Phần 3 - Chap 3: Chạm trán Nam Tông

Đm con quái thai này còn sống, em bế sốc nó lên, vừa tức vừa vui.. con chó mừng quýnh ngoáy đuôi tít..

Bố, Bố sao con ranh này vẫn sống thế Em gọi bố

Nãy bố túm nó định chôn xuống chỗ gốc khế, đang đi kiếm cái xẻng quay lại thì thấy nó ngồi chồm hỗm thè lưỡi mừng quýnh lên rồi Bố em kể

Trời đất đảo điên, giờ cái gì trên sự đời em cũng tin chúng đều có thể xảy ra, huống gì con chó còi này, chắc có nhẽ tối qua nó đớp phải con chuột chương lâu ngày, hay cắn phải con rắn lục, khá hơn nữa là đớp được ông mang phì lượn lờ vãn cảnh vườn trước, chắc cậu sốc độc tí thì ngửa bụng, sáng mới hồi em nghĩ bụng.

Mà đất nhà em lắm rắn lắm các bác ạ, cái bể nước mưa nhà em quanh năm đóng nắp, cái nắp bằng tôn vuông đét che kín hết miệng bể, ấy thế mà có hôm em đang ngồi vặn vòi định lấy nước đánh răng, tự dưng thấy nước trong vòi tậm tịt, thế đéo nào, mới hôm trước mưa trận đầy phè, nước lên gần đến miệng, trong veo cơ mà, hay có con cá rô nào rúc đầu vào vòi nước.

Em định thò tay móc vào chiếc vòi đồng trơn tuột đầy rêu xanh, nhưng nghĩ thế nào lại đứng dậy mở cái nắp bể ra ngó vào, em hét lên Allahu Akbar

Em rịn cả nướ© đáı ra đũng quần, thiếu điều ỉa không tự chủ luôn tại chỗ, đit con me , trong bể là ông rắn khúc đen khúc trắng dài như cái đòn gánh, to cỡ cán chổi rơm, ông ấy rúc đầu vào vòi nước phía trong bể, tính luồn ra ngoài, nhưng khổ nỗi lỗ thì nhỏ đầu khấc ông thì to quá, báo hại ông cắm đầu vô đấy, còn cả thân mình quằn quại như múa lân trong làn nước, em nhìn mà tí nữa thì ngất, trần đời em không sợ gì hết, sợ mỗi Rắn , lúc nãy mà móc tay vào vòi thì đúng là mồi thơm tế ông rắn , nổi hết da gà.

____

Em dắt xe lên nhà rồi chạy tìm cơm nguội, tính cho con chó ăn cho nó lại sức, cả đêm hôm qua nó phá phách, rồi thập tử nhất sinh , không khéo nó mã hồi một chút, tí nữa lại nằm ngửa bụng ra thì tội.

Cơm nước cho nó xong xuôi đâu đấy em cũng làm đôi bát cơm nguội chống vã. Đói quá, sáng đéo biết đã đánh răng chưa cơ.. mà thôi kệ, ăn xong em lên giường nằm dài ra làm một giấc, cảm giác yên bình lại ùa về. Đến giờ đi làm lại dậy..cuộc sống nhàm chán và có phần tẻ nhạt, thiếu cái hơi lạnh của con chết trôi, mà đệch mẹ nó, không nghĩ đến nữa, mùi tanh tưởi vẫn luẩn quẩn đâu đây..

Bẵng đi khoảng 5 ngày, hôm đấy trong tâm trí em vẫn nhớ là một ngày khá đẹp trời, mây tà tà bay nhẹ trên bầu trời, bọn trẻ con trong xóm tíu tít túm năm tụm ba bán tán, hình như sắp trung thu, chúng nó đang bàn về vụ tập văn nghệ thì phải,chúng nó tập buổi tối trong cái nhà văn hóa xóm em, ngay đầu làng, chỗ em gặp chị Nhung nước nôi xuề xòa em kể ở đầu truyện phần 1 đấy, nhà văn hóa được xây cỡ chục năm rồi thì phải, tường rêu xanh rì, loang lổ vết vữa mục, để lộ những tảng gạch đỏ au đang ngả màu của mưa gió, ngay cạnh đó là cái gian nhà để xe tang, cái xe gây ám ảnh cả tuổi thơ của em, phần vì nó gắn liền với những đám ma chay, những cuộc tiễn đưa người sống lần cuối về với cát bụi vĩnh hằng.. và phần vì hồi nhỏ, em hay ra đây xem bọn con gái tập thiếu niên, mà cả nhà văn hóa mắc điện sáng choang, có mỗi chỗ đầu gian để xe tang là tối tăm kín mít, hồi đó đang xem bọn nó múa là em hay mắc tiểu, rồi vác chim ra đấy đái, có lần đang đái, cái xe tang nằm lặng thinh trong bóng tối, gian đấy lại không có cửa nên được một lúc khi ánh mắt dần quen với bóng tối, cái xe tang với những hoa văn nhằng nhịt, sừng sững lại hiện ra trước mắt em, rồi nó khẽ kêu két ẹt một tiếng, em nín đái xách quần chạy vội vào trong chỗ đông người, sau vụ ấy em đái dắt mất hơn tuần

Bao nhiêu cảm xúc lại tràn về, em định bụng tối hôm đấy sẽ cố lết cái tấm thân ra xem các cháu tập tành thế nào, múa may ra sao.. mà quái, con chó dạo này bỏ ăn hẳn, lông nó bết lại, mắt đầy gỉ xanh lét, nhìn đến bực, em xua vội ý nghĩ

Buổi chiều hôm ấy cơm nước sớm sủa xong xuôi tắm táp sạch sẽ, huýt sáo vang trời, sẩm tối cái là em vơ tạm bao thuốc lếch thếch tiến về phía đầu làng, em đi qua cái nhà hoang (mà đợt em lấy gương bát quái đấy), cỏ đã mọc cao ngang bụng người, cái bể nước ăn được đổ bê tông lừng lững phía mé nhà.. đang đi thì em nhác thấy năm sáu đứa trẻ con trong làng thì phải, bọn nó nhí nhố nồ nghịch nhau trên mặt bể, cái mặt bể đổ bê tông chắc nịch nhưng khá cao, em thấy thế mới quát

Ơ bọn kia, mấy giờ rồi còn đùa nhau trên ấy, ngã chết mẹ chúng mày bây giờ

Không có tiếng trả lời, mà cũng lạ, rõ ràng con Hoa với con Mận kia thì phải, cái dáng người nhỏ thó đen nhẻm lẫn vào trong màn đêm, nhưng lệch thế đéo nào được, chúng nó nồ nhau kiểu gì mà từ nãy đến bây giờ em không nghe thấy tiếng cười đùa nào hết ráo, hay bồ bọn nó,nghĩ bụng bọn trẻ con giờ lớn nhanh thật. Em đành rảo bước đi tiếp

xa xa ánh điện mấy nhà gần chỗ bọn trẻ con tập múa sáng cả một góc rọi ra đường làng, .. nhà văn hóa đã bật điện nhưng hình như mới bật được một hai bóng, làm ánh sáng lập lòe nom đến đau cả mắt.. gần đến nơi thì thấy tiếng hát, lẫn lộn tiếng cãi nhau chí chóe, tiếng cười khinh khích. Em bước vào sân mới hỏi

.”Sao không bật điện hết lên bọn mày”

Tiếng cười khinh khích vẫn vang lên, nhác thấy trong nhà bọn trẻ con vẫn chạy qua chạy lại. Loáng một cái, lướt qua trước cửa là cái bóng nhỏ thó quen thuộc, rõ là con Hoa, con hoa chơi trên bể nước nhà hoang giữa làng khi nãy, nó chạy lối nào qua đây nhanh đến vậy.

Hoa, Hoa , tao bảo.. em gọi giật.

Dạ..

Em giật bắn mình, nó đã chạy ra hông nhà từ lúc nào, tiếng Dạ của nó nhẹ như gió, âm vang và quen thuộc đến lạ thường.. Nó vẫn đứng trong bóng tối của hiên nhà, dáng người nhỏ bé như núp trốn lũ bạn

Mày đang trốn bọn nó hả, khi nãy tao thấy mày ngồi ở nhà hoang kia mà, bọn mày chạy lối nào lên đây vậy Em hỏi nó

Em có chạy đâu

Còn vặn nữa, không chạy thì bay lên đây phỏng vừa nói hết câu em chột dạ.. vì giọng nó khác hẳn ngày thường, ngày thường nó chanh chua khác hẳn cái thân hình bé nhỏ của nó, nó vẫn gọi con mận, cái thứ giọng the thé không lẫn vào đâu được, mà nay nghe như tiếng gió, nhẹ nhàng và như len lỏi từ trong đầu em chứ không phải từ bên ngoài đi vào..

Đ..ú..n..g r.ồ..i nó cười đáp lại.. dường như sợ em không tin, nó cúi xuống, làm ánh mắt dần quen với bóng tối của em nhìn xuống theo cử chỉ của nó.. thân thể nó bồng bềnh.. cái bóng của hiên nhà không hề che đi một chút gì của nó, mà thực chất nó không hề có thân dưới. Tim em đập loạn xạ. Chân như không thể bước nổi chết cứng một chỗ, nhà văn hóa tối sầm lại, le lói thứ ánh sáng từ trong hắt ra là từ ngọn đèn măng sông được đặt trong ấy tự bao giờ

Hé hé hé.. tiếng cười quái dị vang lên như bủa vây lấy nơi em đang đứng, hình hài con Hoa tan dần vào trong bóng tối, nó như chìm hẳn đi, để nhường chỗ cho cái xe tang lừng lững hiện ra trước mắt em mồ hôi em túa ra chảy thành dòng..

Ê thằng kia, mày vào đấy làm gì thế

Tiếng đàn ông và bọn trẻ con làm em sực tỉnh, ngoái lại thì thấy bọn trẻ với Lão phụ trách văn nghệ thôn đang lịch kịch mở cổng, cổng nhà văn hóa được quấn mấy vòng xích và khóa lại bằng quả khóa to bản.

Mày trèo tường vào đây hả.. con nhà ông trường phải không.. Lão phụ trách lê tiếng hỏi

Đầu óc em quay vòng, linh tính sự chẳng lành, em không trả lời mà cúi đầu đi thẳng, định bụng sẽ về thẳng nhà.

Vừa đi em vừa nháo nhác nhìn lên ngọn cây bụi rậm, không biết thứ gì sẽ lao ra giờ này, khi nãy gặp điều không hay, hẳn là sắp sửa đối mặt với thứ quái quỷ gì tiếp đây..

Vừa về đến nhà thì thấy cổng mở toang, điện nhà trên bật sáng hết cỡ.. thấy bố em đang ngồi với ai trong nhà.. Là Lão Hóa

Vừa thấy em Lão liền hỏi gấp

Mày vừa đi đâu thế, xem quẻ thấy điềm chẳng lành, tao đốt đại lá sớ gọi mày về

Cháu qua nhà thằng bạn chơi chút, mấy hôm nay cứ như chết dí trong nhà, oải người quá em trả lời đại.

Ban ngày không chơi, cái tầm âm thịnh dương suy lại cố mà đi cho ma biết mặt quỷ biết hình.. mày chưa ngộ ra hả Lão trách móc.

Bố em không nói gì, lạnh lùng bắn bi thuốc lào dài thướt tha.

Ngồi xuống nghe tao nói Lão Hóa hắng giọng như ra lệnh, nói đoạn ho một tràng rồi kể tiếp

Hóa ra mấy ngày qua, nhờ sự quen biết trong nghiệp thầy pháp, Lão đã mò vào TP.HCM một chuyến, nghe dài lắm, hình như Lão đã lần ra được một nhánh của nơi Lão Quý Què ẩn tích bao năm nay.. Lão nói

Mày biết cái thứ quái thai trên cổ tao hôm bữa là gì khôngLão hỏi em

Vong của ông thắng, cháu kể bác nghe rồi còn gì em nói Lão

Mả mẹ thằng Quý què.. đấy không phải vong tầm thường, hay oan hồn dã quỷ, dân trong đấy gọi đó là âm binh, thằng Quý theo dòng Nam Tông, một dòng chuyên ngải chính tông của bọn Cam mọi, bao nhiêu năm nay chưa ai dám mang nó về đất này, vì nó là ngải thuần pháp, vốn sinh ra để trấn áp ma quỷ, và điều chỉnh mối tương quan giữa người sống và cõi chết, nhưng nó lại quá dễ để trở thành huyền thuật trấn yểm hại người.. và người khai triển huyền pháp mục đích hại người đã phạm vào đại kỵ và quả báo rất lớn..

Con chó nhà em bỗng sủa vang trời làm ngắt quãng lời kể của Lão Hóa.. hai mắt nó long lên nhìn xoáy vào thẳng trong nhà.. bỗng hai mắt nó vằn vện, phản chiếu ánh sáng không còn là màu xanh thường thấy.. mà nay đã đổi sang màu đỏ au như máu..

Gió đổ về là cánh cổng chưa cài đập vào nhau đánh sầm một tiếng tiếng rú tiếng thét theo gió ập vào trong nhà khiến Lão Hóa ú ớ ..

—————