Chương 52

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy

~Editor: Thảo

~Beta:

Chương 52: Kết tóc thụ trường sinh

Suy nghĩ một lúc, Bạch Hi Vũ liền nhận ra Kiền Diệu đây là cố ý muốn gây chuyện, hắn quay đầu nhìn Kiền Diệu, thầm nghĩ, đồ ngây thơ!

Thanh Nhai quay đầu lại, thấy Bạch Hi Vũ đang nghiêng đầu nhìn Kiền Diệu, nhướn mày nói: "Lên đây đi."

Bạch Hi Vũ dùng sức, liền trực tiếp nhảy lên phi kiếm của Thanh Nhai, hắn cẩn thận dịch đến phía trước mấy bước, từ phía sau ôm thật chặt Thanh Nhai.

Nhân lúc Bạch Hi Vũ nhìn không thấy, Thanh Nhai cong cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười. Về phần những lời nói của Kiền Diệu... Thanh Nhai vốn không muốn để ý tới, nhưng lại sợ Nguyên Khê trong lúc nhất thời ngu ngốc, thật sự cùng Kiền Diệu làm một cái giao dịch.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc hỏi chuyện này, đợi trở lại Tử Tiêu tông sẽ cùng Nguyên Khê thương nghị sau, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, liền mang theo Bạch Hi Vũ, ngự kiếm rời khỏi Ma giói.

Kiền Diệu một mình đứng ở ngoài Thiên Ma cung, đến khi bóng dáng hai người Thanh Nhai đã biến mất, hắn bỗng câu lên khóe miệng. Từng trận gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, khiến áo choàng của Kiền Diệu đang mang bay phấp phới, hắn hơi ngẩng đầu, lười biếng nhìn lá cờ màu đen cách đó không xa đang tung bay trên không trung, khẽ nói một câu gì đó, thanh âm không lớn, cuối cùng lại bị gió thổi tan, không một hay ai biết.

————

Hai người đã Thanh Nhai về đến Hằng Vụ đỉnh.

Bảy năm đảo mắt đã qua, việt sơn vẫn nguy nga đứng đó, không có thay đổi, mà Tử Tiêu tông mấy năm nay nhờ có Thanh Nhai, danh tiếng cũng lớn hơn nhiều. Các ngọn núi không phù hợp đều do phong chủ ra hiệu, đem mấy ngọn núi xử lý một phen từ trong ra ngoài, thuận tiện đem những đệ tử sai vặt đổi lại, hết thảy đều là đổi mới hoàn toàn.

Mà thứ duy nhất không thay đổi, tựa hồ chỉ còn sót lại Hằng Vụ đỉnh này.

Bạch Hi Vũ đứng trước thềm đá, Hằng Vụ đỉnh trước mắt vẫn giống y như trong trí nhớ của hắn, cây ngô đồng cách đó không xa cùng trước lúc hắn rời đi tựa hồ ngay cả cành lá cũng không có gì thay đổi. Nơi này không có đệ tử tạp nham, cũng có ít người đến, bất quá trải qua bảy năm gió thổi mưa rơi, Thính Vũ các hắn ở xưa kia vẫn không nhìn ra nửa điểm cũ kĩ.

Có lẽ là do Thanh Nhai một mực săn sóc.

Thanh Nhai thu hồi phi kiếm, đứng bên cạnh Bạch Hi Vũ, y cúi đầu nhìn Bạch Hi Vũ, thấy hắn nhìn đến xuất thần, trầm mặc một hồi, Thanh Nhai mới mở miệng hỏi: "Muốn đi tham quan một chút không?"

Bạch Hi Vũ thu hồi tầm mắt, theo tính cách của Thanh Nhai, Hằng Vụ đỉnh sợ là qua nghìn năm cũng không có biến hóa gì quá lớn, năm đó bất quá cũng là vì hắn được Thanh Nhai thu làm môn hạ, nên mới xây thêm mấy sương phòng nữa.

Thậm chí kể cả tên của những sương phòng này, cũng là sau đó Thanh Nhai mới đặt.

Hắn hỏi Thanh Nhai: "Những thứ này đều là cùng bảy năm trước giống nhau sao?"

"Ừm." Thanh Nhai gật đầu.

Hắn không nhịn được, giơ tay xoa đầu Nguyên Khê, chỉnh lại cho hắn những lọn tóc vừa rồi bị gió thổi do ngự kiếm, lại nói:" Thế nhưng những cây đào con trồng trong sân trước kia đã lên rất nhiều, hai năm trước đã có thể kết quả, bất quá con lại không ở đây nên không thấy được."

"Vậy hôm nay con cũng không đi xem." Bạch Hi Vũ đưa tay che miệng, ngáp một cái. Nói thật, từ lúc hắn bị Kiền Diệu bắt cho đến giờ vẫn chưa ngủ được một giấc trọn vẹn. Ban ngày cũng vậy, mà buổi tối còn phải đề phòng cái tên Kiền Diệu thỉnh thoảng rình rập mình.

Cho nên mới nói, lăn lộn không ở cạnh nam chính, không phải chỉ cần gương mặt, mà còn cần cả đầu óc nữa.

Thế nhưng như vị ma tôn đầu óc bị rút gân này, hắn cũng đã rất lâu chưa gặp qua.

Khóe mắt Bạch Hi Vũ đã rơm rớm lệ, nhìn dáng dấp vô cùng buồn ngủ, Thanh Nhai không đành lòng, đưa tay xoa xoa mắt hắn, gật đầu: "Ta mang con đi ngủ."

Thanh Nhai đi ở phía trước, một đường suy nghĩ, Nguyên khê bây giờ không có nội đan, thân thể chỉ giống như người phàm, không sánh được với bảy năm trước, hắn nhất định phải chăm sóc Nguyên Khê thật tốt.

Còn có phòng bếp ở phía Tây Hằng Vụ đỉnh, y đã bảy năm không để ý, Nguyên Hành ngược lại luôn ở đó nấu nướng, chắc là vẫn còn có thể sử dụng.

Bất qua trọng yếu nhất vẫn là nội đan của Nguyên Khê, chân mày Thanh Nhai nhíu lại, loại chuyện tu bổ nội đan này hắn từ trước tới nay chưa từng làm qua... Tàng Thư các của chưởng môn sư huynh ngược lại có rất nhiều bí tịch, có lẽ sẽ tra xét được một số phương pháp tu bổ nội đan.

Dọc đường này Thanh Nhai suy nghĩ rất nhiều, chân mày hắn chưa bao giờ được rèn luyện nhiều như vậy.

Mà Bạch Hi Vũ một mực đi theo sau Thanh Nhai, chỉ thấy Thanh Nhai dừng lại trước Vũ Nhai hiên, không tiếp tục đi nữa.

Bạch Hi Vũ: "???"

Bạch Hi Vũ có chút không hiểu, mình chỉ muốn ngủ một giấc, vì sao đến Vũ Nhai hiên liền dừng lại? Mặc dù lão tử bảy năm không trở lại, nhưng lão tử vẫn nhớ rõ chỗ mình ở là ở đâu nha!

Thính Vũ các ở phía Tây của Vũ Nhai hiên, cách nhau chừng mười mấy bước, Bạch Hi Vũ nghiêng đầu nhìn Thính Vũ các bên kia, không dám chạy đi, hắn ngẩng đầu nhìn Vũ Nhai hiên trước mắt, tấm bảng màu đỏ sậm có ba chữ xiêu vẹo mình đề lên vẫn còn được treo trên đỉnh.

Thanh Nhai quay người lại, y không phải không thấy dấu chấm hỏi to đùng trong mắt Bạch Hi Vũ, nhưng cũng không giải thích, y chỉ cười một tiếng, nói với Bạch Hi Vũ: "Trước theo ta vào trong đã."

Bên trong Vũ Nhai hiên.

Thanh Nhai trực tiếp mang Bạch Hi Vũ vào bên trong, nơi này không phải Bạch Hi Vũ chưa từng vào, nhưng cũng đã là chuyện rất lâu trước đó. Lúc hắn được Thanh Nhai thu làm đồ đệ, cả Hằng Vụ đỉnh cũng chỉ có một căn phòng là Vũ Nhai hiên, khi đó hắn không chỉ ở cùng một chỗ với Thanh Nhai, mà buổi tối còn cùng hắn ngủ chung một giường.

Không đến mấy ngày, bên cạnh Vũ Nhai hiên lại có thêm mấy căn phòng, Bạch Hi Vũ lúc đấy mới chuyển qua Thính Vũ các.

Thanh Nhai từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một đống chăn gối mới tinh, bày ra trên giường.

Bạch Hi Vũ đứng ở bên cạnh, hắn biết đại khái ý định của Thanh Nhai, nhưng đãi ngộ này... Hình như có chút quá mức.

Thanh Nhai sắp xếp mọi thứ xong xuôi, mới giải thích với Bạch Hi Vũ: "Thính Vũ các có chút đồ chưa thu thập xong, con trước tiên ngủ một giấc ở chỗ của ta, đợi lúc con tỉnh, vi sư sẽ an bài tiếp."

Bạch HiVũ nhìn đến cái chăn màu đỏ sậm trên giường, chỉ cảm thấy đau mắt, cũng không biết là ai đưa tới, hoàn toàn không nghĩ Thanh Nhai sẽ dùng loại màu này.

Hắn nhỏ giọng dò hỏi Thanh Nhai: "Cái đó... Sư phụ người có thể để ta tự mình thu dọn Thính Vũ các..."

"Nghe lời, Nguyên Khê." Thanh Nhai đưa tay, vỗ vai Bạch Hi Vũ, nói: "Chăn gối này đều là đồ mới, con yên tâm."

Không thể phản bác, Bạch Hi Vũ chỉ có thể trừng sàn nhà, không nghĩ tới sư phụ hắn sẽ dùng màu sắc táo bạo như thế này.

"Được rồi, ta ra ngoài, con nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Thanh Nhai nói xong, căn bản không cho Bạch Hi Vũ bất cứ cơ hội dông dài nào, liền trực tiếp đi ra ngoài. Bạch Hi Vũ ngược lại không chạy theo Thanh Nhai, hắn chậm rãi bò lên giường, cái giường này mặc dù nhìn đau mắt, nhưng lại rất mềm mại, Bạch Hi Vũ cuộn mình trong chăn, thoại mái thở dài một hơi, một lúc sau liền ngủ.

Thanh Nhai sau khi rời đi, liền trực tiếp ngự kiếm đến Tịnh Xuyên đỉnh, tìm Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn thấy Thanh Nhai tới, có phần giật mình, sư đệ này của hắn, nếu không có chuyện gì quan trọng, mấy trăm năm nữa chắc cũng sẽ không thèm rời Hằng Vụ đỉnh, bây giờ lại chạy đến Tịnh Xuyên đỉnh thế này.

Không đợi Thanh Hoàn mở miệng, Thanh Nhai liền hướng hắn hỏi: "Sư huynh, chỗ ngươi có sách liên quan đến việc tu bổ nội đan không?"

Thanh Hoàn có chút giật mình nhìn Thanh Nhai, hỏi ngược lại y: "Ngươi tìm những thứ này làm gì?"

Thanh Nhai mím môi, cũng không muốn nói cho Thanh Hoàn chuyện của Nguyên Khê, chỉ đáp: "Không có gì, chỉ muốn xem chút thôi."

Thanh Hoàn có chút không tin, nếu không có chuyện gì, ai cũng sẽ không tìm đến cách tu bổ nội đan, trong lòng không yên tâm, liền hỏi tiếp: "Có phải Nguyên Hành xảy ra chuyện rồi hay không?"

Nhóc Nguyên Hành kia a, tu luyện cũng có thiên phú, chỉ là tâm tính... Thanh Hoàn chỉ sợ nàng xảy ra chuyện.

"Không phải."

Thanh Nhai trả lời không chút do dự, sắc mặt cũng không thay đổi, Thanh Hoàn gật đầu, xem ra chuyện này đúng là không liên quan đến Nguyên Hành.

"Ở hàng cuối cùng bên kia, ngươi tự xem rồi lấy đi." Thanh Hoàn chỉ góc trong cùng phía Bắc, dặn dò Thanh Nhai: "Nếu có chuyện gì không giải quyết được, ngươi nhất định phải nói với sư huynh."

"Cảm tạ sư huynh."

Không qua một nén nhang, Thanh Nhai đã đi ra từ bên trong. Thanh Hoàn lại giật mình, mặc dù sách liên quan đến tu bổ nội đan không có nhiều, nhưng cũng có đến bốn mươi, năm mươi quyển, tốc độ này của Thanh Nhai, cũng có chút quá nhanh đi.

Hơn nữa lúc ra trên tay Thanh Nhai cũng không cầm sách.

Vì vậy, hắn hỏi Thanh Nhai: "Chọn xong rồi?"

Thanh Nhai gật đầu, đáp một tiếng vâng, sau đó nói: "Sư huynh, ta xin cáo từ trước."

"Đi đi."

Sư đệ này của hắn a... Thấy Thanh Nhai đảo mắt đã không thấy bóng dáng, Thanh Hoàn vừa lắc đầu, vừa hướng đến kệ sách ở phía góc trong cùng, nhìn thấy hai kệ sách trống trơn, lúc này mới biết Thanh Nhai đã bỏ toàn bộ sách vào túi đựng đồ mang đi.

Thanh Hoàn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

———

Lúc Bạch Hi Vũ tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, không biết bây giờ là mấy giờ.

Thanh Nhai ngồi tại bàn tròn bên cạnh cúi đầu đọc sách, trên bàn có một cây nến, ngọn lửa hơi lung lay, ánh sáng cũng không lớn. Nhận thấy ánh mắt của Bạch Hi Vũ, Thanh Nhai vẫn tiếp tục đọc sách, cũng không ngẩng đầu, nói: "Con trở lại Thính Vũ các đi, bên trong đều giống bảy năm trước, con bây giờ... nếu không quen cái gì, có thể nói với ta."

"Con biết rồi, sư phụ." Bạch Hi Vũ từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt, đang muốn xuống giường, lại nghe Thanh Nhai hỏi: "Nguyên Khê, lúc đi, Ma tôn nói câu kia, là có ý gì?"

Bạch Hi Vũ vừa mới tỉnh, đầu óc có chút chậm chạp, nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ câu Thanh Nhai hỏi là câu nào, cười nói: "Hắn là gạt người đấy, sư phụ!". Lại có chút sợ Thanh Nhai không tin, Bạch Hi Vũ hỏi lại: "Sư phụ sẽ không tưởng là thật chứ?"

"Không có." Thanh Nhai thở dài "Ta chỉ sợ con bị lừa."

Bạch Hi Vũ không tiếp tục nói nữa, hắn từ trên giường đứng dậy, đem chăn nệm sắp xếp chỉnh tề, để gọn lại. Đi tới bên cạnh Thanh Nhai, ngồi xuống đối diện, thấy trên bàn bày bảy tám quyển sách, Bạch Hi Vũ tiện tay cầm quyển sách gần hắn nhất, hỏi: "Sư phụ, đây là sách gì vậy?"

Thanh Nhai vốn không chú ý, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy quyển sách Bạch Hi Vũ cầm, nhíu mày, sau đó đột nhiên đỏ mặt.

Phản ứng này của Thanh Nhai thật hiếm thấy, Bạch Hi Vũ càng cảm thấy tò mò.

Thanh Nhai vội kêu lên: "Nguyên Khê, bỏ xuống ngay."

Nhưng những lời này của Thanh Nhai đã trễ, Bạch Hi Vũ vừa vặn mở ra quyển sách trong tay.

~ Bê: Í í sách gì mà không cho người ta xem vậy ư ư ~~~ :))))