Chương 9
Vừa xuống đường cái ở phía bên ngoài khu nhà, Chu Triều Dương nhìn thấy Đinh Hạo và Phổ Phổ đang dựa vào tường nói chuyện, Đinh Hạo chau mày bộ dạng vô cùng rầu rĩ, Phổ Phổ thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng băng giá vốn có. Hai người sau khi nhìn thấy cậu, Đinh Hạo lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười, dẫn Phổ Phổ chạy về phía cậu.
“Sao cậu lại về nhanh như thế?” Đinh Hạo hỏi.
“Ồ... không có việc gì, nên về sớm.”
Phổ Phổ nhìn cậu, một lúc sau, nói một câu: “Hình như anh không được vui?”
“Ừm... vậy sao? Anh rất ổn mà.” Chu Triều Dương cố ý bật cười, che giấu tâm trạng của mình.
“Cậu ấy không vui sao? Sao anh không nhận ra chứ?” Đinh Hạo nhìn cậu vẻ hiếu kỳ.
Phổ Phổ không thèm đáp lời Đinh Hạo, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Chu Triều Dương: “Có phải là anh vừa mới khóc không?”
“Sao có thể như vậy được chứ! Anh sao phải khóc chứ!”
Đinh Hạo nhìn vào mắt cậu, cũng phát hiện ra: “Ơ, Triều Dương, cậu thực sự vừa khóc à?”
Phổ Phổ dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Nếu như bởi vì bọn em đột ngột đến tìm, khiến anh không vui, anh có thể nói thẳng với bọn em, bọn em không trách anh đâu.”
Đinh Hạo ngẩn người, cúi đầu: “Ôi, tớ xin lỗi, là tớ quá ích kỷ rồi, không hề thông báo mà đột nhiên đến nhà tìm cậu. Những đứa trẻ như bọn tớ đây tìm đến ai, thì đều mang lại sự phiền phức, ôi, Triều
Dương, bọn tớ đi trước đây, không làm phiền cậu nữa, sau này gặp lại sau.”
Hai người chuẩn bị bước đi, Chu Triều Dương bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng trống trải, đột nhiên, cậu rất muốn có người để tâm sự. Sau khi bọn họ bước đi mấy bước, vội vàng gọi lại: “Nhầm rồi, các cậu hiểu nhầm rồi, không liên quan tới các cậu.”
Phổ Phổ thoáng chau mày, nhìn cậu với vẻ bán tín bán nghi: “Không phải vì bọn em, nếu như là người khác, nếu như có ai bắt nạt anh, anh nói cho Hạo Tử, anh ấy rất giỏi đánh nhau, cả cô nhi viện không có ai là đối thủ của anh ấy, anh không phải sợ.”
“Đúng rồi, tớ đánh nhau giỏi lắm, Triều Dương, cậu yên tâm đi, nếu ai bắt nạt cậu, tớ sẽ ra tay giúp cậu!” Đinh Hạo nói vẻ vô cùng đắc ý, lập tức dùng chất giọng Bắc Kinh khoác lác về kinh nghiệm đánh nhau lừng lẫy của cậu ta lúc trước, ý tứ chính là, bất luận ai ức hϊếp Chu Triều Dương chính là ức hϊếp Đinh Hạo cậu, Đinh Hạo không phải là kẻ dễ dàng để kẻ khác bắt nạt đâu.
Chu Triều Dương thường ngày ở trường, dốc lòng dốc sức học tập, tính cách hướng nội, gần như không có bạn bè, càng không có người nào để dốc bầu tâm sự, thấy hai người bọn họ nhiệt tình quan tâm tới mình như vậy, bỗng chốc cảm thấy trào dâng nhiệt huyết, bèn kể lể toàn bộ sự việc vừa mới xảy ra, chỉ duy nhất lược bỏ đi việc trong túi áo cậu có năm nghìn tệ, bởi vì cậu vẫn không yên tâm đối với hai người bọn họ, nếu như bọn họ đối diện với sự mê hoặc của năm nghìn tệ, không biết là có lấy trộm không.
Nghe xong, Đinh Hạo nói: “Cậu dù sao cũng vẫn là con trai của bố cậu, sao chú ấy có thể không hề quan tâm đến cậu, mà lại chỉ quan tâm đến con gái cơ chứ?”
Cậu ta nhìn Phổ Phổ, vội bổ sung thêm một câu: “Nam nữ bình đẳng. Tớ biết là, thường thì người lớn đều cưng chiều con trai hơn, sao bố cậu lại ngược lại chứ?”
Phổ Phổ phản bác lại: “Cũng chưa chắc, đầy người thiên vị, cùng là hai đứa con, có một số người chẳng buồn quan tâm gì đến một đứa, nhưng lại rất mực quan tâm đến đứa kia.”
Chu Triều Dương ủ ê lắc đầu: “Mẹ tớ nói bố tớ sợ “con đĩ” đó, vừa nhìn thấy bà ta là đã hồn bay phách lạc, đã bị dụ dỗ, bà ta nói gì đều nghe theo. Bố tớ cũng đặc biệt chiều chuộng con ôn con đó, con ôn đó rất giỏi làm nũng. Mấy năm trước bố tớ vẫn thường xuyên lén lút liên hệ với tớ, cho tớ tiền, sau đó nghe bà nội tớ nói, chính vì sự việc này nên “con đĩ” đã cãi nhau với bố tớ rất nhiều lần, còn đòi kiểm tra điện thoại của bố, mấy năm nay bố tớ cũng rất ít liên hệ với tớ.”
Đinh Hạo nắm chặt tay nói vẻ phẫn nộ: bà ta và đứa con của bà ta đối xử với cậu như vậy, thực sự quá tồi tệ xấu xa, nếu như không có bọn họ, bố cậu chắc chắn vẫn cứ sống yên ổn cùng với mẹ cậu, ừm... nhưng bây giờ hai mẹ con đó ức hϊếp cậu, tớ... tớ cũng không biết cần phải giúp cậu như thế nào.”
Chu Triều Dương vỗ vai cậu ta, cười khổ não: “Không sao đâu, chẳng ai có thể giúp được. Ồ, phải rồi, Phổ Phổ, đây là máy ảnh, bố anh nói sạc điện không vào mấy, sạc đầy cũng chỉ dùng được một khoảng thời gian ngắn, nhưng anh nghĩ muốn chụp vài tấm ảnh chắc là cũng đủ rồi, đến lúc đó tự chúng ta chụp rồi đưa đến cửa hàng in ấn để in ra, em thấy có được không?”
Phổ Phổ hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh Triều Dương!”
Đinh Hạo nói: “Triều Dương đúng là một người rất tốt, phải không Phổ Phổ?”
“Ừm.”
Chu Triều Dương nghe vậy cảm thấy rất ngại ngùng.
Phổ Phổ nói: “Anh Triều Dương, bà ta là người lớn, chúng ta cũng không có cách nào khác, nhưng anh biết con nhóc đó học ở trường nào không?”
“Không biết, chỉ biết là học lớp 2 thôi.”
“Nếu như biết được học trường nào thì hay rồi, lần sau chúng ta đến trường đánh cho nó một trận, để cho anh hả giận.”
Đinh Hạo nói: “Cách hay đấy, tớ nghĩ rồi, đến lúc đó cậu đừng lộ mặt, chỉ cần nói cho tớ biết nó là đứa nào, tớ sẽ ôm nó ném vào trong thùng rác, rồi đóng nắp lại, ha ha, đến lúc đó nó tha hồ mà khóc nhỉ?”
Chu Triều Dương nghe thấy “mưu kế” của cậu ta, dường như trước mắt đã xuất hiện bộ dạng con nhóc đó bị ném vào trong thùng rác khóc hu hu, bỗng chốc bật cười vui vẻ.
Phổ Phổ cười khẩy một tiếng: “Thế là đủ rồi sao? Tốt nhất là lột quần áo của nó, ném vào trong bãi phân trong nhà xí.” Trên khuôn mặt nó lộ ra sự hiểm ác.
Chu Triều Dương nhìn nó với vẻ kinh ngạc, thật không ngờ một đứa con gái còn nhỏ hơn cậu hai tuổi lại có suy nghĩ cay độc đến thế, nhưng nếu như thực sự có thể như vậy, chắc chắn là sẽ rất thú vị.
Phổ Phổ nói vẻ rất nghiêm túc: “Lúc trước em có một đứa em trai, mẹ em sau khi sinh em trai em ra, đối xử với nó rất tốt, nhưng lại không hề quan tâm đến em, em hận bọn họ lắm, chỉ có bố em đối xử với em tốt nhất. Anh Triều Dương, anh vừa vặn ngược lại với em, bố anh lạnh nhạt với anh mà lại đối tốt với con nhóc đó, mẹ anh thì lại đối tốt với anh.”
“Thế bây giờ em có còn liên hệ với em trai không?”
“Hừ”, Phổ Phổ bĩu môi: “Đã chết rồi, cùng chết với mẹ em, nghe nói em trai em là đứa con hoang mẹ em lén lút với người đàn ông khác, không phải là con đẻ của bố em. Cho nên người ta đổ oan rằng bố em gϊếŧ chết hai người bọn họ, kết quả khiến cho bố em bị tử hình, em thực sự vô cùng căm hận bọn họ! Em hận một nỗi không khiến cho hai người bọn họ chết thêm lần nữa!”
Chu Triều Dương gật đầu vẻ đồng cảm, bây giờ cậu đã hiểu Phổ Phổ bỗng chốc lại nói nhiều so với sự lạnh lùng lúc trước, thì ra những gì Phổ Phổ trải qua rất giống với cậu, cũng khó trách Phổ Phổ lại nghĩ cách hiểm độc giúp cậu báo thù con nhóc đó.
Nhưng cụ thể thì có thể báo thù như thế nào được đây?
E rằng cũng chỉ nói đùa ở sau lưng thế này thôi, để trút giận thôi nhỉ.