Tôi đi một hồi cuối cũng cũng lên đến tầng 3 khu D. Lướt qua một dãy phòng rồi dừng lại tại phòng 304.
Bảy năm rồi... không biết Hoàng An trông như thế nào nhỉ?
Vừa hồi hộp, vừa mong chờ, tay tôi run lên đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào.
Dây chuyền chằng chịt gắn khắp người cậu ta nhưng vẫn chẳng thể che đi vẻ điển trai, phong lãng năm nào.
Vẫn là nước da trắng tới mức khiến tôi ghen tị, sống mũi cao, thẳng đầy khảng khái cùng hàng mi dài xinh đẹp. Vẻ đẹp này... thật khiến người khác như si như say cũng thật khiến tôi tiếc nuối: Nó... không còn thuộc về tôi nữa rồi!
Tôi bước thật nhẹ đến bên giường cậu ta, hai mắt chăm chú nhìn thật kĩ, nhìn đê mê tới mức chẳng thể rời. Bảy năm trôi qua lại khiến người ta lưu luyến tới như vậy!
Mắt thì nhìn, tay thì cẩn thận gỡ tập bệnh ánh kẹp ở đầu giường. Tôi tò mò mở từng trang bệnh án ra rồi tỉ mỉ nghiên cứu. Giấy đi quá nửa, đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai tôi khiến tâm trí tôi giật mình, bất ngờ, con tim tôi như kéo lại từng đợt sóng đầy bồi hồi:
- Cô về rồi à?
Khóe môi tôi cong lên, tôi khẽ gật đầu rồi "ừ" nhẹ một tiếng. Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, trôi qua trong vô vàn nhớ nhung với vẻ ngoài yên bình, tĩnh lặng. Nếu được... tôi cũng muốn khoảnh khắc này dừng lại tại đây!
- Cô về làm gì?
- Đoán xem?
- Nếu không có chuyện gì thì đừng về, đừng xen vào hạnh phúc của tôi với Uyên!
Đừng về ư? Nghe đến đây, mi tâm tôi nhíu lại đầy khó chịu. Tay mạnh bạo gập " bốp" một phát tập bệnh án lại. Trên môi lấy một nụ cười thật chế giễu nhìn cậu ta:
- Đỗ Hoàng An à, cậu mở to mắt ra nhìn hộ tôi, tôi là bác sĩ ở đây, tôi không ở đây chẳng lẽ ở trong tim cậu à?
- Cô...
- Cô cái gì mà cô, bây giờ tôi bắt cậu cởϊ qυầи ra cho tôi khám thì cậu cũng phải làm theo tôi. Ngoan đi, theo tôi thì sống, chống tôi thì... thì tôi yêu Hạ Phương Uyên. Dị nhé!
Vừa nói, tôi vừa hơi nghiêng nghiêng đầu ra vẻ đầy kiêu ngạo mà đứng dậy. Bước ra đến cửa, bỗng nhiên An gọi tôi quay lại, cậu ta chăm chú nhìn tôi thật lâu rồi nói:
- Tránh xa... Uyên ra!
Tôi " hừ" lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Tới giờ này rồi cậu ta vẫn muốn bảo vệ bạch liên hoa kia à, càng bảo vệ tôi càng phải đυ.ng vô người cô ta.
Tôi vừa đi, vừa tức giận giậm chân trong ấm ức. Nhưng mà... An này, cậu ta... vẫn như xưa nhỉ, vẫn có thứ gì đó khiến tôi bồi hồi chẳng thể buông!
- Á!
Đống giấy tờ trắng xóa tung lên bay lả tả trước mặt tôi. Tôi giật mình đỡ lấy người đang trực ngã ra đằng sau. Giấy rơi hết xuống đất nhưng may mắn là tôi vẫn đỡ được người. Ban nãy vì tức giận nên đã không chú ý mà đâm phải cô bé này!
- Cô... cô có sao không?
Tôi đỡ lấy cô bé ý ngồi xuống bên cạnh, tay nhanh chóng thu lượm tất cả giấy tờ vương vãi trên mặt đất.
- Không... không sao, nhưng hình như chân bị trật rồi, nhưng đống giấy tờ này sếp tôi cần gấp!
- Vậy hả... vậy bây giờ phải làm sao?
Não tôi như căng lên nghĩ cách giúp cô bé, tôi bây giờ cũng có việc phải đi gấp nhưng cũng là tôi lao vào người ta mà!
- Hay... cô đem lên giúp sếp tôi đi, phòng B401 á!
- Không... tôi...
Tôi đang định từ chối thì nhìn lại tập giấy trong tay, ba chữ " Hạ Phương Uyên" lù lù đập vào trong mắt tôi. Tay nhanh hơn não, tôi cầm tờ giấy lên liếc qua một lần. Cô bé ngồi ở đó vẫn nhìn tôi đầy mong chờ. Tôi đưa mắt do dự một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Dọc đường đi, tôi bắt đầu phân vân xem lại toàn bộ đống giấy tờ trên tay.
Phiếu chẩn đoán này là của Hạ Phương Uyên không hề sai.
Năm này... là của bảy năm trước.
Những ngày tháng này đều vô cùng mơ hồ.
Chỉ có ngày tháng ở tờ giấy cuối cùng khiến tôi sực tỉnh: Đó chẳng phải ngày Hạ Phương Uyên bị ngã ở trường sao?
Vậy... có nghĩa là...
- Sao lâu thế hả? Vào đi còn đứng đó làm gì?
Tiếng gọi thúc giục ở trong phòng vang lên khiến tôi hoàn hồn tỉnh lại. Tôi ậm ậm ờ ờ, vội vàng mở cửa đi vào. Vừa vào bên trong, chưa kịp nhìn mặt người đối diện ra sao thì đã bị chửi xối xả như hắt nước vào mặt:
- Cô tên gì, ở bộ phận nào, tôi bảo bộ phận đó kiểm điểm lại cô, có mỗi tập tài liệu thôi cũng lâu như vậy!
Vừa nghe chửi, tôi vừa cố nhẫn nhịn. Đối với những tình huống khó xử như này bạn chỉ cần một nụ cười tự tin. Chửi một thôi một hồi cuối cùng cô ta cũng nhận ra có gì đó sai sai rồi quay đầu lại nhìn tôi, tiếp tục phán xét thêm một hồi.
Cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, tôi bực mình đập tập tài liệu xuống bàn rồi cầm lấy thẻ nhân viên dí thẳng vô mắt cô ta:
- Bà dì à, bà mắng người thì cũng nên nhìn mặt người ta một chút. Tôi- Hoàng Khánh Linh, trưởng khoa thần kinh, được chưa, rõ ràng chưa, có vô danh nữa không, hả?
Cô ta rén rén nhìn tấm thẻ của tôi rồi quay mặt đi. Điệu bộ giả vài tiếng ho khan như muốn phủi phui mọi chuyện!