*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.TruyenHD
Em không thể nào bù đắp được những thương tổn mà em đã gây ra cho anh nhưng em cũng không mong sẽ được anh tha thứ. Em chỉ hy vọng anh có thể sống thật vui vẻ. Cho dù giấc mơ có tan biến, đời thực vẫn còn, đúng không anh?(¯`·.º-:¦:- ♥ -:¦:-º.·´¯)
Hơn mười một giờ đêm, ký túc xá nơi tôi ở vẫn rất náo nhiệt. Có người tắm rửa, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, có người nghe nhạc. Tôi lấy một CD tuyển tập của Lene Marlin cho vào máy, mở bài mà tôi thích nhất “A place nearby”.
Dùng ấm điện pha một tách trà hoa lài. Mùi hương thoang thoảng lan tỏa khiến cho tâm hồn thư thái. Tôi châm một điếu, hít thật sâu, phà ra một ngụm khói dày đặc. Đêm nay tôi sẽ tận hưởng không gian riêng của mình cùng với cuốn tiểu thuyết《 Thành phố không mùa xuân》.
Tiếng chuông di động bỗng vang lên. Tôi vội mở ra, là số điện thoại nhà của anh. Chắc chắn là Tống Tống gọi tới.
Quả nhiên là giọng nói trẻ con đáng yêu của nó “Anh Tiểu Thất…?”
“Đồ quỷ nhỏ, sao giờ này còn chưa ngủ?” Tôi nhẹ giọng trách nó.
“Anh ơi, em sợ!” Giọng nói của Tống Tống rất run, lúc ấy tôi mới nhận ra rằng hình như nó đang khóc thút thít vì sợ.
“Sao lại thế, Tống Tống. Ba ba đâu?” Tôi hỏi nó, chắc có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Tống Tống khóc nức nở “Ba ba không về nhà mấy ngày rồi. Anh Tiểu Thất, em sợ lắm. Hu hu …”
Trời đất! Mấy ngày rồi không về, để cho một đứa trẻ sáu tuổi phải ở nhà một mình. Đây không phải là tác phong của anh. Chẳng lẽ, anh… Lòng tôi vô cùng lo lắng. Tôi vẫn yêu và vẫn quan tâm tới người đàn ông ấy, nghĩ tới tình huống xấu có thể xảy ra cho anh là tim tôi lại đập loạn nhịp.
Tống Tống vẫn khóc, nó đang rất hỗn loạn, hoảng sợ. Thằng bé này thật đáng thương, cứ phải chịu tổn hại chỉ vì sự ích kỷ của những người lớn chúng tôi. Tôi không đành lòng
“Tống Tống đừng sợ, anh sẽ tới với em ngay!”
Tôi khoác tạm một cái áo vào rồi chạy xuống dưới, cửa cổng đã bị khóa, chỉ còn cách trèo tường mà ra. Cũng may là cửa không cao, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi làm chuyện này, có thể nói là ngựa quen đường cũ nên trèo ra ngoài rất dễ dàng.
Ra khỏi cổng rồi, chạy một đoạn dài mới bắt được một chiếc taxi. Ngồi trên xe, tôi liên tục hối thúc bác tài chạy nhanh hơn. Khoảng cách vốn không xa lúc này lại trở nên dài quá đỗi.
Khi tới nơi, tôi thấy Tống Tống đang ngồi ngoài cửa, hai tay bịt hai tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rất mỏi mệt, ánh mắt hoảng hốt, lẫn vào đó là những giọt nước mắt chưa khô.
Vừa thấy tôi đến nó đã nhào vào l*иg ngực của tôi gào khóc. Tôi ôm nó thật chặt, thực sự lúc ấy như có con dao cứa vào tim tôi, tôi cố gắng xoa đầu nó “Tống Tống đừng sợ, có anh ở đây!”
Tôi ôm Tống Tống vào phòng, đóng cửa lại. Đặt nó lên nệm êm, tôi đắp chăn và hát ru nó ngủ, vừa hát tôi vừa lau khuôn mặt ngoem nguếch tội nghiệp của nó. Nó đã nghe lời, nín khóc và nhắm mắt lại. Có lẽ do sợ hãi quá lâu nên nó mệt, ngủ thϊếp đi không lâu sau đó.
Tôi gọi điện nhiều lần cho anh nhưng anh vẫn tắt máy. Gọi lần nào cũng chỉ nghe thấy giọng của tổng đài viên “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng…”
Nước mắt lăn dài không thể ngăn lại, không biết tôi khóc cho Tống Tống hay khóc thương cho mối tình vô vọng của mình.
Quá mệt, tôi buông xuôi tất cả. Tựa người vào giường, ôm chặt lấy Tống Tống. Nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Lúc rạng sáng, tầm bốn giờ, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, anh đã về.
Tôi đi ra phòng khách, nhìn thấy anh thất tha thất thểu vịn vào bức tường lê từng bước, ngã bổ vào ghế sô pha. Trên người anh nồng nặc mùi rượu nặng, và cả mùi son phấn, nước hoa rẻ tiền khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Anh đã uống rất nhiều, nhưng có lẽ chưa say.
Một lúc lâu sau anh mới nhận ra sự tồn tại của tôi trong căn phòng đó, anh ngạc nhiên, cố gắng ngồi thẳng người, xấu hổ “Tiểu Thất, sao em lại ở đây?”
Tôi không để ý tới câu hỏi đó, đi vào nhà bếp lấy bình nước nóng pha một ly trà đường cho anh. Anh lúng túng không biết làm sao nhưng cũng đưa tay nhận lấy.
Tôi ra ngoài nhẹ nhàng khóa cửa lại rồi vào ngồi một bên ghế nhìn anh uống ly trà tôi vừa pha. Người đàn ông mà tôi yêu, cả người đầy vẻ thương tâm, thứ tôi thấy bây giờ không phải là khí thế, phong độ mà là sự mỏi mệt tới cực điểm. Thế mà anh vẫn cố gắng uống trà thật lễ độ, trước mặt tôi anh luôn tỏ ra là một người có nhân cách tốt. Thật khó có thể tưởng tượng cảnh anh từng ruỗng rẫy Tư Nặc, đó cứ như không phải là anh vậy, chắc cũng vì thế mà Tư Nặc càng đau lòng hơn.
Chúng tôi cứ ngồi trầm mặc như vậy.
Tôi vẫn mong gặp anh nhưng không có cơ hội. Giờ gặp rồi lại không biết phải nói với nhau chuyện gì. Cả hai cùng lẩn tránh, cố gắng để đối phương không nhìn ra sự yếu đuối của mình. Hai chúng tôi chạy ngược chiều nhau, chạy mãi, chạy mãi cho tới khi kiệt sức mà quỵ ngã.
Tách trà gần cạn, tôi đưa tay đón lấy. Đột nhiên anh nắm lấy tay tôi, nắm rất chặt làm cho tôi cảm thấy đau và cũng rất lo lắng.
Tôi cố tình giãy, anh lại càng xiết chặt hơn, không hề có ý định nhượng bộ. Tôi vẫn dùng dằng, vận hết sức mà vẫn không thành công. Tách trà rơi xuống “Choang…!” Tôi đứng lặng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, nước mắt cứ thế tiếp tục chảy ra.
Anh kéo mạnh tôi vào l*иg ngực. Rồi hôn tôi như chưa bao giờ được hôn. Tôi nhắm mắt lại.
…………
Trời sáng rất nhanh. Tia nắng ban mai len vào song cửa nhỏ, có cái gì đó thật mới mẻ đang tiến đến với tôi, không biết có phải nhờ những tia nắng dịu ngọt kia không?
Tôi ngồi dậy trên ghế sô pha. Anh nằm ngay bên cạnh, thoải mái mà ngủ. Trên gương mặt anh tuấn của anh có một nụ cười rất mãn nguyện. Tôi xúc động, lướt nhẹ qua hàng lông mi của anh. Đặt lên vầng trán thông minh ấy một nụ hôn chua xót tận đáy lòng. Tôi biết, đã tới lúc tôi phải đi.
Em yêu anh, Ứng Sinh. Em thật may mắn vì có thể xuất hiện trong cuộc đời của anh, để lại trong đó một dấu vết dù sâu dù nông, mặc cho dấu tích đó đã biến thành vết thương trong em. Em cảm ơn anh đã cho em biết yêu một lần nữa, cảm ơn anh đã đi cùng em đoạn đường này. Đối với những người không thể ở bên nhau như chúng ta, cách tốt nhất chính là chia xa thôi. Em sẽ đi. Và sẽ cố gắng quên anh…
Anh cũng buông tay, anh nhé!
Tôi lấy một tấm chăn ở phòng trong ra đắp lên người anh. Anh ngủ rất say, anh khẽ nghiêng người, miệng anh có một tiếng rên thoải mái nho nhỏ. Người đàn ông quyền lực này đang ngủ say như đứa trẻ bên cạnh tôi.
Đẩy cửa phòng Tống Tống ra, tôi lại thấy khuôn mặt như thiên thần nhỏ đáng yêu của nó. Tôi cúi xuống hôn nó một lần nữa rồi đóng cửa quay đi. Tôi không muốn khiến cha con họ thức giấc, tôi muốn mình đi khi hai người họ đang hạnh phúc, có lẽ chỉ có vậy tôi mới cảm thấy thanh thản hơn phần nào.
Gió nhẹ sáng sớm khiến mọi thứ quanh tôi rất nhẹ nhàng. Tôi bước đi trong gió, gió có biết rằng tôi đang buồn không?
Lấy điện thoại, tôi gửi cho anh một tin nhắn
“Ứng Sinh. Em đi đây. Lần này, là thật. Em không biết những chuyện vừa qua có ý nghĩa gì với anh nhưng với em, em sẽ mãi khắc cốt ghi tâm những kỷ niệm ấy.
Chúng ta không thể ở bên nhau được. Em đã quá vô vọng rồi, không còn đủ tự tin để chịu thêm một lần đau đớn. Cho nên, em chỉ có thể ra đi. Em sẽ đi khỏi nơi này, sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh và Tống Tống.
Em không thể nào bù đắp được những thương tổn mà em đã gây ra cho anh nhưng em cũng không mong sẽ được anh tha thứ. Em chỉ hy vọng anh có thể sống thật vui vẻ. Cho dù giấc mơ có tan biến, đời thực vẫn còn, đúng không anh?
Cố gắng chăm lo cho Tống Tống, có duyên thì sẽ gặp lại!”