Phần 2 - Chap 6

Ầm Ầm Ầm..

Tiếng động vang ra từ phòng em..

Nãy con đi đâu có khóa cửa không vậy bố em quay sang hỏi

Có mà bố.. mà tí nữa con nói với bố chuyện này Em định quờ tay vào túi lấy chiếc ví có cái túi nhưng đó.. nhưng ..

mẹ nó! để trong phòng rồi Em lẩm bẩm..

Hay trộm vào phòng rồi trốn trong tủ quần áo bố em giọng điệu dò xét rồi ông chạy ngoắt ra vườn trước ,vơ lấy thanh gỗ to bản.. theo ông thì đấy là đề phòng bất chắc..

Bỗng trong phòng nín bặt tiếng động, chỉ còn lại tiếng ông thầy vang lên đều đều khe khẽ như tụng kinh hay niệm gì đó.. tiếng ông trầm mà lúc lanh lảnh,lúc vang vọng,lúc khẽ trôi theo làn gió, làm em không tài nào nghe được..

Bỗng cánh cửa phòng đang cánh đóng,cánh gập.. bị bật ra thật mạnh, hai bên bản lề như muốn vỡ tung ra thoát khỏi tường gạch

RẦMMM!!!

nghĩ có điều chẳng lành , em với bố lao nhanh vào phòng..nhưng dường như dự liệu trước, ông thầy Quát vọng ra..

Cứ đứng ngoài đấy!! không sai cả, không sao cả..

Em với bố vã mồ hôi hột, mồ hôi đua nhau chả từ trán,tràn cả vào mắt cay xè.. Ông thầy xong việc rồi thì phải, đứng từ ngoài em đã thấy ông vịn bàn tay vào cảnh cửa rồi đẩy nó ra, chậm rãi bước ra hè..

Em run lên bần bật, kinh hãi.. tất cả vong hồn em thấy đều thoắt ẩn thoắt hiện vào ban đêm, khi dương khí suy giảm.. nhưng bây giờ đập vào mắt em.. anh thắng.. đang ôm cứng lấy ông thầy đó từ đằng sau, hai chân co lên cắp vào ngang eo.. gương mặt bầy hầy chớt chát và không còn chiếc xương nào lành lặn để làm trụ đỡ cứ thế vắt lên vai ông thầy…

“Hết rồi.. khi nãy vào phòng,bác thấy cái vong ngồi xổm trên giường..ma nam thì phải, nó đi rồi.. (ông vừa nói vừa thở) chút bác làm lễ dán bùa yểm quanh đây.. mà bây giờ mua vài chiếc bóng điện về thắp chỗ góc vườn, với mấy góc tối kia nữa… bác thấy hơi mệt …chắc cái bệnh khớp đốt sống cổ nó lại hành…

Bác để con lấy chút dầu gió với cao dán xem đỡ chút nào không..”” bố em nói”

Nhưng ông nào thấy.. cái vong ông đang cõng trên lưng kia.. ông ấy còn chưa nhấc chân lên khỏi cái bục ( nền phòng em thấp hơn cái hè bên ngoài một chút )

À.. cháu đem cái này đốt đi.. đổ tro ra mé ao , té ít gạo muối theo nữa

ông ấy đưa cái túi nhung đỏ cho bố em..

Bố cứ để vậy mà đốt, đừng mở ra.. em dặn bố.

Đi theo bác… vào chỗ góc vườn kia kìa, hướng tốt, dương thịnh… ông thày thở hắt ra.. chắc bây giờ đối với ông ấy, nói cũng đủ mệt lắm rồi, ông ấy nhấc mình rồi nặng lề đi ra khỏi phòng, tay vòng ra sau lưng cứ đấm bồm bộp vào sương sống, rồi đưa tay lên bóp gáy, anh thắng đằng sau khẽ cựa mình trườn lên thêm một chút, đầu vắt hẳn lên vai ông ấy.. em bủn nhủn chân tay, không dám nhìn thẳng vào ông thầy, chỉ dám lướt tầm mắt qua rồi nhìn lệch sang hướng khác..

lúi húi một hồi bố em không tài nào châm cho cái túi nhung ấy bén lửa được.. em chạy vào nhà cầm ra một ít giấy báo, ngọn lửa bùng lên xanh lét.. không phải màu đỏ lửa như chúng ta thấy.. mà giống đốt dây điện hơn.. mùi thơm tỏa ra phảng phất.. rồi mùi khói.. mùi khét như ta đốt tóc,hay đốt bì lợn vậy..

Ông thầy đốt nắm hương rồi cắm xuống nền đất sét..

em hắt xì vài cái

Tiếng sụt sịt ngoài đó vọng vào.. em khẽ giật mình.. tiến lại mấy bước thì hóa ra ông thầy sụt sịt.. khói bay thốc vào mồm vào mặt ông ấy như kia thì bảo sao không cay mắt..

Em Bỗng thấy không phải gió đưa khói bay thốc vào mặt ông ấy .. mà là anh thắng đang vươn đầu ra hít một hơi dài như vô tận.. khói nhang,và từ đống lửa đang cháy được thể kéo hết về phía ông thầy .. tiếng từ khuôn miệng nham nhở rách ngoạc.. (chắc lúc ông ấy đi về bên kia thì nó đã như vậy) rít lên khe khẽ ..nhưng ông thầy không hề có một phản ứng gì với cái thứ bâu bám lấy ông từ nãy, chẳng lẽ ông ấy không thấy..

Bác ở lại ăn trưa với cháu.. bác vào nhà ngồi uống nước đi,, cháu tạt ra chợ làm ít đồ nhắm rồi về ngay ..bố em nói

Không rượu chè gì cả.. anh đi đi rồi chôc nữa đưa tôi về.. cái sống lưng đau nhói lên từ nãy ông vừa nói vừa thở..

Bác vào nhà uống nước .. em đỡ ông ấy..

Mà bác ơi,, cháu chưa hình dung được, người trần với người âm có giống nhau không bác.. mấy ngày nay nhà cháu bị quấy nhiều quá, đôi lúc cháu nhác thấy nhưng không rõ.. em gợi chuyện

Bác có căn nhưng không có duyên.. bác dựa theo linh cảm .. chỗ nào âm thịnh thì có vong, vả lại bác dựa theo bắt ấn với niệm thuật ..

Vậy khi nãy.. Em ra điều khó hiểu

Cái túi đó là ngải.. được yểm theo thuyết cổ của người Cam.. bác biết qua rồi.. nãy có vong nam trong nhà.. nhưng nó thoát lối cửa chính rồi..

Em lạnh toát sống lưng.. vong thoát khi nãy là Vợ anh thắng.. còn cái vong nam ông bác vẫn đang cõng đây , mặt kề mặt, má kề má đây..

Giữa ban ngày, dưới cái thời tiết như thiêu như đốt mà tựa như em đang trong hầm chứa đá lạnh vậy, gai ốc trên tay cứ nổi lên từng đợt.. mỗi lần như vậy em lại cuống cuồng vuốt vuốt các bắp thịt mong sao gai ốc chìm xuống được phần nào hay phần ấy.. cứ ngồi đối diện như này quả thật là không ổn.. nếu là nhập hồn thì khác.. còn bây giờ cảnh tượng trước mắt quá kinh hãi, tim em đập thiếu điều muốn vỡ l*иg ngực… nó như ăn mất ý trí của em rồi

Mãi nửa tiếng sau bố mới về.. ông mang lỉnh kỉnh một đống đồ, ông thầy ở lại dùng cơm với nhà em, rồi chiều ông ấy lấy mất tấm bùa vàng khè,vẽ loằng ngằng mực đỏ dán tứ tung khắp chỗ, phải đến sẩm tối mới xong, rồi ông ấy cáo bận vội vàng về lặc lè mang theo “anh thắng” sau lưng.. không hiểu sao cả ngày hôm ấy em như cấm khẩu, mấy lần định nói ông ấy biết nhưng vừa đinh thốt ra thì cứng miệng.

Ông ấy về thì em vào phòng, khóa cửa lại định tìm đến giấc ngủ.. vừa đặt lưng xuống thì em thϊếp đi lúc nào không hay.

Đang chìm trong giấc ngủ an lành thì em thấy tức tức bụng dưới.. biết là buồn đái nhưng cố nén lại, đến lúc không chịu được nữa mới lóc ngóc dậy, liếc đồng hồ thì tầm 1h hơn gì đấy.. thật sự qua bao chuyện em cũng đã bạo gan hơn rất là nhiều, chiều nay ông thầy cũng mang theo “anh thắng” và trấn yểm khắp ngõ ngách quanh nhà nên em an tâm phần nào.. ì ạch lết tấm thân vẫn còn ngái ngủ xuống nhà vệ sinh, xong xuôi đâu đây em ra vỗ chút nước lên mặt cho tỉnh taó lại đôi chút.. gương phòng tắm nhà em thì đôí diện với cửa, đang xì xoạp vuốt chút nước còn vương trên mặt thì em thấy loáng một cái qua cửa.. theo bản năng em quay ngoắt lại… chả thấy gì cả..

Sột..Soạt…

Cái đéo gì vậy tiếng sột soạt nghe gần lắm, như ai đang xé giấy vậy..

Soạt …Soạt… Soạt…

Ngày một rõ hơn.

Em ngoái đầu ra cửa, vì em vẫn đang an tâm phần nào với mấy cái bùa ông thấy yểm, vì ít ra ông ấy cũng đuổi được vợ anh thắng tung cửa ra ngoài mà..

Đập vào mắt em là con chó phản chủ, nó đang l*иg lộn giằng xé một mớ giấy trong mồm, cái đống giấy vàng vọt quện vào với dãi nó vương vãi đầy sân dưới.. nhanh thoăn thoắt nó bỏ lại đống giấy rồi lao về phía góc tường cuối sân.. nó cứ đứng dưới gườm gườm lên trên rồi hai chân trước cào soàn soạt vào tường.. bỗng nó gừ gừ đôi ba cái rồi lao lên ngoạm lấy … Lá Bùa cắn xé tan nát trong nháy mắt..

Cây khế trân trước nhà em bỗng sào sạc, tạo lên một bản hợp âm ma mị, trời hoàn toàn đứng gió, phải nói là oi bức mới đúng, vậy mà mấy tán cây nghiêng ngả như gục sát xuống sân..

Chào các thím, rất cám ơn những thím đã bỏ thời gian vàng ngọc đọc hết 2 phần câu truyện của em.. rất mong các thím thứ lỗi về thời gian giữa phần 2 và phần 3 em viết quá lâu, nhưng tại vì một số việc riêng, công việc mưu sinh, và bị K.I.A nick chính nên có phần chậm trễ, rất mong các thím thông cảm

Và câu truyện của em, là câu chuyện, nhưng em cải nó thành truyện, để các thím cảm thấy thỏa mái khi theo dõi

Em viết không mưu cầu trục lợi hay gì cả, có gì sai sót mong các thím góp ý

—————