Chương 11
Mia không thể ngăn mình. Cô với tới Frisco.
Làm sao cô có thể giữ khoảng cách khi mà trái tim cô thổn thức vì anh?
Nhưng anh chộp lấy tay trước khi cô chạm vào mặt anh. “Em không muốn làm điều này,” anh nói lặng lẽ, đôi mắt thăm dò khi anh nhìn cô. “Nhớ không?”
“Có lẽ cả hai chúng ta cần nhau nhiều hơn là em nghĩ,” cô thì thầm.
Anh ép mình hé mở một nụ cười nửa miệng cay đắng đến tan vỡ con tim. “Mia, em không cần anh.”
“Có, em cần,” Mia nói, cô hầu như ngạc nhiên, những lời cô nói là thật. Cô cần anh. Đến tuyệt vọng. Cô đã cố gắng. Cô thật lòng đã cố gắng không quan tâm đến người đàn ông này, người chiến binh này. Cô đã cố gắng không thân mật, tách xa, không động lòng, nhưng bằng cách nào đó chỉ qua vài ngày, anh đã thâm nhập qua toàn bộ sự phòng thủ của cô và chiếm giữ trái tim cô.
Ánh mắt anh thật buồn, thật êm ả và dịu dàng. Tất cả sự giận dữ của anh đã rời đi, và Mia biết rằng một lần nữa cô đang nhìn thấy người đàn ông đã từng là anh – người đàn ông đã bị tất cả những đau đớn và cay đắng làm cho quên mất.
Frisco có thể lại là người đàn ông đó. Anh vẫn là người đàn ông đó. Đơn giản là anh cần thôi xây dựng toàn bộ hạnh phúc tương lai dựa trên việc đạt được hay không đạt được. Cô không thể làm điều ấy cho anh. Anh phải tự làm nó cho mình. Nhưng cô có thể ở với anh ngay lúc này, đêm nay, và giúp anh nhớ rằng anh không cô độc.
“Anh không thể cho em điều em muốn,” anh nói khàn khàn. “Anh biết nó quan trọng với em.”
Tình yêu. Anh đang nói về tình yêu.
“Điều đó khiến chúng ta ngang bằng nhau.” Mia nhẹ nhàng giải phóng tay mình khỏi tay anh, rồi chạm vào má anh. Cô không quan tâm liệu anh có yêu cô không. “Bởi vì em không thể cho anh điều anh muốn.”
Cô không thể cho anh sức mạnh trở lại là người lính SEAL. Nhưng nếu cô có thể, cô sẽ làm.
Cô nghiêng người và hôn anh. Đó là nụ hôn nhẹ, chỉ dịu dàng chải môi cô lên môi anh.
Frisco không cử động. Anh không phản ứng. Cô nghiêng người hôn anh lần nữa, và anh ngăn cô lại bằng một tay đặt lên vai cô.
Cô đang quỳ cạnh anh trên trường kỷ, và anh nhìn xuống chân cô, nhìn chất vải mềm của chiếc váy ngủ lộ ra từ áo khoác đang mở khóa rồi cuối cùng nhìn vào mắt cô. “Em đang đùa với lửa,” anh nói trong im lặng. “Có vô khối việc anh không thể làm được nữa, nhưng làʍ t̠ìиɦ với một phụ nữ xinh đẹp không phải là một trong số chúng.”
“Có lẽ chúng ta nên bắt đầu một danh sách mới. Những việc anh vẫn có thể làm. Anh hãy đặt ‘làʍ t̠ìиɦ’ lên trên đầu.”
“Mia, tốt hơn em nên đi – ”
Cô lại hôn anh, và anh lại lùi lại.
“Khỉ thật, em đã bảo anh – ”
Lần này cô hôn anh mạnh mẽ hơn, trượt tay lên vòng quanh cổ anh rồi tách môi anh ra bằng lưỡi. Anh cứng người, và cô biết rằng anh chưa từng nghĩ cô quá táo bạo như thế – cả triệu năm nữa cùng không.
Sự chần chừ của anh kéo dài chỉ một khoảnh khắc cực ngắn trước khi anh kéo cô lại gần, trước khi anh ôm cô trong vòng tay và gần như ép cô sát vào cơ bắp cứng chắc nơi ngực anh.
Và rồi anh cũng hôn cô.
Hoang dại, mãnh liệt, anh đang hôn cô, khuôn miệng ấm nóng của anh chiếm hữu miệng cô, lưỡi anh đòi hỏi lưỡi cô trong sự cấp bách đến nghẹn thở.
Dường như không thể nào là thật. Cô chỉ hôn anh một lần trước đây, trên bờ biển, vậy mà lúc này miệng anh có vị ngọt ngào quen thuộc và hôn anh giống như được về nhà.
Mia cảm thấy tay anh trên lưng mình, quét lên bên dưới lớp áo khoác rồi xuống tới đường cong nơi mông, kéo cô gần hơn, theo đuổi sự trần trụi mượt mà nơi chân cô. Anh di chuyển cô về phía anh, kéo cô lên và ở trên anh, để cô có thể nằm trong lòng anh khi họ vẫn hôn.
Những ngón tay cô trong tóc anh. Nó mềm mại gợi cảm đến khó tin. Cô muốn dành toàn bộ phần còn lại của đời mình ở ngay đó, hôn Alan Francisco và lướt tay qua mái tóc vàng đẹp đẽ của anh. Đó là tất cả những gì cô cần, tất cả những gì cô từng cần.
Rồi anh dịch chuyển hông, cô cảm thấy sự khuấy động cứng ngắc của anh dựa sát vào cô và cô biết mình đã nhầm. Cô cần và muốn nhiều hơn nữa.
Anh kéo áo khoác của cô, đẩy nó khỏi vai rồi thấp xuống tay. Anh giật áo ngủ của cô ra từ cạp quần, và cô nghe thấy mình rêи ɾỉ khi bàn tay thô ráp mãnh mẽ của anh trượt lên băng qua làn da trần nơi lưng. Và rồi anh lui lại, thở nặng nhọc.
“Mia.” Khuôn mặt gầy, đẹp trai của anh căng lại vì thất vọng. “Anh muốn bế em lên và mang tới giường anh.” Nhưng anh không thể. Anh không thể mang cô. Không với đôi nạng, không với cả cây ba toong.
Đây không phải là lúc cho anh nghĩ về những việc anh không thể làm. Mia trèo khỏi lòng anh, trượt khỏi cái ôm ghì của anh. “Sao chúng ta không chỉnh đồng hồ cho khớp rồi lên kế hoạch gặp nhau ở đó, trong…” Cô giả vờ nhìn chiếc đồng hồ tưởng tượng trên cổ tay mình. “Không-hai phút nữa?”
Vẻ mặt anh dịu đi thành một nụ cười, nhưng sự căng thẳng chưa bỏ đi. “Em không cần nói ‘Không’. Em có thể nói 0430, nhưng hai phút thì chỉ là hai phút thôi.”
“Em biết,” Mia nói. “Em chỉ muốn làm anh cười. Nếu thế không được, em sẽ thử việc này…” Cô chậm rãi kéo áo ngủ lên rồi qua đầu, thả nó xuống lòng anh.
Nhưng nụ cười của Frisco biến mất. Anh nhìn cô, ánh mắt ngốn ngấu bộ ngực trần, khao khát và nhiệt độ đầy trong mắt anh.
Mia ngạc nhiên. Cô đang đứng bán-khỏa-thân trước mặt một người đàn ông cô mới chỉ biết vài ngày. Anh là người lính, một chiến binh, người đã được huấn luyện để tạo ra chiến tranh theo nhiều cách hơn cô có thể mường tượng. Anh là người đàn ông cứng rắn nhất, khó chịu nhất cô từng gặp, vậy mà theo nhiều lẽ anh cũng dễ tổn thương nhất. Anh đã tin cô đủ để chia sẻ vài bí mật của anh với cô, để cô thấy tâm hồn anh. Nếu so sánh, sự bộc lộ thân thể cô cho anh dường như không mấy đáng kể.
Và mình có thể đứng đây thế này, cô nhận ra, mà không đỏ mặt cùng với sự chắc chắn, bởi vì cô đã được thuyết phục dứt khoát là yêu anh sẽ thật đúng đắn. Cô chưa từng làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông nào trước đây mà không có một chút băn khoăn, mà không bồn chồn bởi sự lưỡng lự. Nhưng cô chưa từng gặp người đàn ông như Alan Fracisco – người đàn ông hầu như quá khác cô, và cũng là người có thể nhìn vào mắt cô, với chỉ một lời nói hay một cái đυ.ng chạm, cũng khiến cô cảm thấy hoàn toàn kết nối với anh, hòa điệu ngay tức khắc.
Trước đây Mia chưa từng nghĩ về mình như một người thích phô bày, nhưng lại một lần nữa, không ai từng nhìn cô theo cái cách Frisco đã nhìn. Cô cảm thấy thân thể mình căng cứng với sự đề phòng dưới ánh mắt cháy bỏng của anh. Nó cám dỗ, cái cách anh nhìn cô – và gần như cũng mang lại vui thú như sự vuốt ve.
Cô với tay lên, chầm chậm và khoan thai, thưởng thức thời gian của mình khi cô cởi dây buộc tóc, để anh ngắm nhìn khi cô xõa mái tóc quanh vai, thích thú cảm giác ánh mắt anh trên cơ thể mình.
“Anh không cười,” cô thầm thì.
“Tin anh đi, anh đang cười bên trong.”
Rồi anh mỉm cười. Nửa cong lên và nửa buồn bã. Nó tràn đầy hoài nghi, bện chặt với ngạc nhiên và đề phòng. Khi nhìn đôi mắt anh, Mia thấy tia sáng le lói đầu tiên của hi vọng. Và cô cảm thấy mình đang rơi. Cô biết ngay lúc ấy là cô đang rơi vào tình yêu hoàn toàn và vô vọng với người đàn ông này.
Sợ rằng anh sẽ đọc được cảm xúc trong mắt mình, cô cầm áo lên từ sàn và quay lại, mau lẹ đi xuống hành lang tới phòng anh. Tới giường anh.
Frisco bước không xa phía sau, nhưng cô nghe anh dừng lại nơi phòng Natasha và vào trong kiểm tra con bé.
“Cô bé ổn chứ?” cô hỏi, khi anh bước vào một chốc sau. Anh đóng cửa sau lưng. Rồi khóa lại.
Anh đứng đấy, trong bóng tối nơi cuối phòng. “Con bé mát hơn nhiều rồi,” anh nói.
Mia tới chỗ cửa sổ và khẽ chỉnh mành, cho phép họ có cả sự riêng tư lẫn chút ánh sáng. Ánh sáng mờ ảo từ bãi đỗ tuôn lên tạo thành mẫu hoa văn sọc vằn ngang qua trần, khiến cho căn phòng bình thường trở nên sáng đẹp kỳ lạ. Cô quay lại thấy Frisco đang nhìn mình.
“Anh có gì phòng ngừa không?” cô hỏi.
“Có. Đã lâu rồi,” anh thừa nhận, “nhưng mà…có.”
“Với em cũng đã lâu rồi,” cô dịu dàng nói.
“Không quá trễ để em đổi ý đâu.” Anh bước xa khỏi cửa, cho cô con đường rõ ràng để trốn thoát. Anh nhìn đi nơi khác, như thể biết rằng ánh mắt anh có sức mạnh giam cầm cô.
“Sao em muốn làm thế?”
Anh tặng cho cô một nụ cười buồn khác. “Sự bùng lên đột ngột của óc minh mẫn chăng?” anh đề nghị.
“Em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh,” cô nói. “Điều đó thật sự mất trí đến thế à?”
Anh nhìn cô. “Em có thể chọn bất cứ ai. Bất cứ ai em muốn.” Không hề có sự thương thân trách phận trong giọng điệu hay trên mặt anh. Anh chỉ đang nói rõ một sự thật mà anh tin là đúng.
“Tốt,” cô nói. “Vậy thì em chọn anh.”
Frisco nghe những lời êm ái của cô, nhưng cho đến khi cô mỉm cười và hướng về phía anh, chúng mới ngấm vào được.
Mia muốn anh. Cô muốn anh.
Ánh sáng từ con đường phía ngoài bập bùng trên làn da cô. Cơ thể cô còn đẹp hơn anh tưởng tượng. Ngực cô đầy đặn và tròn lẳn – không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ. Anh khát khao sờ vào cô bằng tay, bằng miệng, và anh cười, biết rằng mình sẽ làm như thế, sớm thôi.
Nhưng cô dừng lại ngay ngoài tầm với của anh.
Khóa chặt ánh mắt anh, cô cởϊ qυầи cộc và để nó trượt xuống chân.
Anh đã thấy cô trong bộ đồ bơi chiều nay – anh nhận thức rất rõ rằng cơ thể gọn gàng dẻo dai của cô là điều gần nhất với ý tưởng của anh về sự hoàn hảo. Cô không khêu gợi theo bất kỳ định nghĩa nào của từ ấy – thực tế, vài người có thể thấy cô quá mảnh mai. Hông cô thon thả, cong lên với sự mềm mại của vòng eo. Cô có thân hình thướt tha duyên dáng, một sự kết hợp tuyệt vời của những bắp cơ trơn láng và những đường cong trơn tru mềm mượt.
Frisco ngồi xuống cạnh giường và cô quay về phía anh. Anh với tay chạm vào cô, cô sẵn lòng nhào vào vòng tay anh, nằm trong lòng anh lần nữa.
“Em nghĩ đây là nơi chúng ta đã dừng,” cô thì thầm rồi hôn anh.
Frisco quay cuồng, bị tóm trong cơn lốc xoáy của khoái lạc dữ dội, anh không thể ngăn mình rên thành tiếng. Da cô quá mượt, quá mềm dưới bàn tay anh, và những nụ hôn của cô gần như những trải nghiệm trong tâm hồn, mỗi lần lại sâu hơn và dài hơn lần trước, nhấn chìm anh với sức sống hân hoan cùng niềm đam mê ngọt ngào không giới hạn.
Cô giật áo anh, anh dứt ra từ cái ôm ghì của họ để kéo nó qua đầu. Và rồi cô lại đang hôn anh, cảm giác làn da trần của cô sát vào anh khiến anh nghẹn thở.
Anh lộn nhào lên giường, kéo cô xuống, quét bàn tay chạm vào sự đầy đặn dễ chịu nơi ngực cô. Bầu vυ" căng lên và thẳng đứng bởi ham muốn, rồi anh kéo cô đến miệng anh, tắm cho cô bằng đầu lưỡi, ban đầu mυ"ŧ nhẹ nhàng rồi sau đó mạnh hơn khi cô hổn hển vì hài lòng, khi cô cong người lại.
“Em thích thế,” cô thở. “Cảm giác quá tuyệt…”
Những lời thầm thì của cô gởi ngọn lửa rực cháy của nhu cầu đến anh và anh kéo cô sát gần hơn nữa.
Chuyển động của anh khiến cô ép sát hoàn toàn vào sự căng cứng nơi anh và cô giữ chặt anh trong một khoảnh khắc. Anh cảm nhận sức nóng của cô, thậm chí qua cả quần trong của cô và quần sooc của anh. Anh muốn sờ cô, nếm cô, lấp đầy cô hoàn toàn. Anh muốn cô toàn bộ. Anh muốn cô ngay bây giờ. Anh muốn cô mãi mãi, mọi lúc.
Tóc cô xõa quanh họ như bức màn đen, thẳng và gợi cảm khi anh lại hôn cô, khi cô bắt đầu di chuyển phía trên anh, chầm chậm trượt trên chiều dài cứng ngắc của anh. Ôi, trời, nếu cô tiếp tục thế này, anh sẽ mất kiểm soát thậm chí trước khi vào trong cô.
“Mia – ” anh rền rĩ, tay anh trên hông cô, làm dịu chuyển động của cô.
Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt cô lim dim với khoái lạc và ham muốn, một nụ cười gợϊ ɖụ© nóng bỏng nở trên môi cô. Hất mái tóc dài của mình qua một vai, cô sờ tay vào khuy trên cạp quần anh. Cô nhanh chóng mở nó, khéo léo, rồi lướt lại, quỳ trên đùi anh để mở khóa.
Sự khuấy động của anh bật lên, giải phóng khỏi quần sooc, và cô bao phủ anh với đôi tay mảnh dẻ, chằm chú nhìn mắt anh, chạm vào anh qua lớp quần trong.
Trông cô như hình ảnh cực kỳ gợϊ ɖụ© khi quỳ trên người anh, mặc chiếc xi-lip che phủ vừa-vặn, chất lụa trắng tương phản hoàn hảo với màu vàng sáng bóng của làn da trơn nhẵn. Mái tóc dài, dày đổ quanh vai, vài lọn ôm quanh bầu ngực đẹp tuyệt của cô.
Frisco với tay, muốn chạm vào mọi thứ nơi cô, chạy bàn tay mình xuống cánh tay cô, mơn trớn ngực cô.
Cô kéo quần sooc và quần trong của anh xuống, quan sát ánh mắt anh rồi mỉm cười với sự thích thú trên mặt khi tay cô đóng lại quanh anh, cô nhắm mắt trong niềm sung sướиɠ của chính mình khi tay anh miết trên ngực.
Cô cúi xuống, gặp môi anh trong nụ hôn hoang dại mãnh liệt, rồi tách ra, để lại dấu vết những môi hôn trên miệng anh, xuống cổ, tới ngực, trong khi một bàn tay cô vẫn giữ anh đầy chiếm hữu.
Tóc cô vuốt qua anh trong sự mơn trớn cực nhẹ và Frisco nén lại một tiếng kêu khi miệng cô hạ xuống còn thấp hơn, khi anh gần như chết ngạt trong đợt sóng của lạc thú dữ dội đến tê liệt đầu óc.
Không thể tin nổi. Còn hơn là không thể tin nổi, nhưng đấy không phải là điều anh muốn. Anh với tới cô, kéo cô thô bạo lên trên trong vòng tay anh.
“Anh không thích thế?” Cô đang cười – cô biết quá rõ rằng anh thích thế. Cô biết quá rõ rằng cô đã quá gần đến mức đẩy anh vượt qua giới hạn.
Anh ráng nói, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng gầm gừ. Cô lại cười, tiếng du dương như nhạc, sự vui thú của cô thật dễ lây. Anh bao trùm miệng cô trong nụ hôn ác liệt nhất, và anh cảm thấy tiếng cười cùng niềm vui tuyệt đối đang sôi sục từ trong người cô thấm sang anh, chảy qua mạch máu, lấp đầy anh bằng niềm hạnh phúc.
Hạnh phúc. Lạy Chúa, lần cuối cùng anh cảm thấy hạnh phúc là khi nào? Nó thật kỳ cục, nó thật khác thường, nó còn hơn là khác thường, bởi vì thậm chí nhớ lại lúc anh hạnh phúc, trước khi bị thương, anh cũng chưa bao giờ kết hợp cảm xúc đặc biệt đó với làʍ t̠ìиɦ. Anh đã cảm thấy ham muốn, anh đã thỏa mãn, anh đã quan tâm, thích thú, kiểm soát hoặc mất kiểm soát. Anh đã cảm thấy chắc chắn, tự tin và mạnh mẽ.
Nhưng anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc không điều kiện, không nghi hoặc. Anh chưa từng cảm thấy bất cứ điều gì nhỏ nhất như thế này.
Anh cũng chưa từng làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữ, không nghi ngờ gì nữa, là bạn tình hoàn hảo của anh.
Mia gợϊ ȶìиᏂ hết mình mà không bối rối, không ngượng ngùng bởi nɧu͙© ɖu͙© mạnh mẽ của cô. Cô không ngại dẫn đầu trong cuộc làʍ t̠ìиɦ của họ. Cô tự tin, táo bạo và liều lĩnh.
Nếu không vì biểu hiện thoáng qua của khía cạnh tìиɧ ɖu͙© cô đã dành cho anh ở hành lang bệnh viện, anh sẽ không bao giờ trông đợi nó. Cô có bản chất ngọt ngào, dịu dàng và tốt bụng. Cô thật tử tế. Cô là kiểu phụ nữ mà đàn ông sẽ lấy, chấp nhận dành phần còn lại của đời anh ta được bao quanh bởi hơi ấm yên bình của cô.
Nhưng Mia không mang sự yên bình của mình vào phòng ngủ. Và cô không ấm – cô nóng bỏng đến mức tan chảy.
Đôi tay anh quét xuống vùng mịn màng nơi bụng cô, xuống dưới chiếc xi-lip lụa đang phủ lấy cô. Cô nóng bỏng, căng mọng và sẵn sàng cho anh, như anh biết cô sẽ thế. Cô uốn cong người sát vào những ngón tay anh, đẩy anh sâu vào trong cô, kéo đầu anh lên và dẫn dắt miệng anh tới ngực cô.
“Em muốn ở trên anh,” cô thở hổn hển. “Nào – ”
Thật tác động vô cùng – biết rằng người phụ nữ đam mê dữ dội này muốn anh trọn vẹn.
Anh buông cô ra, lăn người sang với lên mặt bàn cạnh giường. Anh bới đống lộn xộn, và kỳ diệu làm sao, tay anh vớ được cái gói nhỏ. Anh xé nó và trùm vào mình khi Mia đẩy quần xuống rồi đá nó khỏi chân. Và rồi cô ở trên anh.
Cô tiến xuống, anh đẩy lên, và với một chuyển động nhịp nhàng, hoàn hảo, nóng rực, anh đã ở trong cô.
Vẻ mặt cô là điều anh biết mình sẽ nhớ và mang theo cho đến tận thế giới bên kia. Đôi mắt cô nhắm nghiền, đôi môi hé mở, đầu giật lại trong sự sung sướиɠ vô ngần thật đẹp đẽ.
Anh đang khiến cô cảm thấy như thế.
Cô mở mắt nhìn anh, dò tìm trên khuôn mặt anh điều gì đó chỉ Chúa mới biết. Bất kể cô tìm gì, có vẻ cô đã thấy, vì cô cười với anh rất ngọt ngào. Frisco cảm thấy như thể trái tim mình đột nhiên phình lớn chiếm đầy trong khoang ngực.
Cô bắt đầu di chuyển phía trên anh, ban đầu chầm chậm. Nụ cười mờ dần, nhưng cô vẫn nhìn vào mắt anh, giữ chặt cái nhìn của anh.
“Alan…?”
Anh không chắc là mình có thể nói, nhưng anh thấm ướt môi và thử. “Ừ…?”
“Điều này thật sự tuyệt vời.”
“Ô, phải.” Anh bật cười. Nó đang sục sôi từ mọi nơi trong anh, và anh nhận ra tiếng cười của mình thuộc về cô.
Lúc này cô di chuyển nhanh hơn và anh gắng kìm cô lại. Anh muốn điều này kéo dài mãi mãi, nhưng với tốc độ họ đang làm…Tuy nhiên cô không muốn kìm lại, và anh không thể từ chối cô điều gì.
Anh kéo cô xuống rồi hôn cô điên cuồng, chiến đấu với sự kiểm soát mỏng manh của mình. Nhưng anh đang bám vào rìa đá, và ngón tay giữ đang trượt nhanh.
“Alan…” Cô thì thào tên anh khi cô túm anh thật chặt, rồi anh cảm thấy cơn sóng đầu tiên của sự giải phòng dữ dằn nơi cô.
Frisco vượt qua ranh giới. Nhưng thay vì rơi, anh liệng lên, bay vυ"t lên độ cao khó tin, cao hơn bất kỳ mức nào anh từng đến trước đây. Khoái lạc rung chuyển anh, đốt cháy anh, thiêu anh, để anh lại yếu đuối và choáng váng, tan vỡ và bị rút sạch – cùng lúc vẫn tràn trề, đầy đủ và trọn vẹn bởi niềm hạnh phúc.
Mái tóc dài mượt của Mia đang nằm trên mặt anh và anh nhắm mắt, chỉ hít thở mùi hương dễ chịu của nước gội đầu khi anh chậm chạp lơ lửng về mặt đất. Một lát sau, cô thở hổn hển và mỉm cười – anh cảm thấy môi cô chạy trên cổ anh. Anh tự hỏi liệu cô có cảm nhận nụ cười của chính anh hay không.
Mia ngẩng đầu, kéo tóc cô khỏi mặt anh. “Anh vẫn còn sống chứ?”
Anh cảm thấy sự lú lẫn mở rộng hơn khi anh gặp ánh mắt cô. Nâu-lục là màu ưa thích mới của mình. “Nhất định.”
“Em nghĩ chúng ta có thể an toàn thêm ‘làʍ t̠ìиɦ’ vào danh sách những việc anh vẫn có thể làm,” cô nói với một nụ cười.
Đầu gối. Trời, anh đã không nghĩ gì về đầu gối từ khi khóa cửa sau lưng họ. Anh vẫn không muốn nghĩ về nó, và anh quyết tâm giữ được sự yên bình của khoảnh khắc này.
“Anh không biết,” anh nói. “Có lẽ chúng ta nên chắc rằng nó không phải là vận may. Có lẽ chúng ta nên thử lại.”
Nụ cười của Mia trở nên nguy hiểm. “Em sẵn sàng khi anh sẵn sàng.”
Frisco cảm nhận sự dâng tràn của ham muốn chạy qua, nóng rực và dễ chịu. “Cho anh vài phút – ”
Anh hôn cô, nụ hôn chậm rãi, nồng nàn hứa hẹn khoái lạc vô bờ bến.
Mia thở dồn, kéo đầu lại nhìn anh. “Em muốn ở lại, nhưng…”
“Nhưng…?”
Cô cười, lướt ngón tay qua tóc anh. “Hơn sáu giờ sáng rồi, Alan. Em không nghĩ sẽ thông minh nếu em ở đây khi Natasha tỉnh dậy. Cô bé đã có đủ sự náo động mới đây trong cuộc sống rồi, không cần phải lo lắng về việc nó có phải cạnh tranh với em để giành thời gian và sự yêu mến của anh không.”
Frisco gật đầu. Chắc chắn Mia đúng. Anh thất vọng khi thấy cô đi quá sớm, nhưng anh phải nghĩ đến đứa trẻ.
Mia trượt khỏi tay anh rồi rời khỏi giường. Anh quay sang ngắm nhìn cô nhặt quần áo trên sàn.
“Em lại gọi anh là Alan,” anh nói.
Cô ngước nhìn anh trong sự ngạc nhiên khi cô mặc quần cộc. “Em đã gọi thế? Em xin lỗi.”
“Em nghĩ anh là Alan, phải không?” anh hỏi. “Không phải Frisco.”
Cô kéo khóa áo khoác rồi bước tới ngồi cạnh anh trên giường. “Em thích tên anh,” cô thừa nhận. “Em xin lỗi đã buột miệng.”
Anh chống người lên một khuỷu tay. “Buột miệng khá nhiều khi chúng ta làʍ t̠ìиɦ.”
“Chúa ơi, em hi vọng nó không hủy hoại anh.” Cô nói nửa đùa nửa thật.
Frisco cười. “Nếu em gọi anh là Bob, có lẽ nó đã hủy hoại, nhưng…” Anh chạm vào má cô. “Đấy là lần đầu tiên sau một thời gian dài anh thật lòng thích được gọi là Alan. Và anh thích thế.”
Cô nhắm mắt một chốc, áp má mình vào lòng bàn tay anh. “À, hẳn là em thích gọi anh là Alan, chắc chắn.”
“Ai mà biết,” anh rầm rì, vạch ngón tay theo môi cô. “Nếu chúng ta tiếp tục chuyện này, có khi anh sẽ quen dần với nó.”
Mia mở mắt và chăm chú nhìn anh. “Anh… muốn chuyện này tiếp tục?” cô hỏi. Toàn bộ sự đùa cợt không còn trong giọng cô, và lần đầu tiên trong cả đêm nay, giọng cô nghe không chắc lắm.
Frisco không thể phản ứng. Không phải vì câu hỏi của cô khiến anh choáng váng – mà là vì câu trả lời ngay lập tức và rất chắc chắn của mình. Phải. Chúa ơi, phải.
Chuyện này thật nguy hiểm. Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Anh không muốn cảm thấy điều gì ngoài lạc thú và sự thỏa mãn khi anh nghĩ về người phụ nữ này. Anh không muốn bất cứ thứ gì hơn tìиɧ ɖu͙© tự nhiên không ràng buộc trong tình hàng xóm.
Ấy thế mà không đời nào anh có thể để cô rời khỏi đây và nghĩ rằng một đêm là đủ. Bởi vì nó không đủ. Bởi vì nội ý nghĩ đơn giản là để cô đi về nhà cũng đủ khó khăn để chịu đựng rồi. Anh không muốn nghĩ xem mình sẽ cảm thấy ra sao nếu để cô đi là việc tốt. Anh không thể nghĩ về điều đó.
“Ừ,” cuối cùng anh trả lời, “nhưng anh phải thành thật, ngay lúc này anh không có ý tưởng nào về nơi anh có thể – ”
Cô khiến anh nín lời bằng một nụ hôn. “Em cũng muốn,” cô bảo. “Đó là tất cả những gì chúng ta cần ngay lúc này. Không cần phải là điều gì phức tạp hơn thế.”
Nhưng nó là điều phức tạp hơn thế. Frisco biết mà chỉ cần nhìn cô. Cô quan tâm đến anh. Anh có thể thấy nó trong mắt cô. Anh cảm thấy sự dâng tràn của niềm hân hoan ngay tức khắc trở thành nỗi tuyệt vọng lạnh lùng. Anh không muốn cô quan tâm đến mình. Anh không muốn cô bị tổn thương, và nếu cô quá để tâm, cô sẽ bị.
“Anh chỉ muốn chắc rằng em không xoay chuyện này thành một kiểu câu chuyện thần tiên,” anh lặng lẽ nói, không thể ngăn mình chạm vào mái tóc mượt như lụa của cô, cầu nguyện rằng lời mình nói không khiến cô quá đau lòng. Tuy nhiên, một chút đau lòng lúc này tốt hơn vết thương chí tử sau một hành trình dài. “Anh biết điều chúng ta làm ở đây trông rất giống Người đẹp và Quái vật, nhưng anh cần nhiều hơn một cô gái xinh đẹp để biến anh thành hoàng tử – để khiến anh lại hoàn thiện. Anh cần nhiều hơn cả địa ngục để làm được. Và anh cần phải nói thật với em, anh…”
Anh không thể nói. Họng anh nuốt mất lời, nhưng anh phải chắc là cô hiểu.
“Anh sợ rằng các bác sĩ đã đúng,” anh thừa nhận. “Anh sợ rằng đầu gối anh đã ở mức tốt nhất nó đạt được.”
Đôi mắt đẹp của Mia ngập tràn lòng trắc ẩn và đầy ắp cảm xúc. “Có lẽ là việc hay nếu anh có thể thừa nhận nó – nếu anh có thể chấp nhận những hạn chế của mình.”
“Việc hay…?” Anh lắc đầu, thở ra đầy hoài nghi. “Nếu anh từ bỏ việc cố gắng, anh sẽ kết án mình vào kiếp đời tù ngục này. Anh không chết, nhưng anh cũng không sống thật sự.”
Mia rời mắt đi, và anh biết cô đang nghĩ gì. Chắc chắn anh đã có cuộc sống đủ đầy khi họ làʍ t̠ìиɦ, chỉ mới một lúc trước. Nhưng chuyện này không phải là về tìиɧ ɖu͙©. Chuyện này không phải là về cô. “Anh cần biết mình là ai lần nữa,” anh ráng giải thích.
Cô ngẩng cao đầu và tưởng như bốc cháy bởi sức mạnh trong đôi mắt. “Anh là Đại úy Francisco, từ San Felipe, California. Anh là người đàn ông đi lại với cây ba toong và đau đớn điên cuồng vì nó. Anh là lính Hải quân SEAL – anh luôn luôn là lính SEAL. Anh đã là thế khi anh mười một tuổi. Anh sẽ là thế khi anh chết.”
Cô ôm khuôn mặt anh bằng đôi tay và hôn anh – nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng khiến anh hầu như tin cô.
“Em chưa biết anh lâu,” cô nói tiếp, “nhưng em nghĩ mình biết anh đủ rõ để chắc chắn rằng anh sẽ chiến thắng. Anh sẽ không nằm lại trong bất cứ chốn tù ngục nào hết. Em biết anh sẽ làm bất kỳ điều gì để cảm thấy hoàn thiện lần nữa. Em biết anh sẽ lựa chọn đúng. Anh sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Đừng từ bỏ.” Cô lại hôn anh rồi đứng lên. “Em sẽ gặp anh sau, nhé?”
“Mia – ”
Nhưng cô đã đóng cửa một cách yên lặng.
Frisco nằm lại trên giường và chằm chằm nhìn trần. Cô đã tin tưởng anh. Đừng từ bỏ. Cô có vẻ tin chắc rằng anh sẽ làm bất kỳ điều gì để quay trở về quân đội.
Anh từng có loại tin tưởng ấy, nhưng nó đã bị bào mòn hết mức theo thời gian và thất bại không đếm xuể, và giờ thì tất cả những nỗi nghi ngờ đang lộ ra. Rồi qua vài ngày trước, những nghi ngờ ấy đã trở nên mạnh đến phát ghét. Nó trở nên rõ như ánh sáng ban ngày đang tuôn qua tấm mành cửa sổ rằng sự phục hồi của anh không phải là thứ anh có thể kiểm soát được. Anh có thể ép buộc mình, đẩy mình đến giới hạn, làm việc cho đến khi anh gục xuống, nhưng nếu đầu gối anh không thể đỡ nổi trọng lượng cơ thể, nếu khớp nối không thể chuyển động bình thường, những gì anh làm không hơn gì đâm đầu vào đá tảng.
Nhưng giờ đây anh có Mia tin anh, tin rằng anh có điều gì đó để đánh bại vết thương, để chiến thắng, để trở lại là lính SEAL thật sự.
Cô quan tâm đến anh nhiều hơn mức cô bộc lộ. Frisco biết không chút nghi ngờ rằng cô sẽ không làʍ t̠ìиɦ với anh nếu không có cảm xúc gì về anh. Cô đang yêu anh chăng? Hoàn toàn có khả năng – cô là người giàu tình cảm và tốt bụng. Hẳn anh không phải là gã lang thang bất-hạnh đầu tiên cô đặt vào trái tim.
Bằng cách nào đó anh đã lừa phỉnh cô trong ý nghĩ rằng anh đáng với thời gian và tình cảm của cô. Bằng cách nào đó anh đã lừa gạt cô trong niềm tin vào ý nghĩ viển vông của anh. Bằng cách nào đó cô đã đưa anh tới cuộc chuyện trò về hạnh phúc mãi mãi về sau.
Anh nhắm mắt. Anh muốn hạnh phúc mãi mãi. Anh muốn đứng dậy khỏi giường và đi vào phòng tắm mà không cần cây ba toong. Anh muốn buộc dây đôi giày chạy rồi kết thúc năm dặm trước bữa sáng. Anh muốn hướng tới căn cứ hải quân và gia nhập đội đang thực hiện quá trình huấn luyện không ngừng của họ. Anh muốn quay lại trò chơi, sẵn sàng cho bất cứ điều gì ở bất cứ đâu, sẵn sàng được gửi đi làm nhiệm vụ với thông báo khẩn cần Alpha Squad.
Và anh muốn trở về nhà sau nhiệm vụ khắc nghiệt trong vòng tay dịu dàng của Mia, những nụ hôn thiên đường và tình yêu sáng ấm của cô.
Chúa ơi, anh muốn điều ấy.
Nhưng Mia sẽ muốn anh nếu anh thất bại? Cô sẽ muốn dành thời gian luôn luôn chờ anh theo kịp? Cô sẽ muốn ở quanh một gã đàn ông kẹt lại vĩnh viễn trong chốn lao tù giữa điều anh ta đã từng có với điều anh ta hi vọng không bao giờ thành sự thật?
Anh sẽ không để mình nằm lại trong bất cứ chốn lao tù nào hết, cô đã nói, em biết anh sẽ làm bất kỳ điều gì để cảm thấy hoàn thiện lần nữa.
Anh sẽ chiến thắng.
Nhưng sẽ thế nào nếu anh không thắng? Sẽ thế nào nếu đầu gối anh không cho phép anh tái gia nhập SEAL nữa? Và trong tâm trí anh, tái gia nhập SEAL là cách duy nhất để chiến thắng. Bất cứ điều gì ít hơn thế, anh sẽ là kẻ thua cuộc.
Nhưng Mia tin anh.
Tuy nhiên, anh không có được sự tự tin của cô. Anh biết sẽ dễ thua cuộc làm sao khi mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát. Và cho dù anh muốn thế nào, sự phục hồi của anh không nằm trong tầm kiểm soát.
Đầu gối Frisco bắt đầu giật giật, và anh với lấy thuốc giảm đau.
Anh ước gì có thứ gì đó cũng tác dụng nhanh chóng và hiệu quả như vậy để làm dịu đi cơn nhức nhối trong trái tim mình.