Tùng Bổn Ưu thanh thuần đáng yêu đến từ nông thôn xa xôi,
Dựa vào lực học của mình mới có thể tiến vào trường học quý tộc Anh Hoa học viện.
Vì khóa học sau có nhiều thời gian rảnh nên lén ra ngoài đi làm thêm để kiếm sinh hoạt phí.
Nhưng cậu IQ là 180, thưởng thức cũng là zê-rô,
Đi làm thêm không những đưa hàng lầm người, còn thuận tiện đem mình đưa lên giường!
Không nghĩ tới người khách đẹp trai kia hao hết tâm tư tìm kiếm cậu.
Nhưng mà người khách đó lại bị chứng "sợ yêu”, nên đẩy cậu ra xa xa,
Lại nói, người Tokyo tại sao yêu người ta nhưng miệng lại nói một đằng lòng lại nghĩ một nẻo?
Vương đạo Lăng Báo Tư
Được rồi, Báo Tư lần này đến là muốn nói một chuyện lớn, đó chính là mua WII. Không cần nói tại sao phải tốn kém như vậy, bây giờ mới mua, anh thừa nhận ta tốn kem, nhưng tốn kém thì tồn kém, anh đã dùng giá thấp mới mua được, các bạn của anh đều hỏi anh, a Lý, anh từ đầu đến chân đều là hàng giả sao? (bạo)
Vì vây, Báo Tư đã một plus vào mảnh trò chơi bị mất, sau đó chơi Vua Hải Tặc mạo hiểm, thật sự siêu thú vì, nhất là nội dung bên trong vở kịch cùng đổi thoại đểu rất buồn cười.
Anh hiện tới mời hiểu được nguyên nhân Joe bị treo giải thưởng năm mươi nguyên, anh cảm giác so với rau dưa Joe còn không bằng, ở thế giới Vua Hải Tặc, khả năng rau dưa vẫn còn quý hơn Joe, Joe thật đáng thương. (khóc)
Chuyện xưa này tôi thật sự viết đã lâu, lúc đầu muốn viết theo thể loại ấm áp đáng yêu, cũng biết được thiếu niên đơn thuần không cẩn thận gặp kẻ có tiền, sau đó là bị ăn nội dung vở kịch là nhẹ nhàng, tôi cũng không biết đã xem qua bao nhiêu bản. nhưng lại muốn tạo ra chân dung của một nhân vật thật tốt nhưng càng ngày càng đi theo phương hướng kì quái (cười), cuối cùng không biết tại sao lại xuất hiện một đống gì đó!
Mặc kệ thế nào, coi như là vương đạo kính ý, cho nên tôi vẫn cố gắng hoàn thành, lần sau nhất định phải làm càng thú vị, càng có tính khiêu chiến. Tóm lại, đây là một tiểu phẩm đáng yêu, mong mọi người sẽ mang tâm tình thoải mái để xem nó.
Tự chương.
Giáp Phỉ Chân Trừng thanh âm lạnh lùng, nghe không ra độ ấm.
“Ân, liền giống như trước đây, tuyển một người lại đây là được rồi”.
“Vậy, Giáp Phỉ tiên sinh, nếu có gì cần thì nói cho chúng tôi biết”. Thanh âm trong điện thoại có một chút lấy lòng, những loại lấy lòng này rất phiền toái, rấp hỗn tạp, làm cho Giáp Phỉ Chân Trừng đã sớm trở thành thói quen.
“Cứ như vậy là được rồi”.
Cùng điện thoại, không nhiều lời vô nghĩa, Giáp Phỉ Chân Trừng uống hết rượu ở trên bàn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm ở Tokyo lóng lánh với những đèn nê ông, bền ngoài hoa lệ, nhưng không làm cho người ta cảm thấy ấm áp, tựa như giống như tim anh, lạnh lùng băng giá không có độ ấm.