Chương 8
Hồng nương được Phúc Đức chính thần chỉ dẫn, rốt cục tìm được đoàn người đang ngủ say trong sơn động.
Kinh ngạc nhìn vết máu loang lổ của bọn họ, có chút không thể tin.
“Không thể nào! Ta không đi theo các người không bao lâu, các người liền thê thảm như vậy cho ta nhìn sao?!” Nàng thì thào nói nhỏ, tiến lên xem xét thương thế của bọn hắn, lại phát hiện miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng còn vươn lại mùi thơm ngát quen thuộc.
“Kỳ quái, chẳng lẽ có tiên nhân khác hạ phàm quấy rối?” Nàng ta khó hiểu gãi gãi đầu, có chút hồ đồ.
“Quấy rối gì chứ! Người ta giúp ngươi thôi!” Nguyệt lão theo sau xuất hiện, vừa vặn nghe thấy lời nói không biết tốt xấu của nàng.
“Nguyệt lão gia gia, ngài cũng tới!” Nàng le lưỡi, cười ngượng ngùng.
“Đã nói ngươi không có bản lãnh, thì làm từng đôi từng đôi thôi! Cậy mạnh rồi kết quả đâu? Thiếu chút nữa gây tai nạn chết người! Ta nói nha đầu ngươi, ngươi cần phải làm rõ ràng, nếu làm lỗi lần nữa…, ngươi cũng đừng vọng tưởng còn có một ngày được quay về Tiên giới.”
“A? Tại sao nghiêm trọng vậy?!”
“Chính là nghiêm trọng như vậy! Ngọc đế đã hạ phán quyết, nhiệm vụ thành công, là chuyện phải làm, cho nên vẫn phải nhận trừng phạt, năm mươi năm lao động phục vụ, nhiệm vụ nếu thất bại, ngươi sẽ bị triệt hồi tiên chức, sa đọa luân hồi.”
Hồng nương vừa nghe, toàn bộ bả vai đều suy sụp.
“Làm sao có thể như vậy!” Vẻ mặt nàng cầu xin.
“Nếu ngươi không muốn rơi vào luân hồi…, thì cố gắng một chút.”
“Ta đã rất chân thành, thực nỗ lực mà!”
“Còn chưa đủ! Ngoạn tính (thích chơi đùa) của ngươi còn quá nặng, về sau những trò “kết tóc” này nọ, tốt nhất không cần chơi nữa, biết không?”
“Đã biết rồi!” Nàng nản lòng gục đầu xuống, lập tức nghĩ đến một vấn đề.”Nguyệt lão gia gia, ngài vừa mới nói có nhân gia giúp ta, chẳng lẽ ngài biết là ai?”
“Ta biết.” Nguyệt lão trầm ngâm, nhìn hồng nương, đáy mắt có chút trầm trọng, nhưng lập tức che giấu.”Ngươi muốn biết?”
Nàng gật đầu thật mạnh.
“Hảo, ta cho ngươi biết, đương nhiên. . . . . là, Xà, lang, quân!”
Sắc mặt hồng nương ngưng trọng, oa một tiếng, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
“Bạch, Bạch, Bạch. . . . . .” Bạch cả buổi, cũng không nói ra nổi một chữ xà.
“Bạch ‘ xà ’ lang quân.” Nguyệt lão cố ý cường điệu.
“Oa, đừng nói nữa!” Nàng kêu thảm thiết, liều mạng che lỗ tai.
“Ta nói nha đầu, dù gì người ta cũng giúp ngươi, loại người như ngươi thái độ không khỏi quá mức đả thương người chứ.” Nguyệt lão nhíu mi.
“Ta, ta, ta cũng không phải cố ý, người ta sợ thôi!” Hồng nương ủy khuất nói, đáy mắt còn phiếm nước mắt hoảng sợ.
“Ai!” Nguyệt lão đột nhiên thở dài.”Số mệnh a. . . . . .”
Nàng ngẩn người, khó hiểu nhìn vẻ mặt trầm trọng của lão.
“Nguyệt lão gia gia, ngài có ý gì vậy?”
“Cho dù ta có ý tứ gì, ngươi vẫn nên nhanh nhẹn một chút, xử lý chính sự quan trọng hơn.”
“Ta biết rồi! Chẳng qua ta thật sự nhìn hai người kia kế tiếp không biết nên xử lý như thế nào cho phải, Kiều Thủ Ngân là mệnh quả phụ, nhưng. . . . . . Ai, thật là khó nha!”
“Vậy trước hết ngươi xử lý hai đôi khác, dù sao ở đây còn có rất nhiều chuyện cần chính bọn họ đi giải quyết, đến lúc đó rồi nói sau.”
“Cũng chỉ phải như vậy.”
“Ngươi đi trước, ta ở lại đây giúp ngươi coi chừng bọn họ, tránh lại xảy ra chuyện lớn gì nữa.”
“Vậy phiền Nguyệt lão gia gia.” Hồng nương cao hứng nói cảm ơn, nháy mắt tiếp theo, biến mất trong sơn động.
Nguyệt lão ngửa mặt lên trời thở dài, chậm rãi đi khỏi sơn động.
“Bạch Dận Long, ngươi còn đang ở đây.” Đối với bóng đêm u ám, đột nhiên than nhẹ.
Giây lát, một đạo bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trước mặt, lại là Bạch Trần Cư.
“Dận Long gặp qua Nguyệt lão.” Bạch Dận Long chắp tay, cử chỉ nhanh nhẹn, ôn hòa nhã nhặn.
“Ngươi a! Làm cho nhìn mình không ra như vậy, khổ như thế làm gì?” Nguyệt lão thở dài.
“Dận Long đa tạ Nguyệt lão quan tâm, nhưng mà. . . . . . Khổ hay không cũng không sao cả.”
“Ta biết, giống như ngươi từng nói, lại khổ lại đau cũng vui vẻ chịu đựng, cho nên đường đường là một tiên nhân nhưng lại cam nguyện sống nơi lạc trần. Bạch Dận Long, tự Trần Cư, chẳng lẽ ngươi thật quyết định ở luôn dưới trần thế sao?”
Bạch Dận Long thản nhiên nở nụ cười.
“Ngươi sống ở trần thế nhiều năm, có khỏe không? Nghe nói ngươi thu một đồ đệ, tại sao không thấy hắn đâu?”
“Ta đã giao việc cho hắn đi làm.”
“Ta nhớ hắn tên. . . . . . Thượng Quan Lăng, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Là một người rất có tiên duyên, nói vậy cũng là một đoạn trần duyên chưa dứt của ngươi!”
Bạch Dận Long cười nhạt không nói gì.
“Nha đầu kia. . . . . .” Nguyệt lão do dự nhìn hắn, nhớ tới biểu hiện mới vừa rồi của hồng nương.
“Không có cách, Nguyệt lão, đây là lựa chọn của Dận Long lúc trước.” Không cần phải nói ra, hắn cũng có thể lý giải.”Nhưng mà chuyện trừng phạt, Dận Long khẩn cầu Nguyệt lão trước mặt Ngọc đế cầu tình, mở một mặt lưới.”
“Ai!” Nguyệt lão lại là thở dài.”Ngươi nên biết, Ngọc đế đã nhìn mặt mũi của ngươi mà mở lượng hải hà vài lần.”
Bạch Dận Long cười bất đắc dĩ, đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xa, nàng sẽ không có việc gì phải không?!
Một phong mật hàm Tám trăm dặm đưa tin làm Lý Mộ Tỉnh và Kiều Thủ Ngân mỗi người đi một ngả, chuẩn bị trở về kinh.
Vừa về tới kinh thành, hắn lập tức tiến cung diện thánh.
“Ngươi rốt cục đã trở lại.” Long Tuyên Ký đi xuống long ỷ, lôi kéo Lý Mộ Tỉnh đến ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, thần có thể tự mình đi.” Long Tuyên Ký là một quân nhân, bộ pháp vừa lớn lại vừa nhanh, có mấy lần hắn theo không kịp.
“Đợi lát nữa còn nhiều mà thời gian cho ngươi lấy hơi.” Đầu hắn cũng không quay về, thẳng đến lúc vào ngự thư phòng, mới buông Lý Mộ Tỉnh .”Ngồi đi, cái này cho ngươi.” Đưa đoản tiên (thư ngắn, thư nhỏ) cho hắn.
Hơi thở Lý Mộ Tỉnh hỗn loạn, nhận lấy đoản tiên xem hết.
. . . Ánh trăng ngọn đèn mãn đế đô, trở về? Đây là cái gì?”Hắn thắc mắc.
“Đây là thư do mật thám chặn lại bồ câu đưa tin mà có.” Long Tuyên Ký uống ngụm trà, chậm nói.
“Ai viết? Cho ai?”
“Không biết.” Long Tuyên Ký buông ly trà.
“Không biết? Chỉ có vậy? Vì đoản tiên này, hoàng thượng lại phái ngựa nhanh thần tướng tám trăm dặm triệu hồi?”
“Không phải.” Long Tuyên Ký đột nhiên cười nói.
Không phải? Sắc mặt Lý Mộ Tỉnh trầm xuống, nhìn nét tươi cười của hắn, trong lòng có dự cảm không tốt, đó là nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa, chuẩn bị xem cuộc vui.
“Hoàng thượng, có chuyện xin nói thẳng, đừng làm mất khẩu vị của thần.”
“Nào có vấn đề gì.” Nụ cười hắn càng sâu.”Hoàng cô mấy ngày trước tiến cung, nói với hoàng thái hậu một chuyện, muốn trẫm tứ hôn cho ngươi, đối tượng là thiên kim Hoa Như Tuyết của Lễ bộ Thượng thư Hoa Hồng Hàn.”
Lý Mộ Tỉnh cứng lại, đáy mắt dấy lên lửa giận, bất quá lập tức ẩn liễm, khóe miệng gợi lên một chút cười nhạt.
“Hoàng thượng nói như thế nào?”
“Đương nhiên là nói muốn hỏi qua ý kiến của Hoa Thượng Thư, trẫm từ trước đến nay không thích ép buộc.” Long Tuyên Ký cười nói.
“Nếu hoàng thượng muốn biết ý kiến của thần, như vậy thần sẽ nói, thỉnh hoàng thượng không cần nhúng tay hôn sự của thần, việc này thần đều có chủ trương.”
“Trẫm không phải muốn nhúng tay vào! Nhưng mà hoàng cô nhờ Thái Hậu để ý, động chân tình, trẫm cũng không nên chối từ.”
“Chuyện này thần sẽ xử lý, thần chỉ hy vọng, hoàng thượng bảo trì nguyên tắc “không nhân lúc khó của người khác” là được.” Ánh mắt luôn luôn ôn hòa của hắn lúc này lại mang một chút lạnh lẽo, được ẩn giấu khi hắn cúi đầu xuống.
“Đương nhiên không có vấn đề, dù vậy. . . . . . Trẫm kỳ thật đã hỏi Hoa Thượng Thư rồi, nếu Hoa Thượng Thư đồng ý việc hôn sự này, như vậy hôn sự này đã định xong rồi.”Long Tuyên Ký mỉm cười.
“Hoàng thượng!” Lý Mộ Tỉnh cắn răng.
“Trẫm tuy rằng không muốn ép buộc, nhưng quân vô hí ngôn, hoàng đệ, ngươi phải hiểu rõ mới đúng.”
Nói cách khác, trừ phi Hoa Hồng Hàn cự tuyệt cửa hôn nhân này, nếu không Lý Mộ Tỉnh hắn phải tùy ý đón dâu rồi?!
Trong lòng bất chợt thoáng qua một bóng dáng kiều mỹ, sắc mặt Lý Mộ Tỉnh trầm xuống.
“Thần hiểu.”
“Thật ra, hôm qua sau buổi lâm triều, Hoa Thượng Thư đã cự tuyệt ý tốt của trẫm, hắn nói Hoa Như Tuyết có bệnh bẩm sinh, thân thể rất suy yếu, hơn nữa tính tình cực kì hướng nội, rất dễ dàng bị kinh hách, không thích hợp lấy chồng.” Long Tuyên Ký cười nói.
Lý Mộ Tỉnh mới nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới hắn lại nói: “Ta đã xem việc này báo cho hoàng cô biết, hoàng cô nói bà sẽ thận trọng suy nghĩ lại, xin trẫm tạm thời giữ lại.”
“Thần đã biết, tạ hoàng thượng đã báo.” Xem ra hắn phải khai thông mẫu thân thật tốt một phen rồi!
“Như vậy, chuyện này tạm thời đặt một bên, chúng ta trở lại nội dung trên đoản tiên.” Long Tuyên Ký cầm đoản tiên. “Ngươi cho rằng, “ánh trăng ngọn đèn mãn đế đô, trở về” là có ý gì?”
“Thần cho rằng, đây là một ngày về.” Lý Mộ Tỉnh trầm ngâm một lát, mới nói.
“Ngày về. . . . . .” Ngón trỏ hắn gõ nhẹ hàm dưới.”Vậy là ngày nào?”
“Hoàng thượng, thành Trường An từ trước đến nay thực thi lệnh cấm đi lại ban đêm, bởi vậy sáu phố nhất định không có người qua lại, chin đường mờ mịt không trăng, nhưng trong vòng một năm, có ba ngày vì không cấm đi lại ban đêm, cũng chỉ có này ba ngày, mới có thịnh cảnh “ngọn đèn mãn đế đô”.” Hắn chậm rãi nói.
“Tết hoa đăng Thượng Nguyên!” Cũng chính là ba ngày từ mười lăm đến mười bảy tháng giêng.
“Đúng vậy, thần cho rằng, người viết đoản tiên, là muốn nói cho một người biết, vào khoảng tết hoa đăng Thượng Nguyên trở về.”
“Vậy tại sao không trực tiếp viết rõ?”
“Có lẽ là vì che dấu tai mắt người. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh dừng một chút, như có điều suy nghĩ nhìn Long Tuyên Ký.”Hoàng thượng, ngài thật sự không biết đoản tiên này đến chỗ nào hay từ nơi nào sao?” Có kỳ quái!
“Kỳ thật trẫm cũng không xác định.” Long Tuyên Ký cười đáp.
Lý Mộ Tỉnh đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, hắn ta đang khảo nghiệm thông minh của hắn!
“Được rồi! Thần lớn mật đoán, đoản tiên này rất có thể là Thiệu Quốc Đống gửi đến, phải không?” Hoàng thượng sẽ không rỗi rãnh vô sự tùy tiện chặn lại bồ câu đưa tin, còn phí nhiều thời gian thảo luận với hắn.
“Thông minh, vẫn là hoàng đệ suy nghĩ thông minh.” Đúng vậy, đây đúng truyền thư của Thiệu Quốc Đống đưa cho Mẫn quý phi.
“Hoàng thượng quá khen rồi.” Lý Mộ Tỉnh tuyệt không cảm kích.”Tâm tư Thiệu Quốc Đống không khó nắm lấy, cũng chỉ có tết hoa đăng Thượng Nguyên mới tiện hắn hành động, không cấm đi lại ban đêm, hắn có thể thừa dịp bóng đêm, đèn hoa rực rỡ náo nhiệt hết sức lẻn vào trong cung.”
“Đúng vậy.” Long Tuyên Ký trầm ngâm.”Nhưng mà. . . . . . Cách Tết hoa đăng Thượng Nguyên còn một thời gian rất dài, hoàng đệ cho rằng chúng ta nên làm như thế nào?”
“Phòng bị không thể thiếu, sau đó. . . . . . Yên lặng xem xét.”
Lý Mộ Tỉnh biết nàng đã quay về kinh rồi, hắn cũng biết, hôm nay nàng sẽ tới Nhạn lâu tuần tra, bởi vậy hắn tới nơi này.
Chưởng quầy là không có đứng tại quầy, như vậy hẳn là ở bên trong viện báo cáo với Kiều Thủ Ngân.
Vì thế hắn theo điếm tiểu nhị lên tới phòng trang nhã trên lầu hai, nơi gặp gỡ đầu tiên của hắn và nàng.
“Điếm tiểu nhị, xin chuyển cáo Kiều lão bản, bổn vương cung kính bồi tiếp.”
Điếm tiểu nhị ngẩn người, do dự: “Bẩm Vương gia, lão bản nhà ta khi tính sổ sách không được phépcó người quấy rầy. . . . . .”
“Ta sẽ chờ Kiều lão bản làm xong việc.” Hắn cũng coi như hiểu biết tính tình của nàng! Cũng không muốn làm khó hạ nhân.
“Nhưng sẽ rất lâu!” Điếm tiểu nhị lo lắng cường điệu.
“Không sao, bổn vương đợi.”
“Dạ, tiểu nhân xin lui xuống, Vương gia có gì cần, gọi một tiếng, tiểu nhân lập tức tới.” Điếm tiểu nhị lau mồ hôi lui ra.
“Vương gia, thật sự phải đợi sao?” Tiêu Quân Hạo* thắc mắc, Vương gia nhiều việc, vì sao phải lãng phí thời gian ở đây?
*mình nghĩ có lầm lẫn giữa Hạo và Dĩnh, 2 bộ sau của 2 chữ này giống nhau, nhưng bản convert lại ghi Dĩnh câu này, mình sẽ chỉnh sửa sau
“Chuyện cần làm thì mãi vẫn không hết, Quân Hạo, các ngươi không biết là cảnh sắc núi song hữu tình thế này làm lòng người thả lỏng tinh thần vui vẻ, chúng ta trộm phù sinh nửa ngày rỗi rãnh, mắt thưởng ngoạn cảnh đẹp, miệng phẩm trà ngon, đừng phá hỏng hưng trí của bổn vương, cô phụ cảnh sắc lúc này.”Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, muốn được nhàn nhã phẩm trà.
“Dạ, Vương gia” Huynh đệ Tiêu thị bất đắc dĩ đáp lại.
“Đừng quá nghiêm khắc, cũng đừng để trong lòng lời nói của lão phu nhân, người các ngươi nên trung thành chỉ có một mình ta.” Rũ mắt xuống, Lý Mộ Tỉnh thần sắc lạnh lùng, làm sao hắn không biết mẫu thân ra lệnh bọn họ.
Huynh đệ Tiêu thị chấn động.”Thuộc hạ hiểu rõ, Vương gia xin yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Hắn cười nhẹ, ngày ấy sau khi diện thánh, hắn và mẫu thân đã “khai thông” một phen, hắn biết mẫu thân còn chưa buông tha chuyện tìm một nhà môn đăng hộ đối muốn hắn thành thân, dù vậy trong thời gian ngắn, hẳn là cũng sẽ không có hành động gì mới.
Nói ra cũng thật kì lạ, tính tình mẫu thân từ trước đến nay duy ngã độc tôn, ngày thường cao cao tại thượng, đã quen tác uy tác phúc (làm mưa làm gió), đối với bất kỳ người nào cũng không che giấu sắc mặt, ngay cả phu tế đã qua đời đều phải nhìn ba phần sắc mặt, nhưng lại duy chỉ có đối với nhi tử của mình có ý sợ hãi. Lý Mộ Tỉnh hắn rõ ràng là một người hòa nhã, không phải sao?
“Quân Đình, chuyện ta giao người ngầm tra xét, tra đến đâu rồi?” Nhìn ngoài cảnh sắc mỹ lệ ngoài cửa sổ, Lý Mộ Tỉnh nhắc tới.
“Thuộc hạ đang muốn hồi báo Vương gia.” Tiêu Quân Đình nói.”Theo thám tử truy đuổi điều tra, Thiệu Quốc Đống kia rất có thể đã trở lại kinh thành rồi, nhưng chưa thể biết được ẩn thân nơi nào.”
Lý Mộ Tỉnh gật đầu, như hắn sở liệu, có lẽ Thiệu Quốc Đống kỳ thật căn bản không rời khỏi kinh thành!
“Có tin tức gì về chiếc chìa khóa chưa?”
“Còn chưa tra được.”
Lý Mộ Tỉnh trầm ngâm, tìm không thấy chìa khóa, thì không thể mở hộp gấm, nếu vậy, nghi thức tế thiên đầu tháng giêng, Long Tuyên Ký không lấy ngọc tỷ ra được, sự tình sẽ rất phiền toái.
Có lẽ đây là kế của Thiệu Quốc Đống? Vậy tại sao phải chọn Tết hoa đăng Thượng Nguyên ẩn vào cung?
Lý Mộ Tỉnh đột nhiên lóe lên suy nghĩ, trên đoản tiên ghi “Trở về”, có lẽ không phải ẩn vào hoàng cung, mà là về phủ Quốc cữu?
Phủ Quốc cữu đã bị hoàng thượng niêm phong, cũng phái cấm vệ trông coi, trừ bỏ vài nô bộc quét tước ở trong phủ ra, còn lại đã đuổi đi hết. Thiệu Quốc Đống tính ẩn thân trong phủ Quốc cữu sao?
Rất có thể, nhưng mà vì sao?
“Vương gia, Kiều cô nương đến rồi.” Tiêu Quân Hạo là người đầu tiên nhìn thấy Kiều Thủ Ngân đang chậm rãi đi đến.
Ánh mắt Lý Mộ Tỉnh thu hồi từ cảnh đẹp ngoài cửa sổ, chuyển qua nhìn chằm chằm Kiều Thủ Ngân.
Trong nháy mắt kia, hắn lĩnh ngộ, bản thân mình đã quá nhớ nàng rồi?!
Nhiều ngày không gặp, trong mắt hắn, nàng dường như đẹp hơn!
“Vương gia đại giá quang lâm, Thủ Ngân không từ xa tiếp đón được.” Kiều Thủ Ngân đứng bên cạnh bàn, đón nhận ánh mắt của hắn, bắt gặp đáy mắt hắn nóng bỏng hiếm thấy, trong lòng khẽ rung động.
“Kiều cô nương cần gì khách khí như thế? Ta nghĩ đến giao tình hai chúng ta đã thấy bất đồng rồi.” Lý Mộ Tỉnh cố ý nói.
“Vương gia xin nói năng cẩn trọng.” Lời này nếu để người bên ngoài nghe được, còn tưởng rằng bọn họ có gièm pha không thể cho người khác biết!
“Ta nói sai nói sao? Chúng ta không phải từng hoạn nạn có nhau sao?”
Kiều Thủ Ngân nhìn hắn, quyết định không tốn nhiều lời với đề tài này.
“Vương gia lần này ghé thăm, là thuần túy ngắm cảnh du ngoạn, hay là. . . . . .”
“Ta đặc biệt tới thăm nàng.” Lý Mộ Tỉnh nói thẳng, đối với nguyên nhân trong lòng luôn có hình bóng nàng, khi mới vừa rồi gặp lại nàng thì đã lĩnh ngộ ra.
Sắc mặt nàng cứng lại, liếc nhìn huynh đệ Tiêu thị.”Thủ Ngân thụ sủng nhược kinh.”
Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, ý bảo huynh đệ Tiêu thị lui ra, để trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
“Kiều cô nương, mời ngồi.”
Kiều Thủ Ngân im lặng ngồi xuống, không nói một câu.
“Ta nói thật, ta thật sự đặc biệt tới thăm nàng.”
“Lời này của Vương gia, làm cho dân nữ sợ hãi.” Nàng rũ mắt xuống, lần xuôi Nam này, làm lòng nàng rối loạn, nhưng nàng biết loại cảm giác này là sai lầm, sinh mệnh của nàng không thể cùng tồn tại với một vị Vương gia!
“Vì sao?” Lý Mộ Tỉnh chuyên chú nhìn nàng, đối với biểu tình biến hóa của nàng không buông tha.
“Vương gia tại sao biết rõ còn cố hỏi? Nhiễu loạn hồ xuân Vương gia có ích gì?” Hắn. . . . . . đáng giận như vậy!
“Nàng không cho rằng, nhiễu loạn hồ xuân là nàng sao?”
“Dân nữ cũng không từng đặc biệt đến Vương Phủ gặp Vương gia!”
“Nàng bây giờ, khác biệt với lúc nàng cùng xuôi Nam với ta, ta phát hiện ta thích Kiều Thủ Ngân mạnh mẽ kia, ít nhất nàng sẽ không há mồm ngậm miệng đều là “dân nữ, dân nữ” , nghe xong cũng biết là cố ý tạo khoảng cách.”Hắn thở dài.
Kiều Thủ Ngân giận dữ, nhưng vẫn chưa hiện trên mặt.”Khoảng cách giữa dân nữ và Vương gia từ lúc đầu đã xa không thể chạm, căn bản vô cần dân nữ cố ý tạo ra.”
“Phải không? Nếu xa không thể chạm, vì sao tâm của ta lại bị mất ở nơi xa đó?” Lý Mộ Tỉnh thấp giọng lẩm bẩm.
“Thịnh tình của Vương gia, dân nữ vô lực thừa nhận.” Khụy chân hành lễ, che giấu nội tâm mãnh liệt ba đào, nàng không thể!
Lý Mộ Tỉnh cười khổ, vì chính mình thở dài, lần đầu động tâm lại gặp phải cô nương nội tâm độc lập tự chủ thế này, xứng đáng hắn phải chịu khổ.
Chẳng qua, có lẽ cũng bởi vì tính tình này của nàng, mới có thể làm cho hắn tâm động!
“Không miễn cưỡng, ta chỉ là muốn cho nàng có biết thôi.” Biết tâm ý của hắn, biết hắn sẽ không xem thường buông tha.
“Vương gia nếu không còn chuyện khác, dân nữ còn có việc phải làm, cáo lui.”
“Nàng phải vào thành?”
“Đúng vậy, không quấy rầy hứng thú du ngoạn của Vương gia.”
“Ta đưa nàng về.” Lý Mộ Tỉnh đứng dậy, thả một thỏi bạc ở trên bàn.
“Vương gia không cần. . . . . .”
“Ta đưa nàng về.” Hắn kiên quyết ngắt lời nàng.
Thầm thở dài, Kiều Thủ Ngân bất đắc dĩ, nhưng không rõ trong lòng cảm giác là vui hay lo.
“Nếu Vương gia kiên trì, dân nữ liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Tương lai vô duyên, ít nhất. . . . . . một khắc hiện giờ, hắn ở bên cạnh nàng.
Trong vương phủ, đại trưởng công chúa vì tin tức mới nhận được vừa nãy cảm thấy phẫn nộ bất an.
“Vương gia thật sự cùng một cô nương dân gian đi lại thân mật?!”
“Công chúa, thật sự là vậy!” Nhũ mẫu nghiêm túc nói.
“Là cô nương nhà ai?” Sắc mặt bà không tốt, một dân chúng bình thường, lại vọng tưởng có thể bay lên cành cao “Kiều gia Kiều Thủ Ngân.”
“Là Kiều gia kia sao?” Đại trưởng công chúa kinh ngạc, mẹ là chỉ cái kia thanh danh vang dội Kiều gia Kiều Thủ Ngân? Ả xuất đầu lộ diện, đồi phong bại tục kia sao?!
“Đúng vậy, công chúa, chính là Kiều gia, Kiều Thủ Ngân kia.”
Thanh danh Kiều Thủ Ngân quá mức vang dội, khen chê lẫn lộn, nhưng mà ở trong mắt đại trưởng công chúa, nàng là nữ nhân không biết kiểm điểm không hơn không kém.
“Ả ta ngay cả tư cách xách giày thay Tỉnh nhi cũng không có!”
“Đúng vậy, nhưng công chúa, hình như Vương gia rất vừa ý nàng ta, ngày hôm nay sáng sớm đã bỏ xuống công sự đi gặp nàng ta, nghe nói còn chờ một lát, nữ nhân kia mới đi ra gặp Vương gia!”
Đại trưởng công chúa tức giận đến toàn thân phát run.”Ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép để loại người như thế bước vào của lớn Vương Phủ!”
“Nếu Vương gia cố ý, công chúa cũng vô pháp ngăn cản.”
“Nhũ mẫu, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
“Công chúa, kế duy nhất hiện nay chính là xin hoàng thượng tứ hôn.”
“Nhưng mà. . . . . . thiên kim Hoa Thượng Thư kia thân mình và tính tình. . . . . .”
“Nô tỳ là cho rằng những chuyện này cũng không phải quan trọng nhất, thân mình có thể dưỡng tốt, người có tính nhát gan cho thấy tương lai nàng ta không dám đối nghịch công chúa ngài, trừ phi công chúa muốn cho ả nữ nhân đê tiện kia bước vào cửa lớn Vương Phủ.”
“Ta đương nhiên không cho phép!” Đại trưởng công chúa cả giận nói.”Được rồi, ngươi nói cũng có lý, ngày mai ta liền vào cung, xin hoàng thượng tứ hôn!”