Chương 306: Nhân Sủng!

Ngay khi Mộc Lâm và Cổ Không đồng thời phát động tấn công đánh về phía Vô Danh và Kim Luân Vương thì Hồ Hồng Y cũng không có đứng chơi, nàng lập tức lấy ra bảo kiếm của mình tấn công về phía huyết đằng đang trói mấy người Vũ Thủy Yên lại.

Nhưng mà lúc này một tên nữ tử mặc tử y bên kia cũng đồng thời lấy ra kiếm của mình đánh về phía Hồ Hồng Y, hai người đều là thực lực Kim Đan tầng chín.

Kim Luân Vương vốn còn đang ngoe nguẩy chiếc đuổi của mình thì đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí đánh tới, Kim Luân Vương hừ lạnh nói:

“Tiểu tử gian xảo, không ngờ lại có gan đánh lén bản vương. Bản vương mặc dù đã lâu không cùng người động thủ, nhưng cũng không phải con kiến hôi nào cũng có thể động ở trên đầu bản vương. Hôm nay bản vương sẽ thu ngươi làm nhân sủng.”

Lúc đầu Kim Luân Vương thấy Cổ Không cùng Vô Danh đấu khẩu sau đó thì tưởng rằng hai người sẽ đánh nhau, nhưng không ngờ tên nhân sủng mà nó sắp thu trước mắt này lại có gan đánh lén nó. Kim Luân Vương kêu gào thu nhân sủng sau đó liền một quyền gào thét xé gió đánh ra.

Kim Luân Vương lúc này thực lực đã là Nguyên Anh viên mãn rồi, đối với một kéo cắt ngang kia của Cổ Không thì nó thực sự cũng không có nhìn vào trong mắt.

Phanh!

Một quyền tùy ý đánh ra của Kim Luân Vương lập tức đánh tan một kéo kia của Cổ Không, mà Cổ Không một kéo thất bại sau đó cũng bị đánh bay về phía sau một đoạn dài.

Phốc!

Cổ Không cảm giác ngực mình giống như bị một chiếc đại chùy nặng nề đập vào làm cho hắn phun ra một búng máu, Cổ Không ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Kim Luân Vương, hắn không ngờ Kim Luân Vương lại mạnh mẽ tới như vậy. Cổ Không bị đánh bay sau đó thì Mộc Lâm cũng bị đạp bay đi, nhưng hắn lúc này nào còn tâm trí chú ý tới Mộc Lâm, một cổ sát khí lạnh lẽo dâng lên trong lòng Cổ Không.

Cổ Không từ khi trở thành nội môn đệ tử của Thái Mộc tông thì đã quen kiêu ngạo, một quyền này để cho hắn chịu ủy khuất không gì sánh được. Cổ Không cho rằng vừa rồi chịu thua thiệt là do hắn lưu thủ, cho nên lúc này Cổ Không nào còn muốn lưu thủ nữa, hắn tức giận tiếp tục cắt ra một kéo.

Một kéo này Cổ Không là dùng toàn lực, một kéo này vừa cắt đi ra lập tức tạo thành hai con sát long gào thét đánh về phía Kim Luân Vương. Cổ Không ánh mắt hung tàn cắt ra một kéo sau đó thì liền điên cuồng thúc giục huyết đằng tấn công về phía Kim Luân Vương.

Kim Luân Vương thấy Cổ Không lại tiếp tục đánh tới thì chỉ nhe răng cười lạnh:

“Nhân sủng không biết tốt xấu, để bản vương thu thập ngươi về chăm vườn hoa.”

Trước mặt Kim Luân Vương lúc này lại xuất hiện một vòng kim luân hiện lên từng đạo kim văn, Kim Luân Vương một quyền lúc này không phải giống như khi còn bị trói buộc lúc đánh với Vô Danh nữa, một quyền xuyên qua kim luân sau đó lập tức phóng đại đánh về phía sát long song sát của Cổ Không.

Mà đồng thời lúc này chiếc đuôi sắc nhọn của Kim Luân Vương cũng quất ra thành một vòng tròn, huyết đằng giống như làn sóng ập tới lập tức bị quét ngang từng mảnh.

Mộc Lâm bị Vô Danh một cước đạp bay không còn một mảnh vài che thân sau đó liền nằm rạp ở trên mặt đất. Nàng ta tức giận tới mức đỏ mặt, lấy ra y phục che lên người sau đó thì liền phun ra thêm một ngụm máu nữa. Mộc Lâm tức giận nhìn về phía sau hét lên:

“Các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau tiến lên giúp ta gϊếŧ hắn.”

Nguyên bản hai tên nam tử Mộc tộc còn đang trố mắt ra nhìn thân thể trắng nõn của Mộc Lâm lộ ra thì lập tức bị tiếng hét của Mộc Lâm làm cho bừng tỉnh. Tròng lòng bọn chúng đều thầm kêu đáng tiếc, Mộc Lâm lấy ra y phục ra che lại quá nhanh, hai người cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút xuân sắc phía sau sau đó liền không thấy gì cả, cảnh tượng động lòng người ấy chỉ lóe lên rồi biến mất.

Ba người phía sau còn chưa động thủ giống như ý thức được cái gì, lập tức tế xuất ra pháp bảo đánh về phía Vô Danh.

Vừa rồi Vô Danh đạp ra một cước cũng có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ một cước mà hắn đạp ra còn có cái uy lực này, lập tức đem y phục của Mộc Lâm xé rách rồi thiêu đốt không còn một mảnh.

Hai tên nam tử Mộc tộc không chiếm được quá nhiều tiện nghi của Mộc Lâm, nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là tấm lưng trần trắng nõn kèm theo chút máu chảy ra. Còn ở dưới thần niệm của Vô Danh thì thật giống như ngày dài giống nhau vậy, hắn là cái gì cũng thấy hết. Nhưng mà Vô Danh cũng không bị cảnh xuân trước mắt làm cho mê muội, trong lòng hắn chỉ gợn chút sóng lăn tăn sau đó liền trực tiếp biến mất, giống như nhìn thấy cảnh đẹp lướt qua mà thôi. Chút sóng lăn tăn này là do hắn nhìn thấy thân thể của Mộc Lâm mà bất chợt nghĩ tới Nguyệt Nhi cùng Mộc Thanh Kiều mà thành. Nói chung cũng không có ảnh hưởng tới hắn đang chiến đấu.

Mộc Lâm sau khi mặc lại y phục thì nghiến răng ken két nhìn về phía Vô Danh, nàng là lần đầu tiên chịu một cái thiệt thòi lớn tới như vậy, nàng một chút tiện nghi cũng không có chiếm được, ngược lại thân thể liền trần trụi trước mắt địch nhân, cái này bảo nàng làm sao có thể nuốt xuống cho được.

Mộc Lâm lúc này một kiếm lại tiếp tục lóe lên tấn công về phía Vô Danh.

Vô Danh nhìn thấy bốn người tấn công về phía hắn thì cũng chỉ cười nhạt một cái, huyết đằng xung quanh hắn lúc này cũng giống như làn sóng liên tiếp hướng về phía hắn cuốn tới. Vô Danh thấy vậy thì không chút do dự liền tế ra Liên Hoa Đao Trận.

Bốn nghìn ba trăm bảy mươi tư thanh đao được Vô Danh tế xuất sau đó lập tức hình thành liên hoa đao trận. Vô Danh sau khi thăng cấp tới trận pháp đại sư cấp sáu sau đó thì thi triển Liên Hoa Đao Trận lại mạnh hơn rất nhiều so với trước kia.

Liên Hoa Đao Trận của Vô Danh vừa mới được hình thành thì lập tức bao phủ lại bốn người Mộc Lâm vào trong.

“Xoạt Xoạt”

Liên Hoa Đao Trận vừa ra thật giống như một chiếc máy cắt cỏ vậy, vô số huyết đằng ùa tới lập tức bị hơn ngàn thanh đao chém qua đổ rạp thành từng mảnh xung quanh Vô Danh, từng dòng máu đỏ nâu chảy tràn lan trên mặt đất.

Huyết đằng bị chém rụng nhiều như vậy thì lập tức tức giận, nó điên cuồng mọc ra nhánh mới dài hơn cuốn về phía của Vô Danh, từng sợi huyết đằng đầu nhọn hoắt với những chiếc lông mao rậm rạp trên thân điên cuồng tấn công, muốn hút khô máu của Vô Danh.

Cảnh tưởng huyết đằng lao tới này thật giống như giòi bọ sâu lông nhung nhúc giống nhau vậy, nhìn cực kỳ ác tâm khiến cho người ta nổi lên da gà kinh tởm.

Mặc dù huyết đằng điên cuồng tấn công về phía Vô Danh, nhưng mà hắn giống như cũng không có nhìn thấy vậy, liên hoa đạo trận vẫn liên tục xoay quanh người của hắn, bao bọc hắn lại tránh khỏi tấn công của huyết đằng, chỉ cần huyết đằng lao tới thì sẽ bị vô số thanh đao liên miên gặt hái.

Mà lúc này mấy người Mộc Lâm cũng đang chật vật chống đỡ liên hoa đao trận của Vô Danh. Liên hoa vừa mới mở ra sau đó đã bao lại bốn người vào trong, khiến cho bốn người chịu rất nhiều thua thiệt.

Phốc! Phốc!

Lại là mấy luồng huyết vụ bắn ra, lúc này bốn người Mộc Lâm cũng đã thụ thương không ít rồi. Ban đầu bốn người cũng là cực kỳ kinh sợ khi nhìn thấy Vô Danh tế xuất ra nhiều thanh đao tới như vậy, sau đó bị thua thiệt dưới đao trận này lại càng làm cho mấy người sợ hãi hơn nữa.

Mộc Lâm lúc này liền biết Vô Danh không phải đơn giản giống như bề ngoài, tu vi của hắn chẳng những không thấp mà còn cao hơn nàng rất nhiều, trong đầu nàng lúc này chỉ có suy nghĩ làm sao thoát ra khỏi đao trận này.

“Dừng lại, ngươi không thể gϊếŧ ta, ta là đệ tử nội môn của Thái Mộc tông, nếu như ngươi dám gϊếŧ ta vậy thì ngươi cũng sẽ đắc tội với Thái Mộc tông. Nếu như ngươi dừng tay thì chuyện này ta sẽ coi như không có gì xảy ra.”

Mộc Lâm lúc này cũng chỉ biết gào thét cầu xin Vô Danh dừng tay lại, nàng bây giờ còn chưa muốn chết, nàng còn chưa có tìm được nam nhân ưng ý, rất nhiều chuyện còn chưa làm được.

“A..”

Mà ngay lúc này bên tai Mộc Lâm liền truyền tới âm thanh gào thét của gã đồng bạn, khi nàng quay đầu sang nhìn thì chỉ thấy hắn đã bị hàng ngàn thanh đao xé rách thành vô số mảnh vụn, huyết vụ bắn tung tóe ra xung quanh, trước khi chết cũng chỉ kịp kêu được một tiếng.