Chương 24

Like và Share fanpage của chúng mình để cập nhật những thông tin bổ ích và thú vị nhé: https://www.facebook.com/bienthaihudong/

———————————————————-

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy

~Editor: ASS

~Beta:

Chương 24: Xuyên qua cổ đại

Dường như nghe thấy tiếng của Trịnh Dục Lâm, mọi người xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, đại đa số là để chờ xem náo nhiệt. Bọn họ đều buông chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, phát hiện người vừa nói khi này là vị công tử mặc bạch y. Mọi người ai nấy đều lắc đầu, sau đó liền nhìn về phía hai người chủ tớ Mạnh Tĩnh bằng ánh mắt thương hại.

Lúc trước Trịnh Dục Lâm vì Thượng Quan Tử Luyến mà vung tiền như rác, oanh động khắp chốn kinh thành, nếu tùy tiện hỏi bất kỳ ai trong kinh thành cũng biết được vị Trịnh công tử này chính là thế tử của Nam Bình vương phủ, thân phận của hắn trong vòng nửa ngày đã lan truyền ra khắp nẻo kinh thành. Bây giờ mọi người nhìn Mạnh Tĩnh chẳng qua cũng thấy chỉ là một vị công tử nhà giàu như bao người khác, cho dù có che dấu thân phận là ai thì cũng không thể so bì với Trịnh Dục Lâm. (Bê: Trừ hoàng đế đúng hơm (¬‿¬))))

Thấy Mạnh Tĩnh dừng lại dưới chân cầu thang, Trình Dục Lâm hừ cười một tiếng, hướng y đầy uy hϊếp mà nói: "Hôm nay ngươi có gan bước lên đây, bổn công tử cũng có gan kêu người đánh gãy chân ngươi!" Hắn ngồi lên trên lan can cầu thang, một chân gác lên, hai tay khoanh lại, vẻ mặt đầy ngạo nghễ. Nhìn thấy Bạch Hi Vũ đi phía sau Mạnh Tĩnh, hắn phun ra một câu: "Thêm con thỏ luôn theo đuôi ngươi nữa, bảo nó cẩn thận một chút, nếu dám làm cho Tử Nhi của ta không vui, thì đừng trách tại sao lại đoản mệnh."

Mị đã làm gì? Mị đã làm cái méo gì a???

Bạch Hi Vũ yên lặng đứng ở phía sau Mạnh Tĩnh, hắn tỏ vẻ sợ hãi rụt người lại, cmn tên công tử này đúng là ngạo mạn thành thói, đi tìm đường chết đi!

Đáng lẽ theo như nội dung của vở kịch, Trịnh Dục Lâm vì ghen tuông nên nhiều lần khıêυ khí©h Mạnh Tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn được yên bình sống thọ và chết ở nhà. Cơ mà bây giờ Mạnh Tĩnh đầu óc đã tiến hóa thành biếи ŧɦái, kết cục của Trịnh Dục Lâm thật sự làm cho người khác không dám nghĩ đến.

Mạnh Tĩnh đối với những lời uy hϊếp của Trịnh Dục Lâm không hề để bụng, chỉ có cái câu "con thỏ nhà ngươi" làm cho y nhíu mày, quay đầu lại nhìn Bạch Hi Vũ, thấy hắn đã giận đến đỏ cả mặt liền bình tĩnh nhấc chân tiếp tục bước lên lầu.

"Còn có gan đi lên à?" Trịnh Dục Lâm buông tay, đang ngồi trên lan can liền nhảy vọt xuống.

Thấy Mạnh Tĩnh vẫn không dừng bước, Trịnh Dục Lâm trông dáng vẻ như sắp xông lên làm thịt y đến nơi, không nhịn được nói với Mạnh Tĩnh: "Ai da, được rồi, Trịnh Công Tử không cho ngươi đi thì cứ không đi thôi, đừng vì chút mặt mũi mà không coi mạng sống mình ra gì chứ?"

"Với lại, chờ chút nữa Tử Luyến cô nương biểu diễn rồi cũng thấy thôi, gặp ở đâu chả như nhau!"

Mọi người đều hùa theo khuyên bảo, ai cũng thấy tiếc cho mạng sống của vị công tử này, khuyên y không cần phải gây thù chuốc oán với Trịnh công tử.

Nhưng Mạnh Tĩnh một chút cũng không bị dao động bởi lời nói của mọi người, Bạch Hi Vũ ở phía sau không thể đoán được biểu tình trên khuôn mặt y là gì, cho nên chỉ có thể nghĩ tới chuyện tên Trịnh công tử kia sắp sửa bị đứt tay què chân.

Nhưng có lẽ sẽ còn bi thảm hơn nữa...

Mọi người ngừng thở ngửa đầu nhìn vị công tử mặc trường sam màu tím, chỉ cần bước mấy bước lên cầu thang mà đã đủ nhìn thấy khí thế phi phàm của y.

Nhìn thấy Mạnh Tĩnh đã lên đến lầu hai, động tác của Trịnh Dục Lâm đều đã chuẩn bị xong, lúc này Thượng Quan Tử Luyến mới chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, lên tiếng trấn an: "Được rồi Dục Lâm, chuyện hôm nay thôi bỏ đi."

Thanh âm dịu dàng của nàng như xoa dịu bớt vài phần, bàn tay xương xương nhỏ bé đặt lên tay của Trịnh Dục Lâm, trong nháy mắt cả người của hắn đều khựng lại, hắn ho khan một tiếng, thu tay lại, hướng về phía Mạnh Tĩnh nói: "Hôm nay xem như nể mặt Tử Nhi, ta tha cho ngươi một mạng," (~ Bê: Chết vì gái đm )

Thượng Quan Tử Luyến mang khăn che mặt, nhưng có thể thấy ý cười của nàng lộ rõ nơi đáy mắt, tiếp đến nàng quay lại nói với Mạnh Tĩnh: "Còn vị công tử này, hôm nay ta không thể gặp mặt ngươi, ngươi hãy trở về đi."

Bạch Hi Vũ nghe Thượng Quan Tử Luyến nói xong phản ứng đầu tiên chính là: Trả lại tiền đê!!

Đưa cho mama nhà ngươi bao nhiêu là ngân phiếu, ngươi nói không gặp liền không gặp à?

Mạnh Tĩnh phất tay chặn lời Thượng Quan Tử Luyến, trước sau không thèm liếc nhìn nàng một cái, y vẫn tiếp tục bước lên lầu.

Trịnh Dục Lâm kêu lên: "Để mặt mũi lại cho ngươi cũng chẳng có tác dụng gì! Không nghe Tử Nhi nói gì à?"

Mạnh Tĩnh bị Trịnh Dục Lâm nắm chặt cổ tay như muốn bẻ gãy, Bạch Hi Vũ nhìn thấy liền tức đỏ mắt: "Không được động vào công tử nhà ta!"

Hắn bước lên trên gỡ tay Trịnh Dục Lâm ra nhưng lại bị đẩy mạnh ra ngoài.

Bạch Hi Vũ lảo đảo lùi về sau, thiếu điều muốn ngã xuống cầu thang.

Trịnh Dục Lâm trừng mắt với Bạch Hi Vũ, cười lạnh một tiếng: "Một tên gia nhân nhát cáy như ngươi cũng đòi so với bổn công tử ta?"

Mạnh Tĩnh nghe thấy Bạch Hi Vũ kêu nhỏ một tiếng, nhưng khi y vừa quay đầu lại thì hắn đã đứng vững được rồi, cũng không có chuyện gì lớn. Y cúi đầu cười khẩy một cái, quay đầu về phía Trịnh Dục Lâm, hỏi: "Trịnh Dục Lâm?"

Trịnh Dục Lâm ngửa đầu, vẻ mặt đầy ngạo mạn: "Ai cho phép ngươi nói thẳng tên của bổn công tử ta?"

"Thế tử của Nam Bình Vương?" Mạnh Tĩnh cười nhẹ: "Nam Bình Vương thế mà dạy ra đứa con tốt như thế này đây!"

"Ngươi là cái thá gì? Dám nói chuyện với bản thế tử ta thế à?"

Thượng Quan Tử Luyến đứng bên cạnh kéo kéo góc áo của hắn, Trịnh Dục Lâm quay đầu mỉm cười với nàng, hắn nói: "Tử Nhi đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương đâu."

Bạch Hi Vũ không còn lời gì để nói nữa, hắn chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn vị Trịnh thế tử này mò đường vào chỗ chết.

"Ngươi sẽ biết ta là ai ngay thôi."

Vừa dứt lời, y dùng bàn tay đang bị Trịnh Dục Lâm siết chặt đổi chiều, sau đó cầm lại tay của hắn bẻ gập ra sau lưng, sau đó liền nghe thấy một tiếng "rắc" như xương bị gãy. (Bê: Chời má chơi ác quá vậy?)

Một tiếng nghe thật giòn tai.

Ngay sau đó liền vang lên tiếng thét chói tai của Trịnh thế tử.

Mạnh Tĩnh không chút mảy may để ý đến hắn đang giãy dụa đủ kiểu, y tiếp tục cầm lay cánh tay của hắn, thản nhiên nói: "Cánh tay không muốn dùng nữa phải không?"

Sau đó lại là một tiếng rắc giòn tan.

Hai phát.

Dưới lầu mọi người nhìn thấy cảnh này liền ồ lên một tiếng.

"Ngươi —— người đâu a! Người đâu!" Trịnh Dục Lâm lớn tiếng kêu lên.

Bởi vì bình thường hắn đều muốn ở một mình bên Thượng Quan Tử Luyến, cho nên ngay cả tên sai vặt cũng không mang theo, bây giờ có gọi to đến mấy cũng chẳng ai tới giúp đỡ.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn trở lại, cùng bước lên lầu xem náo nhiệt.

Mạnh Tĩnh đối với mọi chuyện dường như không chút bận tâm, gương mặt không hề biến đổi, giống như tất cả mọi chuyện vừa nãy đều không hề liên quan đến y. Y tiếp tục bước đi, nhưng được vài bước lại bị Thượng Quan Tử Luyến giơ tay ngăn lại: "Thưa công tử, Lục Âm Phường không chào đón ngài, mời ngài rời đi."

Mạnh Tĩnh vẫn như trước không nhìn Thượng Quan Tử Luyến, vẫn tiếp tục bước lên lầu ba.

Trên lầu ba của Lục Âm Phường bài trí tương đối đơn giản, chỉ còn lại một gian phòng, Mạnh Tĩnh đứng ngoài cửa với Bạch Hi Vũ, nghe thấy bên trong có tiếng người: "Tử Luyến cô nương nói qua ít ngày sau khi tiếp địa Mộ Dung công tử trở về sẽ đem bán Lục Âm Phường, sau đó mua một cái nhà lớn ở phố phía tây, rồi trang hoàng lại một phen."

Người còn lại nghe xong liền hỏi: "Được a, được a!"

"Các ngươi đã quên chủ nhân của Lục Âm Phường rốt cuộc là ai rồi hay sao?" Mạnh Tĩnh trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Hai người ở trong phòng vốn đang muốn gọi người, kết quả vừa thấy người tới lập tức quỳ xuống, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, trong nháy mắt đã sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.