Chương 36

Ảnh đế chỉ muốn dọa tiểu thịt tươi chút thôi, chứ cũng không thật để hắn đi tìm Minh Tinh học, nếu không Hâm Hâm sẽ giận hắn luôn.

"Thế này đi, hôm nay cậu trước tiên phải giải phóng bản chất của mình", Ảnh đế nói, "Trước tôi đi học, bài học đầu tiên của khoa diễn xuất chính là cái này, giải phóng bản thân."

Tiểu thịt tươi mê man nhìn hắn: "Bản chất?"

"Thử học làm tinh tinh xem nào!" Ảnh đế ác ý muốn chỉnh hắn.

Tiểu thịt tươi suy nghĩ một chút, mở miệng: "Anh, anh... Tại, tại sao bản chất của em là, là... Hâm, Hâm Hâm ạ?" Còn hồn nhiên học nói lắp bắp! (tinh tinh với Hâm Hâm phát âm giống nhau:))))

Ảnh đế: "..."

Ảnh đế thầm bội phục mình vẫn còn rất bình tĩnh chưa đuổi hắn cút ra ngoài.

Hắn mặc không cảm xúc nhìn đối phương: "Đười ươi, đại tinh tinh, tinh tinh đó, tôi muốn cậu học con khỉ, không phải em họ tôi!"

Tiểu thịt tươi nghe vậy lập tức trở lại bình thường.

"Nhưng mà bản chất em cũng không phải đười ươi đâu!"

Mợ, cuối cùng là ai dạy ai đây!

Ảnh đế không kiên nhẫn rung chân: "Thế cậu là cái gì?"

Tiểu thịt tươi đi đến trước bàn trà, cầm cái bật lửa trên bàn nhét luôn vào túi.

Mặt đầy gió xuân, phẩn khởi như đang làm chuyện hạnh phúc nhất thế gian.

Ảnh đế nhìn hắn lượn lờ khắp phòng, một đường chôm chỉa những món đồ nhỏ của mình. Bật lửa, kẹo cao su, vỏ pin, vitamin các thể loại...

Một vòng đi lên đi xuống đã đầy ắp một túi

Mắt thấy đối phương còn muốn tiếp tục chiến đấu đến phòng ăn, ảnh đế đúng lúc lên tiếng ngăn lại.

"Chờ đã, cậu lại đây!"

Tiểu thịt tươi bé ngoan liền loanh quanh vòng về.

Ảnh đế: "Cậu rốt cục đang diễn cái gì?"

Tiểu thịt tươi: "Con sóc nhỏ đó anh! Sóc nhỏ rất là thích giấu thức ăn vào trong má, còn em thì rất thích giấu đồ vật vào trong túi mình đó!"

Ảnh đế: "..."

Mẹ nó biếи ŧɦái à... Dù có dùng vẻ ngoài đáng yêu tích cực đến mấy đi nữa cũng không thể che giấu được sự biếи ŧɦái bên trong đâu.

Hơn nữa còn dùng thái độ cây ngay không sợ chết đứng nói đến đàng hoàng như thế, thậm chí không từ thủ đoạn đem sóc nhỏ đáng yêu đến che giấu bộ mặt xấu xa của mình, thật đáng xấu hổ!

Ảnh đế yên lặng bình tĩnh một chốc: "Bây giờ thời gian cũng không có nhiều, không thì ngày mai cậu quay lại đây, chúng ta lại tiếp tục?"

Tiểu thịt tươi "vâng" một tiếng, cất bước đi ra ngoài.

Ảnh đế day day mi tâm, đột nhiên mở mắt: "Khoan đã."

Tiểu thịt tươi đã cầm tay nắm cửa, tốc độ nhanh đến bất ngờ.

"Sao thế anh?"

Ảnh đế cau mày: "Trả mấy thứ trong túi cậu đây!"

Tiểu thịt tươi nắm chặt cửa, nhỏ tiếng lầm bầm mấy câu, lúc xoay người lại đã treo lên nụ cười ngọt ngào ngây thơ.

"Ối giời suýt thì quên, may mà trí nhớ anh tốt đó!"

Hắn đem hai túi quần lúc nhúc một đống vật nhỏ toàn bộ đổ ra, nói lời tạm biệt lần hai với ảnh đế.

Ảnh đế nhìn theo hướng hắn rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Diễn đến xuất thần nhập hóa thế này rồi còn muốn tôi dạy cái khỉ gì nữa!"

Hắn có chút thèm hút thuốc, trong đống thứ vụn vặt trên bàn tìm cả nửa ngày cũng không thấy bật lửa đâu, đành cắn đầu lọc điếu thuốc tựa vào ghế salon, thấp giọng mắng một câu.

Trên đường về nhà, tiểu thịt tươi vừa đi vừa huýt sáo, cái bật lửa nhỏ linh hoạt xoay chuyển giữa các ngón tay.