nói.

Lăng Sâm Viễn thật ra rất hiếm khi dùng người của Trữ Sơn, điều này làm cho Trữ Sơn vẫn luôn vô cùng lo lắng, có phải đứa con riêng này của ông ta, lưu lạc nhiều năm bên ngoài mà sinh ra lòng oán hận với ông ta không?

Hiện tại Lăng Sâm Viễn cuối cùng cũng mở miệng! Thư kí Lưu nghĩ thầm, Trữ tổng hẳn là có thể yên tâm đi?

Thư kí Lưu lập tức bảo đảm với Lăng Sâm Viễn: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt cho bọn họ!”

Lăng Sâm Viễn lạnh lùng gật đầu, sau đó cùng Trữ Sơn lên xe.

Chờ đám người Thẩm tổng từ du thuyền đến cũng đã là mấy giờ sau đó. Bọn họ không quá chật vật, rốt cuộc thì du thuyền có thiết bị sưởi ấm, có nước ấm. Chỉ là mọi người đều không có quần áo sạch sẽ để thay mà thôi.

Thẩm tổng kéo cái mặt, trong lòng nhịn không được thở dài.

Ai, thật là xúi xẻo! Mở một bữa tiệc, cuối cùng lại làm thành ra thế này…… Thẩm tổng mới vừa oán trách xong, ngẩng đầu lên, liền thấy không ít truyền thông.

Thẩm tổng hoảng sợ.

Từ khi sinh ra trên đời hắn còn chưa bị đối xử như này đâu! Sao? Chúng tôi ở trên mặt biển mất tích mấy giờ, liền trở thành sự kiện lớm làm rung động trái tim của toàn dân?

“Xin hỏi ai là Thẩm Hải tiên sinh?” Một giọng nam ở cách đó không xa vang lên.

Thẩm tổng lại hoảng sợ, thầm nghĩ đây là…… Kêu hắn sao?

Hắn vội vàng quay đầu nhìn qua đi: “Là tôi, tìm tôi có chuyện gì?”

Thư kí Lưu chạy nhanh tới trước mặt Thẩm tổng, nhìn nhìn hắn cùng đám người đằng sau hắn hỏi: “Đây nhân viên của anh sao?”

Thẩm tổng mờ mịt gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy anh mang theo bọn họ đi cùng tôi. Hôm nay khẳng định mọi người đều bị sợ hãi rồi? Bên kia có nước ấm, bệnh viện tư nhân, khách sạn, đều đã chuẩn bị tốt. Trước hết, kiểm tra xem có vấn đề gì không, sau đó chúng ta liền đến khách sạn nghỉ ngơi?”

Lúc này không chỉ riêng Thẩm tổng, cả công ty văn hóa Khải Tinh trên dưới tất cả đều mắt choáng váng.

“Thẩm tổng, có vấn đề gì sao?” Thư kí Lưu thấy hắn đứng lại bất động, liền hỏi.

“Không, không có vấn đề.” Thẩm tổng nhanh chóng hoàn hồn, “Được rồi , Tiểu Liêu, cô kiểm kê nhân số xong, chúng ta liền đi.”

Liêu Giai Phỉ ở phía sau theo tiếng kiểm kê nhân số.

Sau đó bọn họ cùng một đám người mà thư kí Lưu mang theo, nhanh chóng rời đi rồi.

Chuyện sau tự khắc có người hoàn toàn tự gánh vác.

Ngay cả Ninh Nhạn, Hà Trác Vân và những người khác vẫn đang ở phía sau, gia đình họ biết chuyện đi biển, nhưng đến khi cấp dưới của họ nhìn thấy tin tức, gọi điện hỏi thăm, sau đó họ mới biết chuyện.

Chờ Ninh Nhạn nhận được điện thoại trong nhà, đầu óc cô bắt đầu phát nhiệt, tốn bao nhiêu sức lực, mới ngăn chặn được sự tức giận.

Bên này đám nhân viên văn hóa Khải Tinh nhịn không được nghị luận: "Đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân có mặt mũi lớn như vậy. Dù là ông chủ hay thiếu gia quyền thế giàu có, cũng phải xem chúng tôi ra tay trước đã."

“Còn thật nhiều phóng viên, như vậy chúng ta xem như là đứng đầu tin tức sao?”

“Hôm nay làm tôi sợ muốn chết……”

Sau khi được khám sức khỏe miễn phí tại một bệnh viện tư nhân và xác nhận rằng sức khỏe tốt, họ ngay lập tức được đưa đến một khách sạn năm sao.

Phục vụ của khách sạn đem đồ ăn, nước uống đưa lên tận cửa.

Sau khi tắm nước nóng, thay áo tắm dài, nhóm nhân viên thoải mái dễ chịu mà ngồi ở thảm, trước mặt còn là đồ từ khách sạn đưa tới đồ: ăn vặt, rượu….

“Lúc này mới có cảm giác đang ăn tiệc chứ.” Bọn họ ngăn không được mà cảm thán.

“Này xem như được hưởng ké hào quang của Úc Tưởng đi? Aizzz đúng rồi, Úc Tưởng đâu?”

Úc Tưởng hắt xì một cái.

Cô hít hít cái mũi, thấp giọng hỏi: “Trữ đại thiếu muốn mang tôi về nhà sao?”

Trữ Lễ Hàn xốc xốc mí mắt: “Đúng vậy.”

“Thật ngại quá, tôi cùng Trữ đại thiếu không thân cũng chẳng quen, tùy tiện đưa tôi vào khách sạn không phải được rồi sao?”

“Hiện tại cô không phải là cô vợ nhỏ của tôi sao?” Trữ Lễ Hàn hỏi lại.

“……”

Úc Tưởng nhịn không được hỏi hệ thống: "Trí nhớ anh ta tốt như thế nào a?"

Ngày trước nói nhiều như vậy! Anh thế mà còn nhớ rõ!

Hệ thống lựa chọn tự bế không đáp lại.

Úc Tưởng tự mình nói ra, dù xấu hổ đến mấy cũng phải nghe theo.

Xe quẹt thẻ vào công viên.

"Dinh thự Trữ thị" nằm ở một khu vực rất phồn hoa của thành phố.

Có một công viên rộng hơn 12 héc-ta được xây tại đây.

Ở thời dân quốc, công viên thuộc về hậu hoa viên của dinh thự. Sau giải phóng, công viên đương nhiên là thuộc quyền sỡ hữu của người dân.

Bất quá nói là như vậy, cũng có thể nhìn ra, bây giờ tòa công quán có giá trị liên thành cỡ nào, giá trị cũng phải hơn 100 triệu nhân dân tệ.

Xe dừng ở trước một tòa nhà nhỏ ba tầng phía Tây.

Bên ngoài tòa nhà còn được xây một bức tường cao, lưới điện cũng được kéo trên đó.

Trước cổng lớn có hàng rào sắt ,còn có vệ sĩ gác cổng. Thấy xe của Trữ Lễ Hàn, người gác cổng kinh ngạc một chút, sau đó chạy như bay tiến lên mở cửa xe ra: “Đại thiếu sao ngài lại quay về rồi?”

Trữ Lễ Hàn bước xuống: “Chính xác mà nói, đây không phải nhà hiện tại của tôi.”

Lời này rõ ràng là nói cho Úc Tưởng nghe.

Úc Tưởng đi theo xuống xe.

Người gác nhìn kĩ, liền ý thức được áo khoác của Trữ lễ Hàn, tựa hồ đang ở trên eo của cô gái kia...

Úc Tưởng hít cái mũi, hỏi: “Chuyện đó … Anh có chìa khoá nhà này sao? Chúng ta đi vào sao? Hay là muốn đứng ngoài này hít gió lạnh?”

Cô cũng đại khái đoán được.

Nơi này hẳn là nhà cũ của Trữ Sơn, Trữ Lễ Hàn cùng cha hắn không hợp, liền dọn ra. Nhưng mà Trữ Lễ Hàn mang cô tới chỗ này làm gì?

Trữ Lễ Hàn không mở miệng.

Vệ sĩ trước mặt nhanh chóng chạy đi mở cổng, vừa mở vừa hỏi: “Đại thiếu gia về nhà, sao lại cần chìa khoá? Đại thiếu gia xin mời, tôi lập tức đi gọi điện cho Trữ đổng?”

Trữ Lễ Hàn: “Không cần.”

Người bảo vệ nghe thấy lời anh nói, đành phải lại đem điện thoại cất đi.

Úc Tưởng đi vào bên trong, vừa đi, vừa không nhịn được hỏi: “Ở lại chỗ này, thật sự không có cái cảm giác như khách du lịch đến công viên xem xiếc khỉ sao?”

Vệ sĩ khóe miệng giật liên hồi.

Trước giờ, chưa có ai nghĩ về điều này. Hầu hết khách du lịch đến khu phố này đều nghĩ rằng bọn họ sống ở đây chắc chắn phải rất giàu có. Họ cũng có thể thưởng thức quang cảnh ở đây. Cùng với vị trí trung tâm, nó còn đặc sắc về mặt phong thủy.

Sao đến miệng cô gái này lại thành xem xiếc khỉ?

Vệ sĩ vội ngẩng đầu lên xem sắc mặt Trữ Lễ Hàn.

Lại thấy Trữ Lễ Hàn dường như tâm tình không tồi mà hừ cười một tiếng.

Trữ Lễ Hàn nói: “Ừm.”

Vệ sĩ: “……”

Vậy ý Trữ đại thiếu là nói Trữ đổng là khỉ???

Hắn nhịn không được hai mắt, quay qua nhìn Úc Tưởng thêm mấy lần, cố gắng ghi nhớ bộ dáng ăn nói kiêu ngạo và vô cùng được cưng chiều của cô gái này vào đầu……

Bên này Úc Tưởng đi một mạch vào nhà kiểu tây.

Mấy người giúp việc trong nhà nhìn thấy cô liền sửng sốt, chờ sau khi nhìn thấy mặt Trữ Lễ Hàn, lại càng sửng sốt hơn. Sau đó mới hoảng loạn, xách dép chạy đi.

“Đại... đại thiếu gia, vị này là?” Người giúp việc thận trong lên tiếng hỏi.

“Cô ấy họ Úc.”

“Ồ, Úc tiểu thư.”

“Đưa Úc tiểu thư lên lầu tắm nước nóng trước đi.” Trữ Lễ Hàn đóng chiếc ô trong tay lại nói.

Người giúp có chút sững sờ, lại cẩn thận hỏi thêm lần nữa hỏi: “Lên lầu…… Đến phòng nào? Hành lang lầu hai phòng cho khách sao?”

Trữ Lễ Hàn: “Phòng tôi.”

Nữ giúp việc đứng đó ba giây trong trạng thái xuất thần, rồi mới tỉnh lại như vừa mơ một giấc mộng mà nhanh chóng nói: “Úc tiểu thư, mời.”

Úc Tưởng lúc này cũng xác thật cần tắm nước nóng ngay bây giờ.

Bất quá……

Cô hơi dừng lại, hỏi: “Nơi này có quần áo nữ sao? Tôi cũng không thể mặc quần áo của Trữ đại thiếu gia mà xuất hiện được.”

Trong tiểu thuyết loại đoạn này là cẩu huyết nhất!

Bị xối thành gà rớt vào nồi canh, nữ chính bất đắc dĩ ăn mặc quần áo của nam chính đi ra. Nam chính tà mị mà nhướng mày, điên cuồng hỏi: "Cô là đang câu dẫn tôi sao?"

Hoặc là, chỉ bọc cái khăn tắm bước ra, ngay lúc này liền té ngã. Sau đó còn cùng nam chính ngã đè lên nhau, khăn tắm liền bị kéo xuống.

Quá điên khùng.

Cô không cần như vậy.

Úc Tưởng bĩu môi.

Không chờ Trữ Lễ Hàn ra tiếng, nữ giúp việc liền chạy nhanh nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Đại thiếu gia có bệnh sạch sẽ.”

Tốt lắm.

Áo sơ mi kia vẫn là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

Úc Tưởng hỏi: “Vậy có áo tắm dài mới không? Nếu thật sự không được…… thì quần áo của cô, cũng có thể.”

Hầu gái vội nhìn nhìn chính mình.

Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng nhìn qua.

……Trang phục hầu gái?

Nữ giúp việc ngơ ngác nói: “ Được, tôi đi tìm cho tiểu thư một bộ……”

Úc Tưởng suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng ok, lúc này cô mới đi tắm rửa.

Mà Trữ Lễ Hàn đứng ở nơi đó, biểu tình lúc này có chút vi diệu. Anh lấy điện thoại ra, thấy trong hộp thoại là tin nhắn trợ lý gửi tới.

【 Đại thiếu, tôi đã mua được đồ mà ngài yêu cầu, tôi đang ở trước cửa biệt thự Trữ thị, lập tức sẽ đến ngay.】

Trữ Lễ Hàn giơ tay cởi cúc áo.

Ngay sau đó, trợ lý liền xách theo mấy cái túi lớn bước vào cửa.

“Bởi vì không rõ lắm số đo, thời gian trước mắt cũng không còn kịp, liền chọn đại vài món vài mua……” trợ lý đem túi để xuống.

Đảo qua logo trước túi, tất cả đều là nhãn hiệu xa xỉ. Bên trong có đủ giày, áo và quần tây.

Đều không cần.

Mấy chữ này đến bên miệng Trữ Lễ Hàn, vẫn là bị anh nuốt trở về.

Úc Tưởng không biết anh lúc ở trên sẽ đã yêu cầu thư ký chuẩn bị quần áo cho cô.

Úc Tưởng nhắc tới trang phục hầu gái.

Trong nháy mắt, Trữ Lễ Hàn cũng đã tưởng tượng, bộ dạng của cô khi mặc thứ đồ này. Nhưng Trữ Lễ Hàn không chỉ có thói ở sạch, thậm chí còn đem điểm này từ mình lây sang cho người khác.

Vì thế anh cũng không định để cho Úc Tưởng mặc quần áo của người khác.

Trữ Lễ Hàn quay đầu nói: “Lấy xuống giặt sạch một chút, rồi mang đi hong khô.”

“Vâng, đại thiếu gia!”

Bên này Úc Tưởng bước vào phòng Trữ lễ Hàn.

Phòng rất lớn, bên trong cũng rất sạch sẽ, nhưng lại trống không, quạnh quẽ, không có nổi một tia nhân khí.

Hầu gái cho rằng Úc Tưởng sẽ nhân cơ hội cẩn thận đánh giá phòng, rồi sẽ hiểu rõ hơn về đại thiếu gia.

Ai biết Úc Tưởng rất nhanh đã quay đầu lại hỏi: “Có sạc điện thoại không? Tốt nhất là sạc nhanh một chút. Cảm ơn. Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

Nữ giúp việc: ?????????

Cô vội vàng gọi điện nội bộ, nhờ người ta nhanh chóng mang sạc điện thoại lên.

Xoay người lại , Úc Tưởng đã vào phòng tắm.

Vị Úc tiểu thư đối với nơi này, thật sự không có chút hiếu kì nào……

Nữ giúp việc nghĩ thầm.

Úc Tưởng tắm rửa sạch sẽ hết nửa giờ.

Chờ lúc cô xoay người mở cửa lại phát hiện cửa mở không ra.

Úc Tưởng:?

Không phải chứ, nơi này cũng không có nữ chính a, như thế nào lại đến lượt cô xui xẻo?

Úc Tưởng ngước mắt, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng trầm thấp: “Từ từ.”

Là tiếng Trữ Lễ Hàn.

Qua vài phút.

“Được rồi .” Thanh âm của Trữ Lễ Hàn một lần nữa vang lên, sau đó tiếng bước chân trầm thấp trên thảm dần dần đi xa. Cuối cùng là một tiếng khoá cửa nhỏ vang lên. Cửa phòng ngủ đã đóng lại.

Úc Tưởng lúc này mới thuận lợi mà đẩy cửa phòng tắm, đi ra ngoài.

Trên giường đã chuẩn bị quần áo cùng khăn lông, còn có một đôi giày thể thao Clunky mới ở chân giường.

Úc Tưởng nghiêng nghiêng đầu.

Thì ra Trữ Lễ Hàn sớm đã có chuẩn bị a……

Úc Tưởng: "Cái này thật không giống với kịch bản bá đạo tổng tài chút nào."

Úc Tưởng nhanh chóng thay quần áo.

Trên quần áo thoang thoảng chút mùi khử trùng nhàn nhạt của máy sấy, vương chút hơi ấm, chui vào mũi Úc Tưởng.

Úc Tưởng hiện tại đã thoải mái hơn nhiều, cô xoay người đi ra ngoài, lại suy nghĩ, Trữ Hàn Lễ vừa rồi sẽ không vì đưa quần áo cho cô mà vào đây chứ? Hừm? Là do giúp việc không đáng tin sao?

Úc Tưởng ấn chốt cài trên tay nắm, mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh Trữ Lễ Hàn.

Anh đưa lưng về phía cô, đứng ở trước lan can hành lang.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trữ Lễ Hàn mới chậm rãi quay lại.

Anh cũng đã thay một bộ quần áo mới.

Áo sơ mi trắng cùng với vest màu nâu nhạt, làm khuôn mặt anh cũng bớt đi phần xa cách lãnh đạm.

Có lẽ là vì không muốn cô hiểu lầm, Trữ Lễ Hàn lên tiếng nói: “Vừa rồi chỉ là vì kiểm tra chút phòng một chút thôi.”

“Kiểm tra phòng?”

“Trước đây phòng tôi đều gắn camera.”

Úc Tưởng ngẩn ra.

Cô cảm thấy có một chút kỳ quái.

Có ai sẽ ở chính mình phòng ngủ của mình mà lắp camera chứ? Trữ Lễ Hàn là tự mình lắp hay là do người khắc lắp vào? Không phải là cha anh chứ?

Đột nhiên một trận âm thanh động cơ vang lên.

Hiển nhiên là có xe đã trở lại.

Dưới lầu cũng vang lên thanh âm của người hầu: “Trữ đổng đã về rồi ạ?”

Sau đó là một âm thanh khác tương đối xấu hổ nói: “Lăng... Lăng thiếu cũng tới.”

Lăng Sâm Viễn cũng được Trữ đổng đưa về?

Úc Tưởng không khỏi quay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn, nhưng trên mặt người đàn ông này một chút cảm xúc cũng không có.

“Tóc khô chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi.

Úc Tưởng gật đầu.

“Xuống lầu đi.”

Úc Tưởng lại gật đầu, lười biếng đi theo sau Trữ Lễ Hàn xuống dưới.

Trữ Sơn tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Trữ Lễ Hàn sẽ đến nơi này, ông ta còn đang dặn dò người giúp việc: “Đi chuẩn bị canh gừng, hỏi phòng bếp cơm chiều đã bắt đầu làm chưa? Làm thêm vài món mà Lăng thiếu thích ăn……”

“Canh gừng đã nấu xong, đồ ăn... đồ ăn cũng làm rồi ạ……” Hầu gái xấu hổ lên tiếng.

Trữ Sơn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ông ta cũng không gọi điện thoại về dặn trước, sao họ lại biết mà chuẩn bị canh gừng và đồ ăn?

Tiếng bước chân từ trên lầu dần tiến lại gần phòng khách.

Trữ Sơn ngẩng đầu lên xem, ngay lập tức liền bất động ở nơi đó.

Tại sao Trữ Lễ Hàn lại ở đây?!

Thậm chí còn dẫn cả cô gái kia vào cửa?!

Giờ thì Trữ Sơn đã biết, tại sao tất cả đều đã được chuẩn bị tốt……

Úc Tưởng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngưng đọng này.

Úc Tưởng nói: “Tôi đói bụng rồi.”

Lăng Sâm Viễn ngước mắt nhìn: “Tôi còn tưởng rằng cô thật sự phải đi bệnh viện để thở oxy.”

“Anh lo lắng à?” Úc Tưởng nhanh chóng nói tiếp.

Trữ Sơn nghe đến đó, sắc mặt liền thay đổi.

Nhưng không ai chú ý đến sắc mặt của ông ta cả.

Lăng Sâm Viễn đáp lại: “ Đúng.”

Úc Tưởng bước xuống hai bậc thang cuối cùng: “Lăng tiên sinh một không chủ động tặng tiền, hai không chủ động đến thăm, hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, như thế nào không biết xấu hổ nói lo lắng tôi?”

Trữ Sơn nghe xong, huyết áp liền tăng cao.

Mở miệng là đòi tặng tiền?

Đây là con gái nhà ai?

Úc Tưởng cùng với hệ thống bức xúc: "Hiện tại tôi xem ra Lăng Sâm Viễn không chỉ muốn dùng tôi để chắn họa cho Ninh Ninh, mà còn muốn dùng tôi để thử thách cha anh ta. Không hổ là nam chính trong tiểu thuyết tổng tài, lạnh lùng đến mức không thể phân biệt được ai mới là phản diện cơ đấy."

Hệ thống: 【 Đúng vậy. 】

Thế giới này quá tra tấn người rồi!

Nam chính không đi theo kịch bản !

Trữ Sơn nhịn không được, ông ta hỏi: “Đây chắc là bạn của anh trai con đi, Tiểu Viễn, làm sao con lại biết cô ấy?”

Lăng Sâm Viễn: “Đúng vậy, làm sao tôi lại biết Úc tiểu thư, vấn đề này phải hỏi Úc tiểu thư đây……”

Úc Tưởng thầm mắng liên quan gì tôi.

Úc Tưởng: “Tôi ngửi thấy mùi thơm. Chúng ta có thể ăn cơm chưa?”

Trữ Lễ Hàn mới hơi nhúc nhích khóe miệng, anh nói: “Canh hầm xong chưa?”

“Hẳn là sắp xong rồi, tôi lập tức đi đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn.” Người giúp việc nói xong, liền chạy nhanh về hướng nhà bếp. Bên này khí áp quá thấp, cô thực sự không chịu được a.

Úc Tưởng cũng không muốn tham gia vào cuộc đấu đá của bọn họ.

Cô lập tức đi thẳng tới phòng ăn.

Trữ Lễ Hàn theo sau vài bước, bình tĩnh nói một câu: “Một tên trộm luôn có ý đồ với đồ vật của người khác.”

Lăng Sâm Viễn: “Đó là anh sao, anh trai?”

“Tiểu Viễn! Tại sao lại nói chuyện với anh trai con như vậy?” Trữ Sơn vội vàng quát, ngăn cản lời nói của Lăng Sâm Viễn.

Sợ rằng hai người này hôm nay sẽ lập tức trình diễn một màn anh em tương tàn.

Trữ Lễ Hàn không để bụng, anh giơ tay chỉnh lại cổ áo, chậm rãi đi phía trước đi, cũng không quay đầu lại: “Nghĩ thử xem?”

Lăng Sâm Viễn há miệng.

Chuẩn bị đem những gì Úc Tưởng thổ lộ trong phòng họp ngày ấy, nói cho Trữ Lễ Hàn nghe.

Trữ Sơn lại càng nhanh hơn mà đẩy Lăng Sâm Viễn đi về hướng bên kia: “Con nhìn xem trên người con đang mặc thứ gì? Mau mau, đi tắm rửa trước đã, thay bộ quần áo mới rồi lại nói, đừng để bị cảm!”

Bởi vì quá mức sốt ruột, Trữ Sơn thậm chí còn quên cả chống gậy.

Chờ Lăng Sâm Viễn tắm rửa đi ra, Trữ Sơn mới dẫn anh ta đi về phía nhà ăn.

Nhà ăn.

Hầu gái đang ở chuẩn bị đồ ăn: “Đây là tôm viên vải thiều, đây là thịt lợn kho bào ngư đen, đây là lươn tuyết hầm, bò kho rượu vang……”

Trữ Sơn vừa thấy.

Phần lớn đồ ăn đều để ở trước mặt Úc Tưởng, như thể đó là một bữa tiệc dành riêng cho cô.

Mà vị Úc tiểu thư này cũng thật không khách khí, giúp việc còn đang ở một bên thao thao bất tuyệt giới thiệu các món ăn, cô bên này đã cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Trữ Lễ Hàn đều không hề động đũa.

Úc Tưởng: "Tay nghề thật sự không tồi! Thịt kho tàu không bị dầu mỡ, bào ngư rất thơm không tanh, thịt bò thì vô cùng ngon miệng……"

Hệ thống: 【……】

Hệ thống: 【 Cha của Trữ Lễ Hạn đã hận chết cô rồi, cô còn có thể nuốt trôi sao?】

Úc Tưởng: "Không chỉ có có thể nuốt trôi, thậm chí còn nhiều là đằng khác. Cơm này cũng rất thơm, nước canh chan lại càng tuyệt. Đây là niềm vui của những kẻ có tiền sao? Haizzz."

Trong lúc nhất thời, nhà ăn chỉ còn lại có tiếng muỗng va chạm chén sứ phát ra.

Ngay lúc đũa của Úc Tưởng đang vươn ra chuẩn bị gắp một miếng tôm viên, Trữ Lễ Hàn đột nhiên đè tay cô lại, hỏi: “Có thể ăn sao?”

Úc Tưởng nhất thời nghẹn ngào.

Cô cũng không biết Trữ Lễ Hàn là đang nói đùa hay anh đang nghiêm túc.

Rốt cuộc, lần trước ở trong xe của anh, cô phát hiện không chỉ có mình nói nhiều mà Trữ Lễ Hàn cũng sẽ ... Thậm chí nòi nhiều lên càng đáng sợ.

Úc Tưởng chậc lưỡi suy nghĩ một chút, cho anh kiến nghị: "Nếu không ngày mau anh mua thêm mấy quyển hướng dẫn chăm sóc thai phụ đi?"

Trữ Lễ Hàn ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Đừng ăn, món này không được.”

Úc Tưởng:!

Tôm của cô!

Vừa vặn bên này giúp việc bưng cua ngâm tương tới.

“Cái này cũng đem xuống.” Trữ Lễ Hàn nói.

Úc Tưởng:!

Cua của cô!

Được rồi.

Quả nhiên là người thì không thể tùy tiện nói nhiều……

Người giúp việc khó xử quay ra nhìn Trữ Sơn cùng Lăng Sâm Viễn: “Đây là…… món Lăng thiếu thích ăn……”

Lăng Sâm Viễn ánh mắt thâm trầm mà nhìn thoáng qua Úc Tưởng.

Anh ta hiện tại cũng không phân biệt được trong miệng Úc Tưởng câu nào là thật, câu là giả. Nếu không có chuyện mang thai, vậy Trữ Lễ Hàn là có ý gì?

Là vì muốn làm anh ta mất mặt sao?

Lăng Sâm Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Mang xuống đi.”

Người hầu như được đại xá, vội vàng mang trở về.

Trữ Sơn lại sửng sốt.

Ông ta giơ tay che vỗ vỗ ngực, nỗ lực tiêu hóa tin tức này……

Sách mang thai?

Úc Tưởng có thai sao? Ngay cả tôm cũng không thể ăn? Khó trách Trữ Lễ Hàn lại đưa cô về bằng trực thăng trước. Còn bày ra một bàn đồ ăn như thế này……

Vậy còn Lăng Sâm Viễn thì sao?

Nó vì cái gì lại không tức giận? Thậm chí đồng ý để cho người hầu đem đồ ăn mà nó thích nhất đi. Nó không tức giận với anh trai của mình nữa sao?

Trữ Sơn cũng không cảm thấy đây là một chuyện tốt.

Bởi vì như vậy lại quá khác thường rồi!

Vừa rồi Lăng Sâm Viễn vẫn còn ở đó âm dương quái khí nói chuyện cùng anh trai mình……

Không có khả năng vừa quay đầu một cái liền thay đổi.

Trữ Sơn dù hy vọng hai anh em họ có thể đoàn kết một lòng, nhưng cũng sẽ không mù quáng mà bỏ qua logic bình thường.

Muốn giải thích tất cả những điều này, vậy chỉ có một khả năng.

Ông không thể kiểm soát được mà dâng lên một ý nghĩ đáng sợ trong đầu —

Vị Úc tiểu thư này thực sự không chỉ quen biết Trữ Lễ Hàn, mà còn cả Lăng Sâm Viễn.

Mối quan hệ của bọn họ so với tưởng tượng của ông còn rối loạn hơn.

Sở dĩ bọn họ đều chiều theo ý cô……

Có lẽ... có lẽ là bởi vì ngay cả hai anh em bọn họ cũng không biết được đứa trẻ trong bụng cô rốt cuộc là của ai!

“Trữ tổng, Trữ tổng ngài làm sao vậy?” người giúp việc nhanh chóng đỡ lấy Trữ Sơn sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh.

Hệ thống: [Cô xem mức độ của cô này.]

Úc Tưởng? Làm sao ngươi biết được, ông ấy có phải hay không bởi vì anh em hoà thuận mà đem chính mình cao hứng hay không?

-------

Đắng: Hiện nhóm đang tìm 1 bạn có thể edit hoặc beta đều được (Để hỗ trợ nhóm mảng nào cũng được Ngôn- Đam- Hvăn)

Bão chương dự kiến là 5 chương (Từ ngày 30/3), nếu không có gì thay đổi nữa thì ngày 30/4-1/5 sẽ diễn ra đợt bão 10 chương.

---

Mong các bạn đề cử cho truyện để nhiều người biết tới nữa (゚ο゚人))