Chương 1: Thầy cản thi

Có thể các bạn đã từng thấy cương thi trên phim ảnh và thắc mắc rằng pháp sư làm thế nào để những xác chết có thể "sống dậy" để đi theo mệnh lệnh. Nguyên hình của những cái xác sống đó là thuật Cản thi của dân tộc Miêu thuộc vùng Tương Tây, Trung Quốc, nghe giang hồ đồn thổi đó là một loại bí thuật, là một nhánh nhỏ của vu thuật. Nghe cái tên cản thi thôi cũng đủ thấy đáng sợ và thần bí rồi, nhưng cụ thể ra sao thì chắc ít người biết được. Đêm canh 3 xác chết đứng dậy đi trên đường…

Sát,sát,sát,...keng,xeng,xoảng,...huỵch…phụt … đùng….đoàng….hự …. A a a a a a a….. Đau quá. Một người khoảng chừng 16,17 tuổi đang quỳ sụp dưới đất,tay quấn vải bê bết máu đang kêu gào thảm thiết. Nỗi đau cào xé ruột gan hòa cùng những âm thanh khủng khϊếp đọng lại trong ký ức. Lê Long Vũ đang bị thương bên cánh tay trái nhưng không phải đang kêu gào vì vết thương đó mà là đang khóc thương cho người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất.



Doanh trại đóng quân ở biên giới phía Bắc bị tập kích đột ngột. Từng tiếng đánh nhau huỳnh huỵch trộn lẫn với máu và bùn. Binh lính trong doanh trại thất thủ chạy tán loạn,người thì bị thương nặng,đồng đội phải cõng đi,người thì lê lết với một bên chân đã bị chém đứt lìa,người thì phơi thây nơi chiến trường. Cha của Long Vũ vì chặn một tên địch để con mình chạy thoát mà bị đâm chém đến mức không nhận ra hình người.

"Các cậu đi trốn đi,nhớ đưa thằng con tôi theo,đừng để nó quay lại đây."

Long Vũ bị đồng đội lôi đi,mắt nhìn chằm chằm về phía bóng cha đang khuất dần,âm thanh văng vẳng bên tai. Cả một doanh trại chỉ còn khoảng chục người còn sống,người chết thì nằm đầy dưới đất như lá mùa thu. Đợi đến đêm mới lén trở lại doanh trại nhặt xác đồng đội trở về.

"Con muốn đi tìm cha"

"Mày ở yên đấy,mày mà có mệnh hệ gì thì tao không biết phải ăn nói thế nào với cha mày."

Long Vũ ngồi dưới gốc cây đợi tin tức từ đồng đội,xung quanh là những người bị thương rất thê thảm,mù mắt,thiếu tay,gãy chân,thủng bụng,.... Ngồi rất lâu vẫn chưa thấy có ai trở về,càng ngồi càng thấy sốt ruột. Cậu ấy liền đứng dậy đi về phía doanh trại nhưng lại bị người ngồi kế bên kéo lại.

"Cậu cứ ngồi yên đây đi,chạy ra đó cũng không giúp được gì đâu. Nếu có không may cha cậu xảy ra chuyện thì hãy chấp nhận sự thật đi,trên chiến trường thì sống chết là chuyện bình thường."

Long Vũ thẫn thờ ngồi dưới đất,trong lòng bồn chồn không yên. Mãi đến gần sáng mới thấy những người kia cõng đồng đội về. Long Vũ chạy vụt về phía bọn họ,đôi chân đã bủn rủn như không còn là chân của chính mình nữa rồi. Cậu ấy kiểm tra từng cái xác người,những người khác chỉ biết đứng nhìn trong vô vọng,những người này đã hồn lìa khỏi xác. Một chiếc dây chuyền bạc rơi xuống đất,thế giới trong con người nhỏ bé của cậu ấy đã sụp đổ. Cha,cha,tỉnh dậy nhìn con đi.

"Ông ấy chết rồi"

"A a a a a a a a…."

Long Vũ gục đầu vào cái xác bị nhuộm đỏ bởi máu. Không thể làm gì được nữa rồi,người cũng đã mất. Chiếc nhẫn này là ông ấy mới mua đợi đến lúc cậu ấy lấy vợ thì cho cậu ấy. Long Vũ cầm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay,mặt dây chuyền sáng loáng đã nhuốm màu đỏ thẫm.

Ngày hôm đó không xảy ra chuyện bất thường nào. Mọi người đều tập trung băng bó vết thương,những cái xác được đặt ngay ngắn. Gần trưa có một người đàn ông lạ mặt đến nhìn qua lại mấy cái xác như đang xem xét điều gì đó. Nghe nói ông đó tên là Trương Châu,cả buổi sáng nhiều người đi hỏi han khắp các làng bản để tìm người đưa những cái xác này "lá rụng về cội",may mắn gặp được một người biết về cản thi thuật. Đêm nay sẽ lên đường.