Chương 30

Thái bây giờ tạm tránh mặt khỏi mạng xã hội khi đang bị "khủng bố". Giờ đến cầm cái điện thoại lên cậu cũng thấy sợ.

Một ngày Chủ Nhật hiếm hoi trong tuần cậu dành cả ngày để vùi mình trong chăn đệm, chiều đến thì vác ván ra công viên trượt. Anh em chỗ trượt ván chung thấy Thái thì mừng mừng, nhưng nghĩ thằng nhỏ ngó lơ mình tới giờ mới vác mặt tới thì giận, không thèm tiếp chuyện. Thái phải quàng tay quàng chân mãi mới làm cho nguôi giận.

Lượn lượn vài vòng cũng thoáng mệt, Thái dựa lưng vào cái ghế đá ngồi nghỉ. Dạo gần đây bận bịu không có thời gian trượt nên trình độ dần xuống cấp, lơ ngơ một cái là bị té. Thái ngồi nghía qua mấy vết trầy ở chân thì xót xa, ôi đôi chân ngọc ngà đáng thương của cậu!

Thấy cổ họng khan khát, chuẩn bị đứng dậy đi mua nước thì chợt thấy nhỏ lớp trưởng. Thái giật mình bất giác ngồi thụt xuống, trốn dưới ghế đá trước mặt.

Nhỏ đó làm gì ở đây ta?

Ấn tượng đầu tiên khi gặp Hân - nhỏ lớp trưởng lớp cậu khá bình thường. Một cô nàng trầm trầm chỉ biết học có chút rụt rè, bạn bè không có, trên lớp chỉ có lủi thủi với đống sách vở. Nhìn thấy như vậy, lòng tốt trổi dậy, Thái cũng nhiệt tình làm quen, cố đưa bạn vào hòa đồng với lớp. Thì bạn cũng hợp tác, mặc dù có nói chuyện với mấy bạn trong lớp nhưng chỉ dừng ở mức xã giao thôi, không thân với ai đến mức có một cuộc trò chuyện trên 5 phút cả.

Lớp trưởng theo đánh giá của cả lớp là khó gần, nhưng không ai trong lớp ghét cả, vì bạn vẫn làm tròn trách nhiệm của một người lớp trưởng.

Lớp trưởng ít nói, khó gần là thế, vậy mà lại sử dụng tất cả vốn liếng của mình năn nỉ cậu tham gia văn nghệ cùng. Dù có chút vui và một chút mềm lòng nhưng lớp học làm bánh là ưu tiên số một của cậu, không thể bỏ được.

Thái không biết rốt cuộc vì lý do gì mà cô bạn lớp trưởng lại mở lời trước.

Thái hơi nhón người lên kiểm tra xem nàng lớp trưởng đã đi chưa.

Vẫn chưa.

Nàng đang đứng cùng người đàn ông đang nắm tay một đứa nhóc nhỏ. Ba người họ nói gì thì cậu không biết, chỉ thấy nét mặt của nàng buồn buồn. Rồi người đàn ông dắt đứa bé đi, nàng đằng sau dõi theo, gương mặt trông như muốn khóc, nàng nén lại, quay người dời tầm mắt khỏi hai người trước mặt. Thế mà lại không ngờ, tầm mắt nàng lia trúng tên đầu khỉ đang hóng hớt chuyện.

Đôi mắt đang dập dềnh nước vì đầu khỉ mà bốc hơi. Cái tên này! Mặt trông đần vãi.

Thái khi nãy xem chuyện cuốn quá thì đứng thẳng dậy từ khi nào không biết, bị Hân nhìn thấy thì giật hột, rồi hoảng loạn nhìn xung quanh khi Hân tiến lại gần. Cậu quay ra đằng sau, đưa lưng về phía Hân, mặc kệ mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt, cậu vờ quay lại ngạc nhiên nhìn bạn lớp trưởng:

- Ô! Lớp trưởng sao ở đây? Trùng hợp ghê!

Hân mặc kệ tên đần trước mặt, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đá. Rồi cô nhạt giọng lên tiếng:

- Ngồi đi!

Thái nuốt khan, dè dặt ngồi tít sang đầu ghế. Một lúc sau không gian vẫn yên tĩnh, Thái thường ngày vẫn luôn miệng, nhưng không hiểu sao giờ đây trong đầu không nảy ra được bài gì để mở lời. Cậu len lén liếc qua, nhỏ này đang nghĩ gì vậy, chợt cậu nhớ đến câu, những người ít nói khi điên lên thì kinh khủng lắm, cậu thấy hơi rén, lại nuốt khan lần nữa. Nhỏ tính làm gì cậu sao? Có khi nào nhỏ đang dồn cơn tức tạo thành nắm đấm chưởng cậu không? Nhưng hồi nãy, cậu có làm gì quá đáng để làm nhỏ điên lên đâu.

Càng nghĩ mặt Thái càng tái, càng nghĩ câu chuyện càng đi xa. Hân trong đầu Thái biến thành cô nàng có nắm đấm sắt rồi. Khi Hân đưa tay vén mái tóc cho gọn lại, Thái theo phản xạ ôm đầu mình cúi xuống. Hân kế bên gật mình vì hành động lạ của cậu. Cô nhăn mày hỏi:

- Sao vậy?

Thái thấy mình phản ứng hơi thái quá, vuốt tóc một cái lấy lại tự tin, thản nhiên quay sang.

- Có gì đâu.

Hân nghe thế thì cũng không quan tâm nữa. Tên khờ này, ai mà đoán được hắn chứ!

- Nãy thấy cậu đang đứng với ai mà?

- Hửm? À! Là ba và em trai tôi.

- Vậy à?

Cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt. Hân không mở lời, Thái cũng chả biết nói gì.

Cơn gió lạnh chợt thổi qua làm nỗi lòng đầy tâm sự của Hân dâng trào. Chắc có lẽ đang tâm trạng, cô mở lòng mình nói ra tâm sự mà mình tự nghĩ sẽ không nói với ai.

- Ba tôi và mẹ tôi vừa ly hôn.

Thanh âm nhẹ nhàng cất lên dưới chiều tàn trông thật buồn. Cô bạn bên cạnh cậu giờ đây đã thả mình vào ánh chiều, dáng người cô độc dần chìm vào sắc tối.

- Tôi có một đứa em trai. Thằng bé đáng yêu và nghe lời tôi lắm! Tôi thương nó kinh khủng. Thế mà vì chuyện tình cảm của ba mẹ, tôi không thể ở cùng nó nữa.

Thái nhận ra, cô bạn lớp trưởng ít nói, khó mở lòng, lại mang nhiều ưu tư như vậy. Hân chắc hẳn rất cần người nghe hết bao phiền muộn trong lòng, có lẽ cô không cần ai nghe, chỉ là cô muốn nói ra thôi, muốn giải thoát chính mình khỏi những muộn phiền đeo bám, và cách tốt nhất là nói ra.

- Ba muốn đưa em trai tôi rời xa khỏi tôi. Ba đưa em ấy sang Mỹ. Sang cái nơi cách xa tôi nửa vòng Trái Đất. Tại sao lại qua đó?? Ai sẽ chăm sóc thằng bé khi ông ấy đi làm đây? Việt Nam tốt như thế, sao cứ phải đi nơi khác.

Đến đây Hân không thể nhịn nổi nữa. Cơn bão tố mà cô kìm nén trong lòng không thể giữ được nữa.

Cô lớn rồi mà. Tình cảm của ba mẹ nhạt nhòa như thế, trường hợp này cô có thể đoán trước được. Nhưng việc rời xa đứa em trai, cô vẫn chưa nghĩ tới. Từ lâu cảm xúc giành cho ba mẹ đã biết mất, cô đã giành tất cả tình yêu cho đứa em nhỏ này, là yêu thương, là nỗi cô đơn có người bên cạnh. Thằng nhóc là niềm an ủi, gắng gượng trong cô giữa cuộc đời đầy chán chường này. Cô chỉ cần mỗi nhóc ấy thôi.