Minh Tinh quay phim ở trên núi, rất lắm muỗi, đã thế mỗi ngày đều bị mấy con sâu cổ quái dọa cho nhảy xa mấy bước.
Hôm nay Minh Tinh đang cùng ảnh đế đối diễn, đột nhiên trong tầm mắt có một con rết bò qua, một đoàn chân nhỏ lít nha lít nhít khiến người ta dựng hết cả lông tóc, thân rết màu đỏ sậm phát ra ánh sáng quỷ dị, hai người lập tức sợ đến mức không dám động đậy.
Sau đó, Minh Tinh không thể chịu đựng thêm nữa kể với người đang ở thành thị lầu cao xa xăm, hưởng thụ điều hòa cùng cà phê – Đường Hâm Thành.
Tiểu Minh: Em không biết con rết kia dài bao nhiêu đâu!
Hâm Hâm: Dài bao nhiêu?
Tiểu Minh: Hai mươi centimet đó!
Hâm Hâm: Ồ.
Cậu thản nhiên như thế khiến cho Minh Tinh rất bất mãn, vừa nhìn là biết cậu không thể hiểu nổi con rết HAI MƯƠI CENTIMET là cái loại sợ hãi như nào!
Minh Tinh cảm thấy Đường Hâm Thành không có khái niệm gì về đơn vị độ dài, cậu chỉ dựa vào tưởng tượng chủ quan, thiếu đi yếu tố hiện thực khách quan!
Minh Tinh gửi tin nhắn thoại: "Em có biết HAI MƯƠI CENTIMET là dài bao nhiêu không mà em còn Ồ?"
Đường Hâm Thành đang họp, không tiện nghe tin nhắn thoại, cậu liền ấn chuyển đổi thành chữ, sau đó gõ chữ đáp lại hắn.
Hâm Hâm: Không biết.
Minh Tinh rất nhanh lại gửi một cái tin nhắn thoại, Đường Hâm Thành lại ấn chuyển thành văn bản, nhưng không cẩn thận trượt tay, trực tiếp mở tin nhắn thoại ra.
Trong khoảng khắc, phòng họp yên tĩnh vang lên tiếng Minh Tinh oang oang.
"HAI MƯƠI CENTIMET là đủ đẩy đến cuống họng em rồi!"
Mọi người: "..."
Phát hiện này có hơi lớn rồi!!