Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đưa Nhầm Sói Lên Giường

Chương 21: Thoát sao nổi dã thú [ hồi kết ] [ h+]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Mặc Cảnh nhìn người con gái trước mắt, thâm tâm anh đau, bàn tay bỗng dừng lại đôi chút nhưng người kia lại đưa ánh mắt đau thương, chủ động dùng tay choàng lấy cổ anh.

Cánh môi mềm mỏng của cô va chạm với đôi môi cứng nhắc của anh, nhẹ nhàng độc chiếm nó, cô trao cho anh những thứ mình có với một cái suy nghĩ để an ủi người đôi chút!

Nhịp điệu cuộc tình là những nốt nhạc hỗn độn, Trần Mặc Cảnh nhấc người Dương Hiểu Tình lên kéo chiếc quần xuống, vứt nó qua một bên. Nơi ẩm ướt ám dục vọng đó được che trở bởi một chiếc quần lót màu trắng. Nó làm người con gái trước mặt anh, người vẫn đang nhẹ nhàng chao đảo chiếc lưỡi với anh trở nên thuần khiết đến mức trí não loạn lên.

" Ưʍ.. ư "

Sự đón tiếp của Trần Mặc Cảnh mạnh mẽ hơn, anh mút lấy đôi môi đầy ngọt của cô, thơm mát thoảng mùi máu, pha chút hương rượu vang. Chiếc lưỡi cứ xâm nhập đưa đi khắp khoang miệng cô, đôi khi cọ sát với hàm răng đều tăm tắp của người.

Môi anh rời đi, xuống đến cổ, ý trí lu mờ anh mang thân xác Dương Hiểu Tình ra làm thứ giải tỏa, sự chạm khắc mạnh liệt của anh khiến cơ thể thoáng chốc đầy vết bầm tím, làn da trắng nõn được điểm xuyết thêm vài bông hoa tím ngắt, lạnh lẽo.

Thân thể cô đã thoáng đau nhức, cơn đau bụng vì ngấm thuốc giảm đau nên đã giảm đi, cô chẳng biết mình liều mạng như thế nào? Nhưng lại chẳng thể ngăn cản người trước mặt, chi bằng phối hợp với anh đôi chút, vừa đau, vừa khoái cảm, vừa giúp anh đôi chút! Thứ tình yêu của cô khiến mình trở nên ngốc nghếch, mù quáng.

Hoa đang nở vào thời kì diệt vong! Người không thương tiếc, hoa sẽ cứng rắn hơn, người sẽ chẳng biết bao giờ nó nở, khi nào nó héo úa!

Trần Mặc Cảnh thưởng thức đủ mùi vị trên cơ thể Dương Hiểu Tình rồi mới ngước mắt lên nhìn mảnh đất trắng hồng, điểm xuyết những bông hoa tím ngắt đang nở rộ hơn. Hơi thoáng mùi vị đau nhói, nhưng anh lại bắt đầu tiếp công việc.

Chiếc quần lót thoáng được anh lướt qua, từ từ bị kéo xuống rời rơi qua một góc giường.

Với sự phục vụ của nam nhân, kinh nghiệm như trải qua với rất nhiều cô gái, Dương Hiểu Tình vốn vừa quặn lòng đau, vừa cảm nhận được sự kích thích. Cô chỉ muốn hỏi, em là người thứ bao nhiêu rồi anh?

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là im lặng, để rồi Trần Mặc Cảnh khẽ mở đôi chân đầy đặn của cô ra, nơi ẩm ướt đó như bị co rút lại với ánh nhìn lạnh nhạt đó. Nó sớm muộn đã ướt, nó cho thấy cô cũng ham muốn sự ra vào của anh.

Trần Mặc Cảnh đưa ngón tay vào ma sát nhẹ nhàng nơi ấm nóng đó, từ bên ngoài anh nhẹ nhàng đưa tay vào bên trong khít hơn, cô như ôm chặt ngón tay của anh, cảm giác ấm nóng ôm lấy cả cơ thể anh. Mật hoa từ từ chảy ra từ cửa động, vẻ mặt nữ nhân đỏ hồng hơn, ái ngại, đau thương hòa lẫn với nhau. Hai sắc thái khiến con người chẳng biết bước theo hướng nào.

Thắt lưng của người đàn ông được gỡ ra với động tác thuần thục, nơi trú ngụ mỗi cuộc hoan ái của anh dần được cơ thể trước mặt nâng niu lớn dần lên. Côn thịt hồng hào, nổi lên những gân máu mờ mờ, nơi ngự trị quả nhiên chẳng khác người đàn ông này mất, mạnh mẽ khó cưỡng lại.

Dương Hiểu Tình không dám nhìn nhưng đôi mắt vẫn hướng về nơi đó, cô sợ đau nó làm cô sợ! Nhưng anh không hiểu!

" A "

Người con gái đó kêu lên một tiếng đầy sức gợi tình, đôi tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy ga giường để kìm chế đau đớn. Hai đêm trải qua, giờ vẫn như vậy!

Trần Mặc Cảnh đưa côn thịt mình vào trong hoa huyệt của Dương Hiểu Tình, không nhẹ nhàng cũng không quá mạnh anh đi vào với tốc độ đủ chậm rãi, dường như câu cầu xin của cô đủ để động đến con tim anh!

Hoa huyệt cô ẩm ướt, rỉ chất dịch ấm nóng ra kích thích mọi xúc giác của người đàn ông đang nhẹ nhàng, trở nên cuồng nhiệt anh đi vào sâu hơn, đi qua từng lớp ngăn.

" Cảnh.. Đau... " Cô bỗng muốn cầu xin anh một chút, cô thực sự đau đớn mức thân xác tê liệt trong cơn khoái cảm.

Lòng Trần Mặc Cảnh trầm lại nhưng thân thể vẫn hoạt động đều đặn, anh đưa tay lên che đi đôi mắt bi thương của cô. Giọng nói lạnh khẽ vang bên tai cô, hai từ thôi.

" Xin lỗi."

Dương Hiểu Tình vội quàng tay ôm lấy cổ anh, cô đau đau lắm, anh vẫn tiến sâu, cơ thể cô nóng như có dòng nham thạch chảy qua. Khoái cảm cao trào dâng lên vừa đau, vừa kích thích kịch liệt, nó có thể là thứ đầu tiên và cuối cùng cô cảm nhận được. Một cảm giác hai chiều xoay quanh.

Trần Mặc Cảnh nhấp vào sâu hơn, lực đạo mạnh hơn khiến người con gái trước mắt đau đớn rít lấy chặt phần cổ anh.

Giọng nói Dương Hiểu Tình run run truyền đến tai anh, hành động tê liệt ngừng lại đôi phút.

" Cảnh.... Anh.. không dùng.. bao "

Câu nói như một con dao cắt đứng mạch cảm xúc thăng hoa của người đàn ông, Trần Mặc Cảnh mau chóng rút vật đang lớn dần lên, nó vẫn không ngừng bị kích thích bởi nữ nhân. Nhưng việc anh quên đi việc dùng bao là sai lầm, ngỡ cái cũng đi nhầm 1 bước. Đời cô anh hủy hoại, rồi sao?

Đôi mắt anh lành lạnh nhìn hoa huyệt non nướt ướt đẫm chất dịch trắng, lòng bỗng nhói lên thành cơn. Được người phụ nữ mình yêu tạo hóa ra một sinh linh, anh đáng nên vui. Nhưng anh là ai? Chỉ ngỡ cái cũng sẽ chết vào một ngày đẹp trời.. Cô ấy sẽ ra sao? Lòng anh vốn đã rỉ máu, anh sợ một ngày càng lại gần hai người càng dính lại, buông chẳng được, rồi bùn lại vấy bẩn con người thuần khiết ấy!

" Mặc đồ vào, cút đi " Trần Mặc Cảnh đưa tay lên vuốt mái tóc đầm mồ hôi, lòng đứng lại, anh đang tự xé nát trái tim mình, câu nói đó đủ để cho cô rời đi không? Anh không phải ích kỉ, anh sợ tương lai chẳng nhìn thấy cô nữa! Anh biết cô mạnh mẽ, sớm muộn sẽ hận anh..

Đóa hoa hôm đó đã héo nhưng lại nở một nụ cười rất tươi, quay lưng rời đi!

" Đứng trước mặt em tôi là loại đàn ông dạ thú, quay mặt đi đau thương lại ập về " Lòng dạ hạ xuống, Trần Mặc Cảnh nhìn lại khung cảnh hỗn độn trước mắt. Chỉ còn lại hai từ " Yêu Hận "

[... ]

Một buổi chiều tháng ba, sáu tháng đã thoáng trôi qua!

Trần Mặc Cảnh về nước, anh bỗng quên đi những đau thương phần nào nhưng rồi cái tên " Dương Hiểu Tình " lại hiện lên trong thâm tâm anh vào một ngày nắng yếu.

Máy bay hạ cánh, anh đặt trên xuống vùng đất đau thương, tay lật đi lật lại mấy trang tài liệu từ khi xuống máy bay. Bên cạnh giờ đây có thêm một người con gái khác, đóa hoa cũng nở rộ không kém, một cô gái Anh Quốc dịu dàng lúc nào cũng im lặng chờ một lời nói của anh.

" Cảnh, anh không về khách sạn sao? " Anne lên chiếc xe được chuẩn bị sẵn nhưng thấy người đàn ông trước mắt đứng lại liền buồn bực hỏi.

Trần Mặc Cảnh không mấy quan tâm, tập tài liệu thu hút anh nhiều. " Về trước đi, tôi đi có chút việc "

Anne trừng mắt bước xuống, vẻ mặt khó chịu cô nắm chặt lấy tay anh. " Đừng đi mà, em biết anh muốn gặp ai. "

Vẻ mặt đó lạnh đi, ánh mắt thâm sâu hiện lên một tia nhung nhớ, anh ngỡ tay người con gái kia ra. " Cho đến khi hợp đồng tình yêu kết thúc, em chưa làm tôi quên cô ấy. Tính đến ngày hôm nay, chúng ta còn 2 ngày cuối. Hiểu chứ? Tôi nhớ người con gái ấy "

Anne khựng lại, cô biết mình chẳng khóa giải được lòng người trước mắt, kể cả chạm nhẹ vào trái tim người này cũng không thể dùng cả đời người. Lòng anh ta khóa chặt bóng người con gái đó, kể cả khi tiếng dương cầm Anne phải học cả 3 tháng để giống cô gái đó nhất cũng bị Trần

Mặc Cảnh tức điên lên, anh ghét kẻ nào muốn đánh ngục trái tim anh bằng thói quen của người đó.

" Em đi " Anne quay người vào xe, cánh cửa đóng sập lại với sự tức giận, bóng anh khuất dần khi chiếc xe đi xa. Cô nhìn thoáng được một nụ cười ấm áp, anh ta dẹp loạn gần hết thế lực trong giới chỉ để bao vệ một người. Đến ngày hôm nay đặt chân lại đây, người đàn ông làm cô yêu cười vì một cô gái khác, sự ích kỉ nhói lên trong thâm tâm người phụ nữ.

[... ]

Tiếng dương cầm trầm lắng trong một quán cà phê lớn ở phía Bắc nước Mỹ dừng lại.

Dương Hiểu Tình cũng đã trở nên tươi tắn hơn, mỗi ngày phục vụ khán giả kiếm chút tiền nhỏ làm cô quên đi người đàn ông kia đôi chút.

Hôm nay tài xế không đến đón cô, bước chân cô vẫn vậy nhấc đi trên vỉa hè.

Thoáng cái như gió thổi qua, chiếc xe như đang lao trong vũ bão chạy thẳng về phía cô, dù phản ứng có nhanh nhẹn đến đâu cũng chẳng thể tránh nổi. Dương Hiểu Tình sợ hãi ngồi xuống, nó lao quá nhanh đến chỗ cô, vỉa hè hiện tại rất vắng người, chỉ có mình cô. Nó nhắm đến cô, nãy khi nhìn nó lao lên cô có thấy nhiều hướng đi của chiếc xe hơn, tất cả đều nhằm đến mục địch đâm thẳng cô vào tường.

" Rầm "

Cảm giác đau nhói thoáng đè nén cơ thể Dương Hiểu Tình, nhưng cô vẫn mở mắt được, vẫn nhìn được ánh sáng yếu ớt rọi vào mắt mình. Chỉ là đầu chiếc xe đụng vào cơ thể cô quá gần nhưng tốc độ dừng lại được găn bởi một chiếc xe khác. Thứ duy nhất cô nhìn thấy qua tấm cửa kính đã nứt vỡ, là một người đàn ông dung mạo không rõ nhưng phần đầu máu chảy rất nhiều. Thậm trí còn bắn lên cả tấm kính.

Hoa chưa được chăm sóc sau đợt héo úa! Người nơi đâu!
« Chương TrướcChương Tiếp »