Chương 6
Trên đường về, Bối Nhĩ Đóa nhận được điện thoại của mẹ cô, Từ Trinh Phân.
“Con đang làm gì đấy?” Giọng bà Từ Trinh Phân lúc nào cũng có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Con không làm gì, ra ngoài tản bộ thôi, bây giờ đang đi về ạ”.
“Dạo này đã tìm được việc làm chưa? Hay là vẫn đi chụp ảnh cho người ta?”
“Chụp ảnh cho người ta cũng kiếm được tiền mà, lại còn là công việc con thích nên con rất vui”.
“Đừng có ngô nghê thế nữa. Con nghe lời mẹ đi, đến công ty của Vương Hách Xuyên làm việc, nó sẽ bố trí cho con một vị trí tốt”.
“Con đã nói với mẹ rồi, tự con sẽ đi tìm việc, con bảo đảm có thể tự nuôi được mình”. Bối Nhĩ Đóa thở dài: “Không phải con giận dỗi mẹ. Công ty nhà Vương Hách Xuyên sản xuất đồ gia dụng, mà con thật sự không thấy hứng thú với công việc đó”.
“Hứng thú cũng có thể từ từ bồi dưỡng được. Con có thời gian thì tâm sự với Vương Hách Xuyên nhiều một chút, cuối tuần gọi điện thoại cho nó nhờ nó chỉ bảo cho. Nó sẽ kiên nhẫn giải thích với con”.
“Không ổn lắm, con cũng không quen anh ta”.
Từ Trinh Phân cười trong điện thoại: “Có cơ hội đi ăn cơm với nhau là quen ngay mà”.
Bối Nhĩ Đóa biết ý Từ Trinh Phân, bà rất thích Vương Hách Xuyên. Vương Hách Xuyên mặc dù bằng cấp không cao nhưng lại giỏi giao tiếp, rất biết cách đối nhân xử thế, còn trẻ tuổi mà đã xây dựng được một mạng lưới quan hệ sâu rộng. Gia đình anh ta theo nghề kinh doanh đã được ba đời, dù chưa thể nói là hiển hách nhưng cũng có thể coi là giàu có. Hơn nữa Vương Hách Xuyên có diện mạo sáng sủa, da trắng, mắt một mí, tuýp người được phụ nữ yêu thích, đặc biệt là lại khéo ăn khéo nói nên rất được lòng phụ nữ ở tầm tuổi như Từ Trinh Phân.
“Một nam một nữ không dưng ra ngoài ăn cơm làm gì chứ?” Bối Nhĩ Đóa cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Một nam một nữ thì không thể ra ngoài ăn cơm à? Tại sao tư tưởng của con lại giống hệt mấy bà già thế? Thảo nào đến tuổi này vẫn còn chưa yêu bao giờ, nói ra cũng thấy mất mặt”. Từ Trinh Phân nói như súng liên thanh: “Không phải nói quá, điều kiện như Vương Hách Xuyên đã là trăm người có một. Lần trước sau khi gặp con nó đã khen con rất nhiều, tại con cứ cư xử tiêu cực nên đến giờ vẫn còn không có tiến triển gì. Nếu là đứa con gái khác thì đã bám riết lấy nó từ lâu rồi”.
Bối Nhĩ Đóa giơ điện thoại ra xa, đợi đến lúc Từ Trinh Phân nói xong mới đưa về gần: “Mẹ, điều kiện của Vương Hách Xuyên đúng là rất tốt, con đánh giá rất cao năng lực quan hệ xã hội của anh ta, điểm này con sẽ học tập anh ta. Nhưng nói đến chuyện tình cảm, anh ta đã từng có rất nhiều bạn gái, con luôn luôn không có thiện cảm với những người đàn ông có bề dày lịch sử tình cảm”.
Từ Trinh Phân cười khẩy: “Đàn ông hai mươi sáu tuổi mà con còn muốn nó vẫn như tờ giấy trắng à? Suy nghĩ non nớt kiểu này, thảo nào đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai”.
“Bố con hai mươi sáu tuổi mới gặp mẹ, cũng là mối tình đầu, trước đó chưa bao giờ yêu ai”. Bố chính là thần tượng của cô.
“Thời đại của bố mẹ khi đó khác hẳn bây giờ. Xã hội bây giờ ai mà không có mấy mối tình trước khi kết hôn. Cũng như khi đi mua đồ, phải có quá trình chọn lựa, hiểu không?”
Bối Nhĩ Đóa lại nghe Từ Trinh Phân lải nhải một hồi lâu, cuối cùng tìm lý do chấm dứt cuộc điện thoại.
Một lát sau cô đã nhận được tin nhắn của Vương Hách Xuyên: “Tiểu Nhĩ Đóa, đã một thời gian không liên lạc, bất cứ lúc nào có nhu cầu gì cần hỗ trợ cứ tìm anh”.
Bối Nhĩ Đóa rùng mình sởn gai ốc. Trong lòng cô, chỉ có người cực kỳ thân thiết mới có thể gọi cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Rất hiển nhiên cô và Vương Hách Xuyên không hề thân quen đến mức đó.
“Tạm thời không có gì cần hỗ trợ, cảm ơn anh”. Cô trả lời một câu khô khốc.
Sau đó Vương Hách Xuyên lại nhắn hai tin nữa nhưng cô đều coi như không nhìn thấy.
Bối Nhĩ Đóa về đến nhà liền mở weibo đăng ảnh lên, rất nhanh nhận được một loạt phản hồi.
Một bạn có nickname “Thương tâm đổi tuyệt tình” bình luận: “Tai sao cứ phải hành hạ một kẻ FA đang ăn mì gói?”
Một bạn có nickname “Lông chân bốc cháy” bình luận: “Tôi đã đoán trước là bạn không dựa vào vai anh ấy được mà, ha ha”.
Một bạn có nickname là “Lý Lôi tốt thế mà vì sao Hàn Mai Mai vẫn không yêu anh ấy” bình luận: “Bạn coi ngực bạn trai là gối bọt biển à? Có chảy dãi lên đó không?”
Một bạn có nickname “Bà ngoại Lưu nhắn lại cho bà nội Liễu” bình luận: “Phóng to lên có thể thấy ngón áp út của Diệp Trữ Vi dài hơn ngón trỏ, lông mi dài hơn lông mi bạn gái...”
Một bạn có nickname “Quần bông là phát minh gϊếŧ chết vẻ đẹp của cơ thể” bình luận: “Đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng thấy bạn khoe chồng. Theo dõi bạn quả nhiên không phí công. Nhưng nói thật, bây giờ xem weibo của bạn cứ có cảm giác như đang nhìn tình địch”.
Bối Nhĩ Đóa xem hết lượt, vô tình đọc được một bình luận như sau: “Sau khi xem chương trình cảm thấy tính Diệp Trữ Vi rất lạnh lùng, dường như không nói chuyện với bất kỳ ai, mắt cũng không thèm nhìn người nào khác ngoài bạn, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn ống kính. Trong cuộc sống anh ấy cũng là một người khó gần như vậy à? Bạn có phải nhân nhượng anh ấy suốt ngày không?”
Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Anh ấy tương đối chậm nóng, lần đầu tiên ghi hình không thích ứng lắm, nhưng bình thường đối với người nhà vẫn rất hữu hảo”.
Đây không phải cô nói tốt cho Diệp Trữ Vi mà là điều cô phát hiện sau khi quan sát anh ta. Bất kể là trước mặt Trương Dật Lộ, Hoắc Tiểu Đồng hay là các đồng nghiệp của Diệp Trữ Vi, anh ta đều bảo vệ danh dự cho cô. Như vừa rồi cô sơ ý ngủ quên trong phòng nghỉ ngơi, anh ta còn đắp chăn cho cô.
Trả lời của cô lập tức bị mọi người phát hiện, thông báo hiện lên liên tục.
“Chảnh ghê nhỉ! Người nhà ý là chỉ cô sao? Ngoáy mũi!”
“Người nhà là từ dùng để gọi bà xã của mình?”
“Người nhà? Ha ha, chúng ta đều là người ngoài hết”.
Mặt Bối Nhĩ Đóa nóng bừng, đang định thoát ra lại nhận được tin nhắn riêng tư từ một người lạ. Cô mở ra xem, đó là một tin tức từ ba năm trước.
Công bố giải thưởng khoa học kĩ thuật thành phố L, giải nhất là “Nghiên cứu kết cấu và công năng hoạt tính peptide của động vật lưỡng thê” của hai nghiên cứu viên, một người trong đó là Diệp Trữ Vi. Bên dưới là cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng của những người giành giải. Mọi người phát biểu có thể khiêm tốn, có thể hưng phấn, có thể ung dung, riêng anh ta chỉ nói “Tôi không có cảm tưởng gì”.
Bối Nhĩ Đóa cười lặng lẽ, quả nhiên là phong cách của anh ta, nhưng trong mắt người ngoài có quá mức tự phụ không? Dường như đoạt giải là chuyện đương nhiên phải thế. Mặc dù cô biết anh ta chỉ muốn nói theo nghĩa đen, tức là anh ta thật sự không có gì muốn nói cả.
Làm công việc của chính mình, còn cần phải cảm ơn gì nữa?
Bối Nhĩ Đóa mở mục bình luận của bản tin cũ này, thấy bên dưới có người nói: “Đây là con mọt sách ở đại học L tôi học. Anh ấy có thể không ăn không ngủ không tán gái, nhưng một ngày không đến phòng thí nghiệm là không chịu được. Lúc khai giảng rất nhiều cô nàng nghe nói anh ấy sẽ đến giảng dạy ở hiệp hội giải phẫu nên xếp hàng báo danh, tiếc là một học kỳ anh ấy chỉ lên lớp có một tiết. Sau tiết học đó các cô gái xếp hàng đưa đồ ăn cho anh ấy như thể anh ấy là một kẻ phàm ăn lắm, nhưng anh ấy chỉ lấy một gói rong biển vừng”.
Cũng có người nói: “Anh ấy lúc nào cũng thế, chưa bao giờ biết nói những lời bình thường. Có nữ sinh đưa thư tình cho anh ấy trên đường, anh ấy bảo cô ta ra cổng trường mà phát tờ rơi. Đối phương nói đây là thứ dành riêng cho anh ấy, anh ấy nói tôi không biết cô, không nhận đồ của cô. Đối phương bất đắc dĩ đành phải ngượng ngùng nói đây là thư tình, anh ấy nói cũng mời cô ra cổng trường mà phát”.
Nghĩ đến hình ảnh Diệp Trữ Vi lúc đó, Bối Nhĩ Đóa không nhịn được bật cười.
Diệp Trữ Vi kỳ thực cũng là một người rất hiếm có, khá thú vị.
***
Trong tháng sáu Bối Nhĩ Đóa nhận một công việc, đến huyện Nghi giúp một cặp vợ chồng trẻ chụp ảnh cưới.
Huyện Nghi là nơi sinh ra và lớn lên của các cậu bé, nổi tiếng toàn quốc với những biển hoa và ruộng bậc thang, khí hậu ẩm ướt, lượng mưa dồi dào. Sau khi họ đến trời cũng bắt đầu mưa, không thể ra bên ngoài chụp ảnh, mất kha khá thời gian.
Đến khi trời nắng ráo Bối Nhĩ Đóa mới mang đồ nghề chụp ảnh cùng bọn họ ra ngoài, sau khi đi một vòng rộng cô cảm thấy chỉ chụp ảnh bên biển hoa thì cũng đẹp nhưng hơi đơn điệu, vì thế cô đề nghị chụp ảnh trong một thư viện ở huyện, nam nữ nhân vật chính vui vẻ chấp nhận.
Cảnh thứ nhất.
Người đàn ông mặc đồ kiểu thời Hán ngồi yên tĩnh bên bàn trong học đường, mặt mày sáng sủa, tay cầm bút lông chậm rãi viết mấy chữ “Thư trung tự hữu nhan như ngọc” (Trong sách có dung nhan như ngọc, đại ý là đọc sách như ngắm người đẹp nên mới mê mẩn cả ngày). Lúc ngẩng đầu lên, người phụ nữ cũng mặc đồ triều Hán tay cầm quạt giấy xòe một nửa cười dịu dàng đứng phía trước anh ta, ánh mắt chan chứa yêu thương và tự hào.
Cảnh thứ hai.
Người đàn ông ngồi yên cầm bút vẽ hoa, người phụ nữ cầm thỏi mực mài mực, vừa mài vừa mỉm cười nhìn người đàn ông. Người đàn ông vẽ một đóa hoa mộc lan giống hệt đóa cài trên mái tóc người phụ nữ.
Cảnh thứ ba.
Hai người ngồi mặt đối mặt, trên bàn có một bộ ấm chén. Tay người đàn ông cầm một quyển sách, người phụ nữ cầm chén để nước trà đổ đầy vào quần áo người đàn ông, vẻ mặt anh ta cam tâm tình nguyện.
Đương nhiên đây là phỏng theo điển cố “Đố sách tiêu sầu trà ướt áo” (Tích: Hai vợ chồng Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành đều thích đọc sách. Lý Thanh Chiếu có trí nhớ rất tốt, cho nên mỗi lần ăn cơm xong pha trà, hai người lại đố nhau để quyết định ai uống trước sau. Một người hỏi điển tích điển cố này là ở sách nào, trang bao nhiêu, dòng thứ mấy, người kia trả lời đúng thì được uống trước. Nhưng người thắng thường quá vui vẻ nên để nước trà sánh ra đầy y phục.)
Tổng cộng chụp tám cảnh, mọi việc rất thuận lợi, hai vợ chồng cảm thấy rất vui vẻ thú vị.
“Thật ra tôi cũng có chút duyên phận với thư viện này. Lúc ba tuổi ông ngoại dẫn tôi đến đây xem cây phong, dạy tôi đọc thơ”. Người đàn ông nói: “Lúc tôi năm tuổi ông ngoại tôi mất, mẹ tôi dẫn tôi đến đây xem cây phong, nói với tôi rằng đây là cây ông ngoại tôi thích. Khi đó tôi rất ấu trĩ, chỉ cảm thấy ở đây chán ngắt nên nằng nặc đòi về. Sau khi mẹ tôi dẫn tôi về đã khóc một trận, từ đó không còn nhắc tới thư viện này nữa, có lẽ là sợ thấy cảnh thương tình”.
Người phụ nữ đưa tay cầm tay người đàn ông, người đàn ông cười điềm đạm không nói nữa.
Bối Nhĩ Đóa cũng không hỏi thêm, bởi vì trong hai ngày mưa cô đã được biết một vài chuyện từ người phụ nữ. Thí dụ như mẹ của người đàn ông này cũng chết bệnh rất sớm, nghe nói là vì bệnh gan mang tính di truyền. Hai năm sau bố anh ta lại lấy vợ mới, mẹ kế cực kỳ cay nghiệt với anh ta, bình thường không cho anh ta ăn một miếng thịt nào. Sau khi bố và mẹ kế có em trai, đãi ngộ của anh ta còn kém hơn nữa, cơm ngon áo đẹp đều phải cho em trai, mẹ kế toàn quyền khống chế kinh tế gia đình, ngay cả tiền mua sách nâng cao ở trường cũng không cho anh ta. Anh ta thật sự học hành rất gian khổ, cuối cùng thi được vào một trường đại học danh tiếng, rời khỏi huyện nhỏ này.
Người phụ nữ và anh ta là bạn học cùng đại học, gia cảnh so với anh ta là một trời một vực. Cô sinh ra trong một gia đình phần tử trí thức Thượng Hải điển hình, bố là học giả ngôn ngữ, mẹ là luật sư nổi tiếng. Từ nhỏ cô đã được nuôi dạy như tiểu thư khuê các, bố mẹ kí thác rất nhiều kỳ vọng vào cô, đương nhiên hi vọng cô môn đăng hộ đối. Ban đầu bố mẹ cô không chấp nhận anh ta vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng không lay chuyển được con gái nên cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận. Đương nhiên tiền đề là cô không nói với bố mẹ về việc anh ta có thể có bệnh di truyền.
“Chúng tôi đã kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn, các chỉ số đều bình thường, cho nên tôi không lo lắng gì”. Người phụ nữ nói với Bối Nhĩ Đóa rất lạc quan: “Tôi và anh ấy đã bàn nhau rồi, sau khi cưới sẽ cùng nhau chăm sóc sức khỏe, ăn uống lành mạnh đủ chất, hàng tuần đi tập thể thao, cứ kiên trì như vậy thì làm sao có thể có vấn đề gì được?”
Hai người kết hôn, bố mẹ chồng không bỏ ra một xu nào, chỉ dựa vào toàn bộ tiền tiết kiệm của người đàn ông và một phần do nhà gái bỏ ra.
“Bố mẹ tôi đã nói rồi, nếu tôi nhất quyết lấy anh ấy thì sẽ không cho tôi bao nhiêu tiền. Tôi cũng không quan tâm, dù sao chúng tôi cũng đã đi làm gần được năm năm, tiền tích cóp đủ để tổ chức một hôn lễ đơn giản. Trăng mật tạm gác lại, việc cần giải quyết bây giờ là vấn đề mua nhà, chúng tôi không thể ở nhà thuê mãi được”. Người phụ nữ nói: “Mặc dù cuộc sống kham khổ một chút nhưng chỉ cần ở bên anh ấy là tôi đã rất vui vẻ. Mẹ tôi luôn thở vắn than dài, nói sau này tôi sẽ hối hận, nhưng tôi cho rằng lựa chọn của tôi là chính xác nhất. Chúng tôi còn trẻ, tiền rồi sẽ có, nhưng người tôi yêu thật sự thì chỉ có thể gặp được một lần trong đời, sau này sẽ không gặp được nữa, cho nên tôi không bao giờ cho rằng mình đã sai”.
Người phụ nữ nói xong còn cười hỏi Bối Nhĩ Đóa đã có bạn trai chưa. Bối Nhĩ Đóa vừa định nói là chưa thì trong đầu lại tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Diệp Trữ Vi. Dường như cô phải xác nhận lại một lần rồi mới trả lời: “Chưa”.
“Vừa rồi hình như cô do dự một chút”. Người phụ nữ rất nhạy cảm.
“Đột nhiên tôi nghĩ đến một người, nhưng anh ấy không phải bạn trai tôi”.
“Đó là người cô thích à?”
“Cũng không phải”.
“Thế tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến anh ta? Trên mạng có một bài viết nói nếu để bạn nói ra tên của một người đàn ông bất kỳ một cách ngẫu nhiên, người mà bạn buột miệng nói ra chắc chắn là người bạn thích nhất, đây chính là vai trò của tiềm thức”. Người phụ nữ nói: “Tôi cho rằng cô thích anh ta, chỉ là chính cô còn chưa biết rõ điều đó”.
Đêm hôm đó là đêm cuối cùng bọn họ ở lại huyện Nghi, trời lại có mưa nhỏ. Người đàn ông đưa vợ về nhà ăn cơm, Bối Nhĩ Đóa ở lại khách sạn đọc sách, càng đọc càng chán nên cầm ô ra ngoài đi dạo.
Ban đêm ở huyện Nghi rất hoang vắng, cửa hàng hai bên đường gần như đều đóng cửa. Bối Nhĩ Đóa tìm được một quán đồ uống đơn sơ, đi vào gọi một cốc trà sữa và một đĩa bánh ngọt hồng trà.
Trong lúc ăn bánh, Bối Nhĩ Đóa thấy âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên liên tục hai lần. Cô cầm lên xem, một là Vương Hách Xuyên nhắn đến hỏi cô có ở nhà ko, thời gian còn sớm, anh ta có thể đánh xe đến đón cô đi ăn cháo hải sản đang vào mùa, ăn xong đi dạo cho dễ ngủ. Cô quyết đoán lựa chọn bỏ qua. Tin nhắn còn lại là... Diệp Trữ Vi gửi đến, cô mở ra xem với tốc độ cực nhanh.
Kết quả là vừa xem đã thấy hiển nhiên là Diệp Trữ Vi nhắn nhầm. Anh ta nhắn cho cả nhóm, thông báo cho các đồng sự ở Viện nghiên cứu về chương trình hội nghị hai giờ chiều ngày mai.
Cô không biết nói gì, nhanh chóng bấm bốn chữ: “Anh gửi nhầm rồi”.
Dừng lại một lát, cô lại xóa từng chữ một, đổi thành: “Tôi đang ở huyện Nghi, ở đây có bánh bí đỏ rất ngon, anh muốn ăn thì tôi mua cho”.
Một lát sau Diệp Trữ Vi trả lời: “Một mình cô đến huyện Nghi à?”
“Chụp ảnh cưới cho người ta, vì mắc mưa nên kéo dài thêm hai ngày, sáng mai đi tàu về. Thế tóm lại là anh có ăn bánh bí đỏ không?”
“Thôi khỏi, tôi không thích ăn đồ ngọt”.
“Thế còn rong biển vừng?”
“Ở đó có rong biển vừng à?”
Bối Nhĩ Đóa cười nhạo trong lòng, quả nhiên là thích ăn rong biển vừng, còn lấy cả của nữ sinh khóa dưới nữa chứ.
“Anh thích ăn là sẽ có, tôi có biện pháp biến ra được”. Cô vui đùa.
“Cũng không cần thiết, siêu thị nào ở đây cũng có bán”.
“Nhưng vừng ở đây thơm lắm, rong biển vừng làm ra ngon đặc biệt. Tôi mua cho anh một gói, lần gặp mặt sau sẽ mang cho anh”.
“Vậy cảm ơn cô”.
Anh ta không từ chối nữa, Bối Nhĩ Đóa cảm thấy như làm được một việc quan trọng.
“Không có gì, chuyện nhỏ mà”. Cô suy nghĩ một lát rồi lại thêm một câu: “Đúng rồi, ở đây đang mưa, bên ngoài mát cực”.
“Cô ở ngoài à?”
“Ở một quán nước nhỏ bên ngoài”.
“Không còn sớm nữa, vì sao cô còn ở bên ngoài?”
“Tôi ngồi một lát nữa rồi về”.
“Mấy giờ rồi? Bây giờ lập tức về ngay”.
Thế này là sao? Mệnh lệnh hay là quan tâm? Bối Nhĩ Đóa uống một ngụm trà sữa, trong miệng ngọt ngào. Cô xem đồng hồ, còn chưa đến chín giờ, Vương Hách Xuyên còn nhắn tin gọi cô ra ngoài đi ăn. Không ngờ trên phương diện này anh ta lại cổ hủ như vậy.
Cô đứng dậy nhờ nhân viên đóng gói bánh ngọt lại rồi mang cả bánh lẫn trà sữa về.
***
Lần gặp mặt tiếp theo đến sớm hơn tưởng tượng.
Ngay hôm về đến thành phố H, Bối Nhĩ Đóa đã nhận được điện thoại của Diệp Trữ Vi.
Bối Nhĩ Đóa nghe máy, bên kia không phải tiếng của Diệp Trữ Vi mà là âm thanh của Hà Dương.
“Để anh giải thích một chút. Diệp Trữ Vi vừa ra ngoài, anh lén cầm điện thoại cậu ấy đặt trên bàn để gọi cho em. Hôm nay là sinh nhật anh, anh mời mọi người đi ăn rồi vui chơi buổi tối, có thể mang theo người nhà. Diệp Trữ Vi cứ lần lựa ngại gọi em đến, vì thế anh mời giúp cậu ấy...”
Hà Dương đang nói dở thì điện thoại bị người khác giật mất.
“Vừa rồi không phải tôi, là Hà Dương”. Diệp Trữ Vi giải thích.
“Vâng, tôi nghe anh ấy nói rồi. Hôm nay anh ấy mời mọi người đi sinh nhật à?”
“Ờ”.
Hai bên đều yên lặng một lát. Bối Nhĩ Đóa đang định mở miệng nói chuyển lời chúc mừng sinh nhật giúp tôi, tôi có việc không đi được, Diệp Trữ Vi đột nhiên hỏi: “Cô có muốn đến không?”
“Anh không ngại tôi đến à?” Bối Nhĩ Đóa hỏi ngược lại.
“Cô cứ xem xem, đúng sáu giờ tối, địa điểm là khách sạn Hâm Nguyên”. Phía sau Diệp Trữ Vi có tiếng ồn ào, anh ta tiếp tục nói: “Nếu cô đến được thì nhớ gọi sớm cho tôi”.
“OK”.
Diệp Trữ Vi dừng điện thoại, mấy đồng sự tới tấp trêu đùa anh ta: “Vừa rồi ai nói không muốn dẫn bạn gái đi ăn chực ấy nhỉ? Còn ai vừa cầm điện thoại, nghe thấy giọng bạn gái là lập tức thay đổi ý định vậy? Diệp Trữ Vi, không ngờ khi yêu cậu cũng trở nên vòng vo đấy”.
Diệp Trữ Vi không để ý đến họ, bình tĩnh ngồi xuống ghế, sắc mặt trầm lặng nhập số liệu thí nghiệm vào máy tính.
“Nhĩ Đóa của cậu...”
Ngón tay thon dài của Diệp Trữ Vi đột nhiên dừng lại, mắt ngước lên nhìn.
“Tai của cậu sao mà đỏ vậy? Hay là có ai đang nói xấu cậu?” Một đồng nghiệp nam giơ tay chỉ vào tai một người khác.
“Đỏ lắm à? Để tôi đi soi gương xem”.
Diệp Trữ Vi nhận ra Nhĩ Đóa mà họ nói là một bộ phận trên người chứ không phải một cái tên, lại tiếp tục làm việc bình thường, bỏ qua phản ứng của mình vừa rồi.
10 điểmmm