Chương 3: 《 ngược chi siêu thị cấu vật thiên 》
[ngược chương đi siêu thị mua sắm]
Xa nhà lâu ngày, vô cùng thương nhớ cha mẹ, kết quả là dẫn vợ bế con, muốn về nhà thăm người thân một bữa.
“Tiêu Vân, chủ nhật chúng ta về nhà được không?” Gần đến ngày, ta đưa ra cái ý kiến này.
“Chủ nhât? 1/12 a…….. Tại sao phải về nhà?” Tiêu Vân ngồi mép giường xoa tóc, hắn vừa mới tắm xong, xà bông trên người thơm thật thơm, lông mi còn ánh lên màu vàng của ngọn đèn, vẻ mặt biếng nhác khi hắn suy nghĩ có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Cái này rõ ràng là dụ dỗ! Chắc chắn luôn! Ta nhào từ sau lưng ra, một tay ôm lấy hắn, cằm gác lên vai hắn, hung hăng hít hai hơi mùi thơm của hắn. Ái da, thật khiến ta vui vẻ thoải mái mà! Cảm giác được cơ thể Tiêu Vân càng ngày càng căng cứng, giống như đang căng đến giới hạn, sau đó đột nhiên giống như quả bóng bị xì hơi lại mềm xuống.
“Nói đi, có chuyện gì nhờ ta?”
đây là cái ý tứ gì chứ? Người ta hiếm khi ôn nhu một tý, thế nào mà lại thành bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm rồi đây?
“Ta có nhờ ngươi cái gì đâu! Chỉ là muốn về nhà chơi một tý thôi, càng nói, 1/12 còn là một ngày trọng đại nha!”
“Trọng đại? Ngày nào? Sinh nhật ngươi sinh nhật ta kỷ niệm lần đầu gặp nhau kỷ niệm ngày đầu tiên sống chung?”“… Ngày bệnh AIDS thế giới.”
“Đi chết đi!!!”
Nửa đêm, lăn qua lật lại trằn trọc không ngủ được.
“Tiêu Vân, ngủ rồi à?”
… ….
“Tiêu Vân, về nhà đi!”
… ….
… ….
“Đừng đè nữa, nặng muốn chết! Đi xuống nhanh lên, hỗn đản!”
Dưới công cuộc lấy thịt đè người vô địch thiên hạ của ta, Tiêu Vân cuối cùng cũng chịu khuất phục. Sáng sớm chủ nhật, tụi ta đi đến siêu thị trung tâm, bắt đầu điên cuồng mua đồ ăn.
“Shopping, shopping, ta yêu nhứt shopping♥… à á a a….” Ta đẩy xe chở hàng, vui vẻ vừa đi vừa hát, chả hiểu sao Tiêu Vân toàn đi phía sau ta, còn giơ thêm một quyển 《tuần san bóng đá》 lên như kiểu cố để không cho người khác thấy mặt ý. Trong lòng ta thầm nghĩ Tiêu Vân a ngươi đã đẹp trai lắm lắm rồi, còn tự ti mặc cảm cái gì nữa?
“Đừng hát nữa, bộ không thấy tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi sao?” Đến một chỗ ngoặt, Tiêu Vân nhỏ giọng nói với ta.
“Ta không nhìn mọi người, làm sao biết mọi người đang nhìn ta! Chịu thôi, tại ta đẹp zai quá, liếc mắt một cái là ảo thế này này.” Ta tùy ý phất tóc mái một phát, làm một tư thế pose ảnh không chê vào đâu được.“Cho xin đi! Đấy là vì ngươi vừa bước vào siêu thị là bắt đầu hát hò ầm ĩ, làm hại ta cũng mất hết cả thể diện.”
“Ta vui vẻ mới hát nha, hôm nay ta muốn mua sắm điên cuồng luôn!”
“Thế thì cũng không cần mua cả băng vệ sinh đâu á!”
Tiêu Vân rống lên, lập tức có cả một đống ánh mắt tóe điện lóe xẹt xẹt bắn lên người tụi ta.
“Ngươi xem, làm người ta chú ý phải là ngươi mới đúng nha!” Ta hạ giọng, “Ta thật sự có mua luôn cả băng vệ sinh hả? Thôi không sao, về nhà cho chị dùng. Bả nhất định sẽ vì quan tâm chăm sóc tận tình của em trai ta đây mà khóc nước mắt nước mũi tùm lum luôn! Mà có khi có thể bán để kiếm sinh hoạt phí ấy nhể…”
“Ta không bao giờ đi dạo phố với ngươi nữa.”
“Thôi mà, thôi mà.”
Tiêu Vân cái gọi là ‘không bao giờ’ cũng vô dụng thôi, cả N lần trước không phải ta giở công phu lấy thịt đè người ra, hắn liền bị thần phục luôn ó sao? Dọa hả, ta thèm vào mà sợ!
Đi mấy vòng thì đến khu đồ chơi, thấy một đứa nhỏ đang cố với một cái xe điều khiển, nhưng mà kệ để xe điều khiển ở cao quá, trên cái mặt béo béo mập mập của nó cũng toát đầy mồ hôi hột. Hết cách, nó đành phải nhảy tưng tưng lên với, nhìn cái thân thể tròn tròn của nó nảy lên nảy xuống, ta liền thấy buồn cười mún chết.
Cuối cùng, nó túm được cái xe, cười toe toét.
“Ta nhớ, lần cuối ta làm ra cái hành động này là lúc lớp hai, ta cố với một trái trứng Phục Sinh. Sau rồi, ta never làm ra cái tư thế mất hết cả thể diện này nữa.”
Tiêu Vân ngó ta, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn. “Ta biết rồi, người đang trong quá trình trưởng thành, tất nhiên sẽ trở nên hiểu sự đời, sẽ thấy xấu hổ, cái hành động trẻ con đó sẽ làm mình trông mất hết hình tượng. Đến lúc chẳng may mà có với không được, chúng ta đành phải buông tha.”
“Tiêu Vân, ngữ khí ngươi hảo thành thục nha, hơn nữa lời ngươi nói cũng hảo có triết lý nga!” Ta lập tức sùng bái nhìn hắn.
“Đừng như vậy, trở nên tinh thông khôn khéo, không phải ngươi sai, người chung quy đều là muốn trưởng thành cả.” Hắn ôn nhu sờ sờ đầu ta.
“Chính xác á, ta không bao giờ kiễng chân với đồ nữa, không lại có đứa dám bảo ta lùn như trái bí!”
… ….
“Ngươi quên luôn mấy lời ta mới nói đi!”
Ể? Như thế nào mà cái trán Tiêu Vân vừa đen lại một cục rồi, hơn nữa cái mặt sao trông ức chế quá thế?
Cao Chinh phán: Ái da, rõ thật là một đứa nhỏ đa cảm mà! [R: =.=|||]
“Mua đủ chưa? Sắp giữa trưa rồi, mẹ gọi điện dục 6 lần rồi đấy.”
“Rồi rồi, này, ngươi đi thanh toán đi.”
“Sao lại là ta?”
“Ái da, chuyện nhỏ xíu ý so đo làm gì, của ngươi chính là của ta, của ta tất nhiên cũng là của ngươi, mau đi đi.” Ta thừa dịp không ai chú ý, hun nhẹ lên mặt Tiêu Vân một cái, sau đó bỏ lại xe đẩy hàng chạy thẳng sang quầy bán CD.
Đến lúc đi được rõ xa rồi vẫn còn nghe được Tiêu Vân rống: “Cao Chinh đại hỗn đản, biết ngay ngươi lại thế này!”
Ta chọn được mấy đĩa phim kinh dị mới xong, Tiêu Vân vác theo một đống túi lớn túi nhỏ từ trong đám người nhung nhúc mở một đường máu đi ra. Gọi taxi đi thẳng đến nhà mẹ ta, đương nhiên, tiền này là Tiêu Vân chi. Ngươi cũng đừng có mà khinh ta là Tiểu bạch kiểm nuôi trong nhà, thực sự là tiền công của ta không được nhiều, hơn nữa chi tiêu trong nhà đều là Tiêu Vân quản lý, cho nên hắn phải trả tiền tất cũng là đương nhiên.
“Ngươi còn lầm bầm cái gì nữa?”
“Ta làm sáng tỏ sự thật với các fans của ta.” [R: o.O|||]
“Hở?”
“Không có gì, mau vào đi!”
Một cước đạp Tiêu Vân vào nhà, đương nhiên, trước tiên ta vẫn chưa quên cướp mấy cái túi trong tay hắn. Nếu cái đám ở nhà ta mà thấy từ xa tay xách nách mang lại thấy hai tay ta trống trơn, Tiêu Vân lại mệt như trâu, không chừng còn đá ta sang tận I-rắc đoàn tụ với Bin Laden luôn cũng nên.
“Mẹ, bọn con tới.”
“Cuối cùng cũng đến, tất cả đều chờ nguyên liệu nấu ăn của hai đứa đây! Ta thấy, trưa nay ăn lẩu đi.”
“Ăn▬▬lẩu?! Mẹ thật đáng sợ…”
Chát! Mẹ ta dùng luôn đạn chỉ thần công bứng cho ta một cái trên đầu.
“Làm đại trượng phu rồi còn giả bộ cái gì! Hơn nữa, ngươi khả ái được như vợ nhỏ nhà ngươi chắc mà ham?”
Đau quá! Ta vừa xoa xoa cái trán vừa nghĩ, rốt cuộc hắn là con mẹ hay con là con mẹ? Vô lương tâm! Ngực thì phẳng mà mông thì to, ô, điểm ấy đẹp lại rất giống nhau nha.
“Ngươi nói ai ngực phẳng mông to?!”
Óa óa, sao ta lại không cẩn thận nói luôn cả lời trong tâm ra rồi? Ta lại liếc,! Mẹ ta sao lại biến thành Thủy Thủ Mặt Trăng luôn rồi?
“Ngươi đồ láo toét, ta đại diện Mặt Trăng tiêu diệt ngươi!”
Tiếp theo, các loại xiên nĩa nồi niêu thìa xẻng như tên lửa nhắm thẳng vào ta mà phi. Má ơi! Cái gì này? Không lẽ là 》tường thuật trực tiếp tại hiện trường cảnh bà chủ gia đình kiêm chiến binh xinh đẹp ẩu đả đẫm máu không cần ngựa vẫn chiến thắng tuyệt đối》???
“Tiêu Vân, cứu ta với!”
“Tiêu Vân? Có mà gọi đấu vân cũng vô dụng!” [R: ta cũng hơm hỉu ‘đấu vân’là gì >”