Chương 33: Bắt kịp thời gian

Vương Kết Hương đứng trong phòng khách của căn nhà cũ, chiếc đồng hồ cũ kỹ trước mặt cô đang đánh chuông báo giờ.

“Choeng —— choeng ——”

Tiếng chuông vang lên tổng cộng 7 lần.

Thời gian đã quay ngược lại lúc 7h tối, khi hoàng hôn chưa tắt.

Vương Kết Hương dắt xe ra ngoài, đạp xe theo con đường đến trường THCS số 2 mà cô đã hỏi thăm trong lượt chơi trước.

Người cô không có mồ hôi, quần áo không dính nhớp, nhưng trạng thái mệt mỏi không mất đi.

Muốn đến trường của Ân Hiển phải đi lên một con dốc. Gió thổi qua mặt cô, xung quanh rõ ràng vô cùng trống trải, nhưng dưỡng khí lọt vào l*иg ngực lại loãng đến thảm thương.

Vương Kết Hương thở bằng miệng, mắt nhìn về phía trước.

Tai cô có thể nghe thấy tiếng chân mình giẫm lên bàn đạp, tiếng tim đập thình thịch, và cả những tiếng hít thở hổn hển.

Có kịp không? Cô tính toán trong lòng.

Ra ngoài từ 7 giờ, không đi nhầm đường, nhà cách sạp báo không xa, coi như 5 phút.

Từ sạp báo đến trường mất 15 phút, khoảng 7h20 là tới được trường.

Bảo vệ đưa Ân Hiển ra ngoài, xuất phát từ trường lúc 7 rưỡi, đến bệnh viện là khoảng 8 giờ.

Trong lượt chơi đầu tiên, điều dưỡng về nhà, cô tới gõ cửa, lúc đó là mấy giờ nhỉ?

Khi ấy điều dưỡng nhìn đồng hồ, chị ta nói lát nữa Ân Hiển sẽ về đến nhà.

Tiết tự học buổi tối tan vào lúc 8 rưỡi, đi bộ về phải lâu gấp đôi đạp xe, lúc cậu đến nhà cũng phải hơn 9 giờ. Vậy là, điều dưỡng về nhà lúc 9 giờ, tính ngược lại, thời gian ông ngoại qua đời là hơn 8 giờ, chưa tới 8 rưỡi.

Thời gian rất sít sao.

Giờ giấc mà cô phỏng đoán là giờ muộn nhất, có thể ông ngoại đã qua đời sớm hơn.

Bởi vậy, chỉ cần bị trì hoãn một chút trên đường, Ân Hiển sẽ không thể gặp ông ngoại lần cuối.

Xe đạp đã chạy tới tốc độ cao nhất trong những vòng đạp của Vương Kết Hương.

Lúc xuống dốc, cô điên cuồng đạp xe, hoàn toàn không bóp phanh. Ánh hoàng hôn rút đi từng chút một, cô bị nắng chiều đuổi theo sau lưng. Mồ hôi lại toát ra, làm ướt nhẹp lưng áo cô lần nữa.

Đến bốt bảo vệ của trường THCS số 2, Vương Kết Hương nhảy xuống xe, gõ mạnh lên cửa sổ.

“Cháu là người nhà của em Ân Hiển lớp 9-1. Cụ nhà cháu bệnh nặng sắp qua đời, xin chú gọi Ân Hiển ra hộ cháu, cháu phải đưa thằng bé đi ngay.”

Mồ hôi túa ra như tắm trên trán, cô lưu loát nói hết câu, mồ hôi đã chảy từ trán xuống cằm.

Bảo vệ ngơ ngác nhìn cô, Vương Kết Hương nhớ ra: “À đúng rồi, chú còn đòi đơn xin nghỉ đúng không, giờ cháu viết cho chú liền. Chú đi gọi người đi, xin chú mau lên ạ.”

Mặt trời lặng lẽ rời khỏi địa cầu, mặt trăng và các vì sao treo lên màn trời thay thế nó.

Đường phố sáng đèn, Ân Hiển đeo cặp xách xuất hiện.

Vương Kết Hương lau mồ hôi bằng khăn giấy trong bốt bảo vệ. Thấy cậu từ xa, cô vẫy tay gọi cậu tới.

Cậu thiếu niên vẫn nhìn cô với vẻ mặt xa lạ.

Vương Kết Hương biết câu đầu tiên cậu sẽ nói là gì, không chờ cậu hỏi, cô đã nói trước: “Chị là chị họ xa của em, ông ngoại sắp mất rồi, chị đèo em lên bệnh viện.”

Không cần nói nhiều thêm.

Cô cưỡi lên xe đạp, cậu đi tới, lẳng lặng ngồi vào ghế sau.

“Em ôm eo chị đi.”

Ân Hiển không làm theo ngay.

“Em ngoan nhé, làm thế chị mới đèo vững được.”

Cô giẫm lên bàn đạp, hai cánh tay thon dài trắng nõn vòng qua eo cô.

Mệt.

Mệt thật sự.

Đôi chân dường như không phải của cô nữa, từ nhức xót đến đau đớn, rồi mất đi tri giác.

Đùi như hai sợi mì đã bị trụng chín, cố sức đạp mà vẫn mềm oặt như bún. Cô đạp rồi lại đạp, đôi chân mềm nhũn như sắp rã ra bất cứ lúc nào, rồi rơi xuống đất, bị nghiền trong bánh xe.

Họ đạp về hướng bệnh viện, dọc đường, Ân Hiển không nói gì với Vương Kết Hương.

Cô phóng xe thẳng vào sảnh ngoại trú của bệnh viện.

Vương Kết Hương trèo xuống khỏi yên xe, chân vẹo đi, ngã ngồi trên mặt đất.

Ân Hiển duỗi tay đỡ cô, bị cô kéo ngã theo.

“Chị ơi……”

“Chị vẫn gắng gượng được,” cô thở hổn hển, cố nhấc người mình lên, như thể xách một túi xi măng nặng nề: “Đi, chị em mình đi chung.”

Sảnh ngoại trú của bệnh viện không có bóng dáng của mẹ Ân Hiển.

Đây là tin tức tốt……

Ông ngoại Ân Hiển nằm ở tầng 3 khoa hô hấp.

Mắt Vương Kết Hương sáng ngời, cô đẩy Ân Hiển đi, vừa trèo lên cầu thang, vừa đấm ngực, ho sù sụ.

Tới khu nội trú, phòng y tá vắng lại, không có ai trực ban cả.

Vương Kết Hương đã hơi hồi sức lại, cô nuốt nước miếng, nhìn về phía Ân Hiển.

Cậu nhìn hành lang trống trơn đăm đăm, vẻ mặt do dự: “Ông ngoại ở đây ạ?”

Trong hiện thực, Ân Hiển không được gặp ông ngoại lần cuối.

Đây không phải là hiện thực, đây là thế giới tinh thần của cậu, tất cả những gì cậu tin tưởng đều trở thành hợp ý.

Cho nên……

“Ừ.” Vương Kết Hương nói.

Cô vươn tay với cậu.

Năm 4 tuổi, có kẻ xấu mà cậu không thể chạy thoát.

“Chạy đi, Ân Hiển.” Cô từng túm tay thằng bé, hai đứa chạy chung.

Thời 8 tuổi, cậu không có bạn thân.

“Đi, đi theo tớ.” Cô chặn lại quyển sách bài tập của cậu, đan chặt 10 ngón tay vào tay cậu.

Ân Hiển 15 tuổi, cũng lựa chọn tin tưởng người trước mặt, đặt tay mình vào tay cô.

Hai tay họ nắm chặt lấy nhau.

Vương Kết Hương mở cửa một phòng bệnh gần đấy.

Tựa như kỳ tích, như thể có phép màu……

Một giọng nói vang lên trong phòng.

Trong cánh cửa kia, điều dưỡng và mẹ của Ân Hiển đang đứng đấy, một ông cụ gầy giơ xương nằm trên giường bệnh.

Cụ mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh dương và trắng, nghe tiếng cửa mở, cụ liếc đôi mắt vẩn đυ.c về phía cánh cửa.

Cậu thiếu niên cạnh cô đi đến mép giường ông mình.

Ông cụ cười với cậu, một nụ cười nhẹ nhàng.

Lệ đong đầy hốc mắt Ân Hiển.

Mũi cậu đo đỏ, cậu cũng cười dịu dàng với ông ngoại.

Trong căn nhà gỗ, trên tủ đầu giường của Ân Hiển, có để một tấm ảnh chụp chung của cậu và ông ngoại.

Hai người đều quay mặt về phía ống kính, ông cụ cười rất tươi, thằng bé có đôi mắt cười giống cậu, khoe răng nanh, cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

Vương Kết Hương thở phào một hơi, lùi ra ngoài cửa.

Ngoài hành lang, cô tìm một chiếc ghế nhựa rồi ngồi xuống.

Đạp xe mấy tiếng liền, vất vả lắm mới được nghỉ một chút. Cô ngáp một cái thật to, dựa lưng vào tường, tính chợp mắt một lát.

Tứ chi mệt mỏi, cái đầu nặng như rót chì vẹo qua một bên, hơi thở của cô trở nên đều đều.

Giọng ai đó vọng lại bên tai cô.

“Ú Nu.”

Cơn buồn ngủ đã dính chặt cô vào ghế, không thể động đậy.

“Ú Nu ngố tàu.”

Miệng cô động đậy, lông mi bị nước mắt thấm ướt, Vương Kết Hương cũng không biết mình muốn nói gì.

Người nọ đáng ghét lắm, đáng ghét cực kỳ.

Lòng cô thấy ấm ức.

Anh ta đối xử với cô tệ lắm, mắng cô đần, óc heo, bảo cô đồ bao đồng, mắng mỏ siêu khó nghe.

Anh ta luôn dữ dằn thế đấy, giọng điệu thì lạnh như băng.

Cô ấm ức lắm rồi.

Phải được anh ôm vào lòng, được anh dỗ dành, được nép vào lòng anh cô mới hết khó chịu.

Nhớ anh quá.

Thật ra ngày nào cô cũng nhớ anh.

“Mình đừng chia tay được không anh?”

Cô nỉ non khe khẽ.

“Sau này em sẽ không khờ khạo nữa.”

……

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, là do Ân Hiển bị đánh thức.

“Chị ơi?” Cậu lay cánh tay cô.

Vương Kết Hương nhấc mí mắt nặng trịch, nắng gắt thật.

Trước khi ngủ không phải mình ngồi ở hành lang trong bệnh viện sao?

Bây giờ……

Trên đầu cô là một tán cây to, cô ngồi trên băng ghế dài dưới gốc cây.

Cô cúi đầu, bộ quần áo lúc trước của cô đã biến thành một chiếc váy dài màu đen. Trang phục của Ân Hiển cũng đã đổi khác, nguyên một cây đen.

“Chúng ta đang ở đâu?”

Vương Kết Hương vẫn chưa tỉnh ngủ, ngó trái ngó phải người mình, đần mặt ra.

“Nhà tang lễ,” Cậu trai thở dài, nhìn về phía đám đông: “Hôm nay ông ngoại được hoả táng.”

Một vòng người đứng ngoài linh đường, tất cả đều mặc đồ đen.

“Tất cả đều là họ hàng của em…… Tất cả đều là họ hàng của chị em mình à?”

Ân Hiển gật đầu.

Họ hàng của cậu, gần như toàn là nhân vật làm nền.

Ân Hiển không quen họ, họ không quen Ân Hiển.

Những nhân vật quần chúng tụ tập thành đám đông, tán dóc rôm rả với nhau.

Nhân viên của nhà tang lễ đi ra từ sảnh chính, hô ra ngoài: “Đã đến giờ, người có quan hệ huyết thống gần nhất vào đi.”

Vương Kết Hương vỗ vỗ vai Ân Hiển: “Em đi đi.”

Cậu đứng lên, cô ở đằng sau cậu, hòa vào đám người làm nền đứng ngoài linh đường, giả vờ làm họ hàng của cậu.

Một cái lăng giấy được đặt giữa sảnh chính.

Ân Hiển và mẹ cậu, thêm mấy cậu mấy dì quỳ lạy quanh lăng giấy.

Sau khi nghi thức của họ kết thúc, nhân viên đổ một thứ lên lăng giấy.

“Đổ gì đấy?” Có người hỏi.

“Dầu.” Nhân viên đáp.

Lăng giấy được đậy lại, đẩy mạnh vào lò thiêu.

“Ầm ——” một tiếng rơi nặng nề vang lên.

Bấy giờ đám họ hàng mới ý thức được sự hiện hữu của cái chết, có vài kẻ khóc nức nở trong đám đông.

Tiếng khóc trong sảnh chính là vang dội nhất.

Ân Hiển không khóc, tựa như một kẻ lạc loài không hơn không kém. Cậu yên lặng đứng ở một góc với gương mặt vô cảm. Trông nghiêng, cậu vô cùng bình tĩnh.

Những kẻ đang khóc an ủi lẫn nhau, mắt ướt lệ nhòa.

Cậu đưa mắt nhìn Vương Kết Hương.

Cô đang nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Ân Hiển đi ra tìm cô.

“Đói không?” Vương Kết Hương hỏi cậu.

Cậu lắc đầu.

“Ừm,” cô nói: “Chị đói rồi, em mời chị ăn gì đi.”

Gần nhà tang lễ không có quán ăn.

Họ đi tới đi lui, chỉ tìm thấy một quầy bán quà vặt, bán mấy món đơn giản như thịt viên nướng, lạp xưởng nướng và trứng luộc nước trà.

Ân Hiển lục lọi túi, lấy ra 5 tệ mọn.

“Sao lại 5 tệ nữa?”

Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng Vương Kết Hương vẫn cướp hết số tiền không chút nương tay.

Cô mua năm xiên viên nướng, ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây với Ân Hiển.

“Em cũng ăn đi.”

Vương Kết Hương đưa một xiên viên cho cậu.

Miệng cô nhét hai viên thịt, mỗi bên má phồng một viên, nhai đến là ngon lành.

Ân Hiển không nhận.

Mắt cậu có quầng thâm rất sâu, rõ ràng không có tâm trạng gì để ăn.

Vương Kết Hương giơ tay, viên chạm vào môi cậu.

“Em chạm vào viên rồi, em phải ăn đi.”

Cậu nhận xiên tre mà cô nằng nặc nhét cho mình, cắn một viên rồi lại bỏ xuống.

Vương Kết Hương không nhìn cậu, chỉ lo ăn phần mình.

“Có phải em còn chưa nghĩ ra điều gì không, em có thể nói, chị sẽ lắng nghe.”

Ân Hiển vần xiên tre, im lặng hồi lâu.

Lâu đến mức cô tưởng rằng cậu không định mở miệng, cậu lại cất tiếng.

“Chị ơi,” cậu hỏi: “Chết là gì ạ?”

Vương Kết Hương ngẫm nghĩ một lát, nói.

“Chết là linh hồn rời khỏi thể xác, đi đến chỗ khác.”

“Thiên đường ạ?”

“Đúng vậy.”

Cậu nhìn cô, mắt lộ vẻ hoang mang: “Thiên đường trông thế nào ạ?”

Kết Hương nhìn lên trời, giọng điệu dịu nhẹ như một giấc mơ: “Nó mang hình dáng của nơi đẹp nhất trong ảo tưởng của chúng ta.”

“Vậy nếu…… linh hồn không nỡ rời cõi người thì sao?”

“Nếu còn tiếc nuối ở cõi người, linh hồn sẽ lang thang trong địa ngục linh hồn để đền tội.”

“Cuối cùng họ có thể lên được thiên đường không ạ?”

“Được chứ,” cô nghiêm túc trả lời: “Đợi bao giờ hết lưu luyến nhân gian.”

Ân Hiển hít sâu một hơi.

Cậu giơ xiên tre đang cầm lên, ăn hết chỗ viên.

Những người trong sảnh chính của linh đường đi ra ngoài.

Người thân nhận về một hũ tro nhỏ.

Người đi đầu cầm một chiếc ô màu đen, người đi bên cạnh nâng ảnh thờ.

Ảnh thờ của ông cụ là ảnh đen trắng. Trong ảnh, mặt cụ rất nghiêm túc.

Không còn ai khóc nữa.

Nỗi buồn thương của nhân gian bốc hơi sạch sẽ.

Linh hồn cũng không còn dừng lại ở đây.

Ánh mắt Ân Hiển hướng lên tầng không.

Đám mây tự do tự tại.

Vương Kết Hương ném đống xiên tre của món viên nướng đi, một chiếc túi màu hồng nhạt treo kế thùng rác.

Trông cái túi này rất quen, cô túm lấy nó mà không hề suy nghĩ.

Đây là túi của thỏ Ân Hiển……

Cô kéo khóa túi ra.

Móc chìa khóa hình thỏ!

Chiếc chìa khóa phòng trọ của họ vẫn còn đấy.

Như thể dự cảm được điều gì, Vương Kết Hương lập tức xoay người.

Đám mây trên bầu trời như những vụn giấy bị cắt nát, hết đám này đến đám kia sà xuống người thiếu niên.

Cậu bị bao bọc trong mây.

Cô chạy tới, cố kéo từng mảng trắng như bông ra.

Mãi lâu sau, mây mù tự động tản mát.

Trước mắt cô là màn đêm trống vắng.

Vương Kết Hương lại quay về đảo Thỏ Con.

[HẾT CHƯƠNG 33]