Chương 92: Không chờ thêm một lời cầu hôn

Người phụ nữ lui vào bếp với sự im lặng, cô cẩn thận chọn miếng thịt bò mới mua hôm qua còn tươi. Đứng nhìn nó vài giây cuối cùng cũng quyết định đem đi ướp rồi nướng bằng lò than mới mua, không biết anh có thích không chứ món này với cô đơn giản mà chẳng phải chờ lâu. Mấy ngày gần đây cô cũng chẳng ăn gì nhiều nên đồ ăn mấy ngày trước vẫn còn, rau cỏ đầy cả một ngăn. Nói đến chuyện này cũng phải kể ra càng ngày sức ăn của cô cứ yếu đi, chỉ ăn chút cho chắc bụng rồi uống thuốc. Đôi lúc còn phải uống thuốc biếng ăn như bọn trẻ, nếu không ăn được dạ dày cô sẽ không ổn chút nào.

Xong xuôi về phần nguyên liệu, gia vị thì Dương Hiểu Tình rửa tay rồi ra ngoài, cô phải đợi ít nhất hai tiếng cho thịt ngấm. Dù sao bây giờ cũng chỉ là giờ ăn sáng thôi, ba tiếng cũng không quá muộn để ăn trưa.

Trần Mặc Cảnh đi quanh căn hộ lớn một vòng, cách bày trí rất đơn giản không có gì nhiều nên tạo nên cảm giác trống rỗng. Thay vào những đồ vật tô điểm cho căn nhà thì cô lại để khá nhiều những cây cảnh nhỏ trong nhà, còn có cả một chú chó con bị hỏng một mắt. Nhìn thôi đã đủ thấy thời gian qua đợt điều trị rất hiệu quả, quần áo của cô cũng được giặt thường xuyên rồi phơi tại nhà chứ không đem ra tiệm giặt ủi.

" Anh làm gì với nó vậy? " Dương Hiểu Tình nhìn Trần Mặc Cảnh ngồi gần chú chó nhỏ nhưng tấm lưng rộng lớn của anh lại che khuất phần hành động, cô không biết nên cũng nhẹ nhàng hỏi.

" Làm quen một chút thôi. Nó sống với em lâu chưa? " Anh quay người lại nhìn cô rồi đứng dậy.

Cô thở phào một cách nhẹ nhõm, chú chó cũng chạy đến bám lấy chân cô. " Cũng được một tháng rồi. May mà nó không cắn anh."

Nghe người phụ nữ nói anh mới khẽ xoa đầu cô, cô cúi xuống khẽ cười nói. " Nó không thích người lạ."

" Trông em gầy đi nhỉ? Khó ăn sao? " Trần Mặc Cảnh nhìn bàn tay nhô xương của Dương Hiểu Tình, anh không nghĩ cô gầy đến vậy sau lớp áo dày cộp. Gương mặt chỉ là một phần nhưng nhìn đến bàn tay thì anh không tránh khỏi lo lắng.

Cô chỉ cười chẳng biết nói gì, gầy quá trông cũng rất xấu nên rất tự ti. " Em ăn không ngon miệng."

Dương Hiểu Tình ngồi xuống ôm lấy chú chó vào lòng, nó chẳng bao giờ sủa lớn tiếng mà cứ im ỉm chạy theo cô, không lại nằm im một chỗ. Nó cũng chẳng ăn nhiều, cơm hay thịt thừa nó đều có thể ăn ngon miệng. Đôi khi còn biết quấn lấy người chủ khi họ thẫn thờ nghĩ về chuyện cũ, có lẽ nhờ nó mà suy nghĩ của cô cũng dần thoáng hơn. Luẩn quẩn với nó cũng hết cả ngày dù chẳng nói gì nhiều, im ắng nhưng lại không trống rỗng.

Về một khía cạnh nào đó trông người phụ nữ cũng như trước đây, sau khi hết chuyện nói cô lại im lặng ngồi suy ngẫm. Tuy suy nghĩ được cải thiện nhưng vẫn luôn để cho cảnh sắc xung quanh thu nhỏ lại, không ồn ào, không có tiếng ti vi, điện thoại mà chỉ là hơi thở, thêm chút gió trời. Nghe có vẻ khó thuyết phục nhưng điều đó với cô hiện tại là yên bình, cô ngồi đếm từng ngày theo đường bút khoanh tròn trên sổ lịch. Bắt đầu học nấu ăn nhiều hơn, làm bánh đủ thứ, thất bại thì bắt đầu lại.

" Mọi chuyện trong giới đều ổn chứ? Em thấy gần đây bên anh rất phát triển. Mấy tờ báo cũng viết về MR quá trời, anh lại đưa ra bao nhiêu khách sạn, chung cư nữa vậy? " Dương Hiểu Tình bế chú chó đứng dậy, mắt cô nhìn anh chỉ thị cùng ngồi xuống ghế nói chuyện.

Anh cũng hiểu ý cô, nãy giờ đang định hỏi cô có dự định trong tương lai không nhưng miệng cô lại nhanh nhảu hơn một chút. Anh ngồi xuống gần cô, khứu giác nghe được mùi hương từ cơ thể đó đã lâu chưa tìm lại. " Cũng chỉ là bản kế hoạch, sau khi thống nhất từ các cổ đông và hoàn thành bản thiết kế có lẽ sẽ khai triển."

Dương Hiểu Tình gật đầu, tay cứ xoa nhẹ chú chó thưa lông xấu xí. Cô quay lại nhìn anh, buộc miệng hỏi. " Anh sẽ chờ em thêm một thời gian nữa chứ? "

Anh gật đầu một cách dễ chịu, so với những điều hai người đã chờ đợi thêm chút nữa cũng chẳng là bao. " Lại đây với anh nào. Anh còn chưa được ôm em. "

Dương Hiểu Tình ngồi dịch lại phía người đàn ông, qua một lớp áo khoác rộng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Qua một thời gian cũng không quá lâu nhưng đủ để cô nhớ những điều bình dị như vậy, anh bắt đầu nhẹ nhàng chân thật hơn. Mãi đến giờ cô mới biết anh có một giọng hát ấm lòng, giống như những bản tình ca cô từng tìm kiếm lại hội tụ lại chính người đàn ông này. Anh khẽ hôn lên mái đầu cô, tựa má mình vào những sợi tóc đen óng ngắm nhìn thành phố ở một khung cảnh yên ắng.

Trần Mặc Cảnh nắm lấy tay người phụ nữ, cô hẳn đã gầy đi quá nhiều khi bàn tay chỉ là chút da bọc lấy xương. So với sức ấm từ bàn tay anh thì tay cô lạnh lẽo ngay cả khi mới tháo găng tay không lâu, anh bỗng dưng xót của đến lạ. Nghĩ đến thôi chỉ muốn cho cô uống cả một liều thuốc tăng trưởng, nhìn cô ốm yếu thế này anh cũng chẳng dám đυ.ng chạm nhiều.

" Này.. Em phải gắng ăn một chút nhé. Nếu không anh sẽ không cưới em được đâu? " Trần Mặc Cảnh sờ phần eo qua một lớp áo nhưng nó vẫn nhỏ nhắn đến mức lạ kì, thậm trí anh còn cảm thấy nó nhỏ hơn trước nhiều lần. Cuối cùng anh cũng phải thét lên. " Em gầy như vậy thì làm mặc vừa váy cưới chứ? "

Dương Hiểu Tình quay người lại nhìn người đàn ông, cô bật cười. " Anh có phải nhà thiết kế không vậy? Chúng ta có thể nới hoặc bóp váy vào mà. Nhưng chả chắc em sẽ cưới anh đâu.."

Mặt anh đần ra lắc đầu liên tục, giả bộ chẳng quan tâm cô nữa. " Ừ đúng rồi."

Cô cũng cảm thấy dáng vẻ này của anh rất lạ nên dùng hai tay giằng xé gò má anh. " Anh chẳng đáng yêu chút nào."

" Bởi anh là một người đàn ông trưởng thành sắp có vợ rồi. " Anh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn của cô, lớp áo khoác có hơi vướng víu nhưng dù sao cô vẫn có chút hoảng loạn rồi bình tĩnh theo đúng phản xạ trước đây. Cũng chẳng quên nhắc anh. " Chỉ được hôn thôi. "

Chưa kịp nghe hết lời nói đến từ người phụ nữ thì nụ hôn đã bấu víu lấy cánh môi trước mắt, anh chưa từng cảm thấy yêu bản thân cô như này. Từ ngày khóa điều trị được bắt đầu lối sống của cả hai đều thay đổi từ những điều nhỏ nhặt, giống như cả việc cách li cũng được bắt đầu. Đối với anh người phụ nữ ở thời điểm nào cũng có một nét khiến con người anh động lòng, đã bao năm rồi chỉ cần gần cô mọi sự vận chuyển trong cơ thể anh đều khác. Gần đây cô rất nhẹ nhàng biết kìm chế, đôi khi cũng có chút nóng giận đập vỡ đồ đạc nhưng nghe qua từ bác sĩ đó thì cô đã tốt hơn rất nhiều. Những đàn em trước giờ thi thoảng vẫn gặp cô rượu chè, anh cũng chẳng cấm nổi qua mỗi cuộc trò chuyện ở một khoảng cách xa, ít nhất cũng nhắc cô uống vừa phải thôi.

Dương Hiểu Tình đáp không nổi sự cuồng nhiệt của người đàn ông liền tìm cách thoát thân, cô thở gấp dùng lưỡi liếʍ nhẹ đôi môi nóng còn vương lại chút vị ngọt ngào. Ánh mắt cũng chợt trở nên e thẹn trước tính tự tiện của Trần Mặc Cảnh, cả cơ thể dù đã qua hai ba lớp áo vẫn bị anh luồn vào xâm nhập không nhanh cũng chẳng quá chậm. Anh cười một cách nham hiểm rồi gục đầu lên vai cô. " Cảm tạ ngực em vẫn không giảm chút nào."

Cô cười không nổi chỉ biết xoa nhẹ mái tóc anh. " Anh biếи ŧɦái như vậy từ khi nào thế? "

Trần Mặc Cảnh nhấm nháp qua chiếc cổ thon dài, hương vị quả rất là kí©h thí©ɧ. Nghe cô nói xong cũng dừng lại, ngồi thẳng dậy đè con người bé nhỏ này xuống. " Cái này là bản năng khi ở gần một người phụ nữ xinh đẹp."

Cô bĩu môi nhìn anh, bên mắt có vết sẹo dài do chính cô gây ra vài tháng trước không mờ đi nhưng cũng chẳng tác động gì để bề ngoài điển trai khiến tâm can thao túng này. Cô vội cười hỏi. " Rốt cuộc anh gặp bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp rồi."

Anh cúi đầu xuống gần gương mặt người phụ nữ, ngửi rõ mùi hương oải hương mới của công ty cô mới đưa ra mắt thị trường. Không quá ngào ngạt hay do cô sử dụng mà anh lại yêu nó đến vậy, đôi mắt cô gái đó như có một sức hút lạ chỉ cần nhìn thấy anh muốn bó chặt cô trong lòng. Anh không nói dối đâu nên vô tư trả lời cô. " Cả đời anh chỉ gặp ba người, một cô bé hay mít ướt, một người thiếu nữ yếu đuối, một người phụ nữ điên cuồng.. Anh yêu em đó cô gái... Nhớ em chết được cô nương đập phá."

Dương Hiểu Tình chợt cười một cách hồn nhiên. " Em mới biết ngày trước anh học văn rất giỏi đấy.."

Người đàn ông đột nhiên giữ chặt lấy tay người quý giá trước mặt kéo qua đầu cô, anh chẳng động thủ mà cúi đầu xuống bả vai nhỏ của cô. Nhỏ nhẹ đặt ra một điều kiện. " Bữa trưa hôm nay anh trả bằng nhẫn được không? "

" Anh chắc chứ? Em cá sẽ không đòi lại được số tiền này đâu.." Cô hạnh phúc nói, hai má đỏ ửng lên với hơi thở kề sát tai.

Anh liếʍ nhẹ vành tai người phụ nữ, nhìn nó run lên giống như anh mới thu phục được trái tim cô vậy. Nghe tiếng cô cười khúc khích nói. " Anh đang cầu hôn đó sao?"

Anh không chần chừ đáp. " Mẹ anh đã nói muốn có cháu rồi. Anh không thể không cưới em được."

" Anh có thấy cách cầu hôn mình lạ lắm không? Định vừa cầu hôn vừa có con sao? " Anh chẳng quan tâm đến liêm sỉ mà hôn lên chiếc cổ trắng nõn. " Lúc nào em muốn có chả được, hôm nay anh nhẹ nhàng thôi, một chút thôi. Anh đặt sẵn vé rồi, đi qua gặp bố mẹ em xong thì sẽ qua gặp bố mẹ chồng em chứ..."

Dương Hiểu Tình thả lỏng người đón nhận sự cuồng nhiệt từ người đàn ông, trời bắt đầu có những bông tuyết dày hơn. Vài năm trước giờ này, có lẽ cô đang đứng ở một sân khấu nào đó với sự reo hò mà ánh mắt vẫn hướng về anh. Nghe anh nói như này lòng cô cũng tháo đi chút nặng lòng đã lâu, cô đã chờ đợi quá lâu rồi nên sẽ không để nói vụt mất nữa. Kết hôn với cô chỉ là nghi thức khiến bản thân mãn nguyện hơn, được sinh con, chăm sóc người đàn ông đó với cô là cả một tâm nguyện lớn.

Ánh mắt người đàn ông ngày càng nhẹ nhàng hơn nhưng không thiếu đi sự đặc trưng sắc sảo, cô vẫn yêu thích nó như một cảnh sắc hoang tàn trong mỗi đối phương. Dù đã gạt đi những thứ không đáng có trong mối quan hệ thì cả hai đều có một chỗ trống riêng cho chính mình, đối với cô đó là điều đáng có, nếu không sẽ quên mất điểm dừng chân trên một quãng đường mệt mỏi. Khi anh đứng trước cửa nhà cô đã mừng vội, cả hai tháng nay cô đều không hy vọng sự quay lại này quá sớm để tránh thất vọng. Nhưng dù thất vọng hay không thì tâm can đều không tránh nổi xúc động, chỉ cần duy trì mối quan hệ thêm vài năm nữa cô cũng sẽ cố đứng vững cho dù bản thân có những động thái bất đồng.

Thời gian đều như một tấm lưới, qua nhiều ngày thả mình với xã hội cũng tìm được những điều bình dị nhất để nấu chín một niềm hạnh phúc nhỏ. Nó đơn giản hơn những thứ mua được bởi chỉ có chờ đợi, kiên nhẫn ngày qua ngày mới thấy được niềm vui vụt đến.

Nhìn người đàn ông trước mắt, anh chẳng làm gì ngoài kéo cô dậy ôm chặt cô vào lòng. Anh nói. " Anh chả biết nói câu gì hay nữa.. Chỉ biết sẽ chân trọng em trong quãng đường còn lại."

Giống như một sự bất lực cả quãng thời gian qua của Trần Mặc Cảnh được giải thoát, anh không chạy nổi nếu chẳng có đủ một chút thương hại của cô. Có thể cả đời này trong mắt mọi người anh đã hóa thành một người vô tâm, nhưng chẳng ai hiểu rằng cũng như mọi cuốn sách sau tấm bìa dày là cả nghìn sợi tâm tư mỏng manh. Đều là con người khi chọn nhầm lối thoát, anh cũng chỉ biết ngồi lặng mình mà chẳng dám than trách, có trách cũng trách anh không kiên quyết chọn một con đường tốt hơn. Trong bóng tối chỉ có thể từng ngày đánh mất những điều quý giá để giữ lấy mạng, có tiền đồ trong mắt người khác lại chẳng thể nhận được sự cảm thông. Nhưng năm đó lại có một cô gái vì anh mà quỳ xuống cầu xin chút thương tình, mong anh sẽ nán lại cảm nhận tâm can chớm nở của cô dưới cơn mưa.

" Những năm tháng qua cuối cùng chỉ gói gọi trong tính mạng của Dương Hiểu Tình.. Nhưng đến cuối tôi mới biết dọn sạch nửa đường thì mạng sống của cô ấy cũng bị tôi hại chết trong sự lạnh nhạt rồi."

Hết Phần 92