Chương 34

- Đói chưa?

Lục Hàm cười cười xoa bụng Vũ Thần.

- Đói rồi a.

Vừa lạnh vừa tốn nhiều năng lượng để chơi mấy trò thể thao này, không đói mới lạ. Vũ Thần hướng anh chu chu môi.

- Khụ, em muốn ăn mì hay lẩu?

Nếu không phải hiện tại xung quanh có nhiều người, Lục Hàm đã cuối xuống gặm môi Vũ Thần một phát rồi.

- Ưm mì đi.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Lục Hàm nắm lấy tay Vũ Thần, vừa mới xoay người thì bỗng một tiếng hét vang lên, một người đàn ông vạm vỡ lao nhanh về phía hai người.

Lục Hàm phản xạ nhanh liền ôm lấy Vũ Thần dùng lực ở gót chân đẩy mũi giày thật mạnh ra trước.

"Rầm"

Một tiếng động lớn vang lên, Lục Hàm ôm chầm lấy Vũ Thần vẫn còn đang ngơ nhác ở trong lòng mình, nhịn không được rùng mình một cái. Người đà ông kia va thẳng vào lan can ngăn cách của sánh băng, tuy đã mặc đồ bảo hộ nhưng nhìn thương thế cùng tiếng động gây ra, anh ta ít nhất cũng gãy mấy cái xương sườn.

- Lục Hàm, anh có sao không? Có bị thương ở chỗ nào không?

Vũ Thần hoàn hồn, liền ngay lập tức sờ khắp người anh, tràn đầy lo lắng hỏi.

- Anh không sao, làm em sợ rồi.

Lục Hàm xoa xoa đầu Vũ Thần trấn an.

- Không có....

- Này!!! Sao hai người lại tránh ra thế hả???

Một cô gái lạ mặt bỗng nhiên xen vào giữa cuộc trò chuyện của hai người, hét lớn.

Hai người cùng mọi người xung quanh đều quay lại, nghi hoặc nhìn cô gái.

- Chị gái này, chị đang nói chúng tôi à?

Vũ Thần nghi hoặc hỏi lại.

- Không phải hai người thì là ai? Nếu không phải do hai người né ra, chồng tôi có bị nặng thế này không chứ???

Cô gái chỉ thẳng vào mặt hai người chanh chua nói.

- ... Chị gái này, tư duy của chị có vấn đề thì phải.

Vũ Thần căm nín nhìn cô.

- Tôi không biết, mấy người phải chi tiền thuốc men cho chúng tôi.

À thì ra là ăn vạ, mọi người xung quanh ngay lập tức đen mặt, khó chịu nhìn cô gái vẫn dương dương tự đắc kia.

- Hồi nãy khi chồng chị lao về phía chúng tôi mà không có bất kì hành động la hét hay giảm tốc độ lại, cho thấy anh ta có hành vi cố ý gây thương tích cho chúng tôi. Theo điều 134 Luật Hìnhđầu, tội cố ý gây thương tích cho người khác sẽ bị phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm. Nếu chị muốn thì chúng ta đến đồn cảnh sát giải quyết.

Vũ Thần hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt mở miệng. Loại người vừa ăn cắp vừa la làng thế này, thật kinh tởm mà.

- Cái... Cái...

Cô gái cứng họng lắp bắp, căn bản cô ta không ngờ được hành động này của Vũ Thần.

- Anh thấy không cần thiết đâu. Hai người họ căn bản không phải là vợ chồng, đến nhẫn còn chưa đeo nữa kia là.

Lục Hàm vỗ vỗ lưng dỗ cậu hạ hỏa, nhàn nhạt mở miệng.

Nhân viên y tế sau khi nghe hai người nói xong, liền không muốn chữa trị vết thương cho người đàn ông này nữa. Nhưng chữa trị là trách nhiệm của anh ta, anh ta không thể không trị nữa. Anh ta đè xuống cơn phẫn nộ của mình tiếp tục, lực trên tay cũng tăng lên rất nhiều.

- Đã xong, mời ai vị ra khỏi chỗ này ngay lập tức. Nơi đây không hoan nghênh hai vị.

Sau khi hai người kia xấu hổ bỏ đi, mọi người cũng bắt đầu tản ra, ai làm việc nấy.

- Lục Hàm, chúng ta về đi.

- Hửm? Em không muốn chơi nữa à?

Lục Hàm khó hiểu nhìn Vũ Thần, theo như kế hoạch thì hai người còn phải đi chơi thêm một số nơi nữa mà.

- Không muốn, chúng ta về thôi.

Vũ Thần lắc đầu ngoày ngoạy.

- Được rồi, bây giờ chúng ta đi về.

Lục Hàm cưng chiều xoa xoa đầu cậu, không phản đối.

Vừa về đến nhà, Vũ Thần liền đem toàn bộ áo trên người Lục Hàm cởi ra. Nhìn một mảnh xanh tím sau lưng anh, Vũ Thần nhịn không được hai mắt rưng rưng nước.

- Anh không sao, cũng không có đau đâu. Thật đó.

Lục Hàm thấy hai mắt đã ươn ướt của cậu, ngay lập tức luống cuống.

Vũ Thần né khỏi bàn tay của anh, không tiếng động lấy hòm thuốc dưới sô pha xoa cho anh.

- Thần Thần, không có đau thật mà.

Vừa bôi xong cho Lục Hàm, Vũ Thần liền đứng dậy chạy thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Lục_người đàn ông lần đầu tiên bị vợ không cho vào phòng_Hàm nhìn cái cửa trước mặt mình, khóc không ra nước mắt. Hình như anh chọc cậu giận rồi a.

Vũ Thần vừa chạy vào phòng liền úp mặt lên gối... Ngủ một giấc. Này thì cho anh cạy mạnh, lo lắng chết anh đi. Vũ Thần ôm ôm gối đầu của Lục Hàm, nghỉ một giấc thật là ngon.

Nhưng chỉ ngủ được khoảng nửa tiếng, Vũ Thần đã bị cơn đói của mình đánh thức. Cậu nhíu mày xoa xoa bụng, nãy giờ cậu chưa có gì trong bụng a.

Vũ Thần nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa, được rồi, tha cho ảnh sớm chút cũng được.

- Em dậy rồi à Thần Thần? Đói bụng chưa? Có mì sốt tương đen cho em này.

Vũ Thần vừa bước ra khỏi cửa, Lục Hàm ngay lập tức sán tới.

- Thức ăn ở đâu ra?

Vũ Thần không nhìn anh đến một cái, ngồi xuống bàn ăn, mở miệng.

- Anh đặt ở bên ngoài.

Vũ Thần hài lòng gật gật đầu. Anh mà dám nói anh nấu, xem cậu có mắng chết anh luôn không.

- Biết lỗi của mình chưa?

Nhìn Lục Hàm trong suốt bữa ăn đều nơm nớp lo sợ nhìn cậu, cơn tức giận của cậu đã hết từ lâu rồi.

- Biết rồi. Sau nầy anh không dám nữa đâu. Thần Thần đừng nhốt anh bên ngoài nữa.

Điều quan trọng nằm ở câu cuối a.

- Được rồi, tha cho anh đó. Lần sá mà còn như thế thì....

- Không có, không có lần sau đâu.

Lục Hàm đưa hai tay lên trời, cam đoan.

- Được rồi, anh ngồi đó đi, để em rửa chén cho.

- Không cần, em ném nó vào máy rửa chén là được rồi. Trời lạnh, em đừng đυ.ng nước.

- Được rồi.

Vũ Thần cũng không cậy mạnh, liền ném đống chén cho máy rửa.

- Anh nghĩ sao về chuyện khi nãy?

Vũ Thần pha hai cốc cà phê, đưa cho Lục Hàm một ly rồi ngồi xuống cạnh anh.

- Hẳn là có người muốn chỉnh chúng ta.

Lục Hàm hớp một miếng, trầm ngâm nói.

- Anh nói cô gái bữa trước?

Vũ Thần suy đoán.

- Ngoại trừ cô ta ra, anh không nghĩ ra ai có thể dùng cách não tàn này hết.

Tuy lời nói hơi thiếu đòn một chút, nhưng phải công nhận là Lục Hàm nói đúng a, ai đời muốn hại người khác mà tìm nơi có camera đầy đủ như thế. Ngại cảnh sát mệt nhọc à?

- Vậy không phải chúng ta đang bị theo dõi à?

- Hẳn là vậy. Mấy ngày này có lẽ chúng ta không thể ra ngoài chơi được rồi.

Lục Hàm thở dài, giọng điệu đầy tiếc nuối nhưng khuôn mặt lại tràn đầy ý cười.

Vũ Thần rùng mình, sao bỗng nhiệm cậu thấy lạnh sống lưng thế nhỉ

Tối đó, vừa giải quyết bữa tối xong, Lục Hàm liền lôi kéo Vũ Thần lên giường với lí do, vận động để tiêu cơm.

- Không được, anh còn đang bị thương cơ mà.

Vũ Thần dãy dụa không cho anh làm.

- Nhưng mà chỗ này nó cứng lên mất rồi.

Lục Hàm dùng bộ dạng đáng thương kéo tay cậu sờ lên vị trí đã sưng lên của anh, giọng đầy tủi thân.

- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ.

Vũ Thần xấu hổ đỏ bừng cả mặt, lắp bắp hỏi lại anh.

- Hôm nay em động nhé?

Nói rồi liền thay đổi vị trí của hai người, để cậu ngồi lên người mình.

- Bây giờ thì làm theo anh nói...

- Lục Hàm! Mệt quá... Em làm không nổi nữa...

Vũ Thần ngã sấp lên ngực Lục Hàm, không ngừng thở dốc.

- Để anh.

Lục Hàm khàn giọng ghé lên tai Vũ Thần thì thầm một tiếng, bắt đầu nhấp hông.

- Quá... Quá sâu rồi... Dừng lại, em chịu... Chịu không nổi... Quá... Ưʍ...

Vũ Thần bám lấy vai anh, nức nở.

- Gọi lão công, anh liền tha cho em.

Lục Hàm hôn lên đôi môi bị cắn đến đỏ mọng của cậu, dụ dỗ.

- Lão... Lão công... Tha cho em... A!

- Tiểu yêu tinh, làm chết em!