Chương 20

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy

~Editor: Hề Tịch

~Beta:

Chương 20: Xuyên qua cổ đại

Một chuỗi tiếng đàn réo rắt vọng tới, âm thanh khí thế bàng bạc, lại mang nỗi thê lương ai oán, nhiễu lương tam nhật*, Bạch Hi Vũ trong chốc lát liền liên tưởng đến vị đệ nhất nhạc công Mộ Chi Dương.

*Nhiễu lương tam nhật (là thuật ngữ tiếng Trung): dùng để chỉ tiếng nhạc vang dội làm xao động lòng người, dù cho có trải qua thời gian rất lâu vẫn có thể để lại dư âm vang vọng.

Không nghĩ tới cô nương Tử Luyến này lại có tài thổi sáo hay đến như vậy, ngay cả đệ nhất nhạc công Mộ Chi Dương đều bị nàng thu phục, quả nhiên là cao tay.

Bây giờ vẫn chưa thấy người, chỉ nghe được âm thanh đã cảm thấy nhất định vị Thượng Quan cô nương này phải là một tiểu thư tài sắc vẹn toàn.

Nhưng dù có đàn tốt cỡ nào, Bạch Hi Vũ vừa nghe tiếng nhạc vang lên liền đổ mồ hôi hột, cúc hoa căng thẳng ((* )), quả nhiên không ngoài dự đoán, xuyên qua nhiều thế giới đến vậy.... đến thế giới này sao vẫn là khúcThủy Điều Ca Đầucủa Tô lão gia tử (1)?

Chỉ trong chốc lát, giọng hát thanh thúy uyển chuyển vang lên từ phía sau đài, ca từ như kể:

"Trăng sáng có từ bao giờ,

Cầm chén rượu hỏi trời xanh.

Không biết là cung điện trên trời,

Đêm nay là năm nào?

Ta muốn cưỡi gió đi....."

Người xung quanh nghe đến chìm đắm, trên mặt lộ vẻ mê say, Bạch Hi Vũ lại cảm thấy nhàm chán vô vị, lâu như vậy mà một khúc ca cũng không chịu thay đổi, làm ơn có tinh thần sáng tạo tí được không?

Mấy năm nay hắn xuyên qua vô số thế giới, nhẩm đi nhẩm lại thì "Minh nguyệt trì đích hữu" xuất hiện 322 lần, "Tương dâng tửu" 128 lần, "Niệm kiều nô hoài xích bích" cũng lên đến 65 lần,... Bất quá mấy thế giới trước nữ chính còn biết thêm thêm bớt bớt chút xíu, tựa như bài "Thấp thỏm", hát xong liền bị các "pháo hôi-chan" vây bắt đập cho một trận, quá lợi hại rồi.

Mà lúc mọi người đang mê mẩn nghe đàn, Thượng Quan Tử Luyến mặc bạch y nhẹ nhàng bay xuống cùng lụa trắng bốn phía làm nền, nàng vận bạch sa mỏng manh, tóc thì dùng một cây trâm ngọc tinh xảo búi cao, dung mạo mỹ miều vầng trán cao cao, khuôn mặt hiện vẻ lãnh đạm thờ ơ, rụt rè lại cao quý, phảng phất trông như tiên nữ hạ phàm.

Mọi người chăm chú ngắm nhìn Thượng Quan Tử Luyến, không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ vị tiên tử này sẽ hoảng sợ mà biến mất.

Ngược lại Bạch Hi Vũ tiếp tục chán chường, hắn lén lút quay đầu nhìn Mạnh Tĩnh, lại chứng kiến bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt của y, nào có giống nhất kiến chung tình a.

Ai~~ sớm đã biết kịch tình của thế giới này ấu trĩ, nhưng làm ơn đừng có ấu trĩ tới thảm thương vậy chứ!

Thượng Quan Tử Luyến vừa hát xong một bài, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm. Vô số người kích động hô to tên Thượng Quan Tử Luyến, mà nàng ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước xuống đài, ống tay áo phất một cái, bóng dáng đã mất hút.

Thẳng đến những tiết mục sau, dân chúng vẫn còn đàm luận về tiết mục chấn động của Thượng Quan tiên tử kia.

Mạnh Tĩnh bưng ly trà hớp nhẹ một ngụm, hỏi Bạch Hi Vũ: "Ngươi cảm thấy vị Thượng Quan cô nương lúc nãy hát thế nào?"

Bạch Hi Vũ lập tức khom người trả lời: "Nô tài ngu dốt, không am hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy Tử Luyến tiên tử hát thật dễ nghe, vóc người xinh đẹp, tựa như Hằng Nga tiên tử!"

Nghe câu trả lời của Bạch Hi Vũ, Mạnh Tĩnh xuỳ cười một tiếng: "Phải không?"

Ha ha.

Bạch Hi Vũ cũng không biết tiếng "Phải không" này có ý gì, đành im lặng không trả lời.

Một lúc lâu sau, Mạnh Tĩnh buôn tách trà, đứng lên nói: "Đi, đi hậu đài gặp vị Thượng Quan tiểu thư này xem."

Mà theo motip truyện thường gặp, bọn họ tuyệt đối không thể dễ dàng gặp được cô nương họ Thượng Quan này.

Nơi hậu đài người đến kẻ đi, Bạch Hi Vũ vất vả lắm mới tìm được mama* của Tử Luyến tiểu thư, kết quả mama lại đầy mặt áy náy nói với họ: "Xin lỗi công tử, hiện tại Tử Luyến cô nương chưa tiếp khách, ngài xem... ba ngày sau mời đến Lục Âm phường, Tử Luyến tiểu thư sẽ bồi tội có được không?"

*mama: là tú bà đó!

Mạnh Tĩnh mặt than không thèm nói, Bạch Hi Vũ liền tự động hiểu: Lão tử không thèm.

Lúc này, làm một nô tài xứng chức nhất định phải vỗ mông ngựa, vuốt lông chủ tử, hắn nhanh nhẹn móc ra từ trong ngực mấy tờ ngân phiếu, nhét vào tay mama kia.

Mama cười híp mắt tiếp nhận ngân phiếu, quẹt nước miếng đếm đếm mấy lần, sau đó cất vào trong túi, mặt cười thành đóa hoa cúc trả lời Mạnh Tĩnh: "Mời công tử chờ một chút, ta giúp ngài hỏi Tử Luyến tiểu thư xem có được không."

Cho nên mới nói, Bạch Hi Vũ dám vỗ ngực cam đoan, trên đời này không có gì là không giải quyết được bằng tiền, một tờ không được, vậy thì hai tờ.

"Mạnh đại gia" rốt cuộc như nguyện gặp được Thượng Quan tiểu thư, đồng thời chụp luôn cái quyền hạn bước vào khuê phòng con gái nhà người ta.

So với tư phòng các cô nương khác, phòng của Thượng Quan Tử Luyến đại tiểu thư đây trang hoàng khá văn nhã, khiêm tốn mà không cứng nhắc, thập phần u nhã. Vậy mà trong không gian nhã nhặn ấy lại xuất hiện một nam nhân từ đầu đến cuối luôn cúi đầu cẩn thận lau chùi cây đàn cổ trong ngực, nghe tiếng bước chân người cũng chẳng buồn ngẩng lên xem, vì vậy cũng che khuất luôn tướng mạo của hắn.

Bạch Hi Vũ chắc như đinh đóng cột, vị này chính là nhạc công đệ nhất thiên hạ Mộ Chi Dương, người đã đệm đàn cho Thượng Quan Tử Luyến biểu diễn khi nãy.

Kịch bản ghi rằng Mộ Chi Dương nhạc công dung mạo trung tính, mang theo nét nhu tình của nữ nhi, tính cách vô cùng quái gở, một đời chỉ yêu duy nhất Thượng Quan Tử Luyến.

Thượng Quan Tử Luyến vẫn mặc bộ bạch y khi nãy ngồi bên cạnh, mời Mạnh Tĩnh ngồi xuống liền hỏi: "Không biết nên xưng hô với công tử thế nào, đến vì việc gì?"

"Tại hạ họ Mạnh, nghe được khúc ca của cô nương trong lòng cảm khái, liền muốn gặp cô nương một lần."

"Để công tử chê cười rồi."

Hai người vòng vèo nửa ngày trời còn chưa tới việc chính, Bạch Hi Vũ nghe đến gà gật, đột nhiên Mạnh Tĩnh xoay sang hỏi: "Tiểu Vũ Tử có biết hát không?"

Bạch Hi Vũ run bắn lên một cái lập tức tỉnh táo, vội vàng đáp: "Nô tài chỉ biết vài khúc đồng dao châm biếm..."

Mạnh Tĩnh cũng không ngại: "Vậy hát ta nghe thử."

"Này....." Bạch Hi Vũ do dự, thấy Mạnh Tĩnh không có vẻ là đùa giỡn, đành phải nói: "Nô tài tuân mệnh."

"Khua chiêng gióng trống tưng bừng

Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta

Giải khuây câu hát ngân nga

"Sờ mười tám điệu" ta ca vui đời

Sờ tóc nàng đấy xanh ngời

Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man

Sờ lên vầng trán non ngàn

Tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta

Sờ đôi mày biếc thướt tha

Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh

Sờ lên phiến mắt gọi tình

Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương

Sờ lên cái mũi bướng ương

Phập phồng hơi thở nàng đương thẹn thò

Sờ lên khóe miệng vô lo

Khẽ cười nàng liếc chan hòa niềm yêu

Sờ lên cằm nhọn mỹ miều

Kề trên ngực...." (2)

(Đây là 1 đoạn trong bài "Thập bát mô" (18 điệu sờ) (* ))

Bạch Hi Vũ làm thái giám đã nhiều năm như vậy, giọng nói thanh hơn nam tử khác nhiều, khi hát không ngờ lại khá uyển chuyển, chỉ là Mạnh Tĩnh ngày càng đen mặt, không chờ hắn hát xong liền nạt: "Ai dạy ngươi hát mấy thứ này?"

Nhiệm vụ hàng ngày làm Mạnh Tĩnh buồn nôn: 2/2

Bạch Hi Vũ vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp đáp: "Nô tài từ nhỏ sống ở nơi hẻo lánh hoang sơ, cho nên nghe được đều là mấy thứ này...."

Mạnh Tĩnh nghe xong trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang tập trung suy nghĩ việc gì đó.

Mà Thượng Quan Tử Luyến ngồi yên nãy giờ thì nhìn Bạch Hi Vũ bằng ánh mắt khinh thường, ở nơi này hát bài đồi trụy, thật là thô tục.

Thấy Mạnh Tĩnh không hề mở miệng, Thương Quan Tử Luyến mỉm cười pha cho y một tách trà, cười nói: "Cùng công tử nói chuyện một hồi, cũng biết công tử thưởng thức nhã vật, chỉ là không ngờ bên cạnh lại có bậc người tục tĩu như vậy."

................................................

(1) "Thủy điều ca đầu" là tên một làn điệu, còn có tên là Nguyên hội khúc , Khải Ca , Đài Thành du , Thủy điều ca . Tất cả đều có 95 chữ, phiến trên có 9 câu thanh bằng, phiến dưới có 10 câu thanh bằng. Bài ca này thể hiện tình cảm thương nhớ của tác giả đối với huynh đệ, đối với thế sự to lớn. Lời ca đều là thương tâm, đều là uất nghẹn, trong lòng ứ đọng đến lạc quan, phóng khoáng. "Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian" là một câu trong đó.

*Bản Hoa:

水調歌頭-中秋

明月幾時有,

把酒問青天。

不知天上宮闕,

今夕是何年。

我欲乘風歸去,

又恐瓊樓玉宇,

高處不勝寒。

起舞弄清影,

何似在人間。

轉朱閣,

低綺戶,

照無眠。

不應有恨,

何事長向別時圓。

人有悲歡離合,

月有陰晴圓缺,

此事古難全。

但願人長久,

千里共嬋娟。

*Bản Hán Việt:

Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu

Minh nguyệt kỷ thời hữu?

Bả tửu vấn thanh thiên.

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên.

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên.

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.

*Dịch nghĩa

Trăng sáng có từ bao giờ,

Cầm chén rượu hỏi trời xanh.

Không biết là cung điện trên trời,

Đêm nay là năm nào?

Ta muốn cưỡi gió đi,

Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,

Nơi cao rét không chịu nổi.

Đứng lên múa, bóng trăng theo người,

Gì vui hơn ở dưới cõi đời.

Soi khắp gác tía,

Ta tà xuống cửa che màn gấm,

Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.

Trăng giận gì người,

Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.

Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,

Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,

Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.

Những mong người lâu dài,

Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.

*Tết trung thu năm Hy Ninh thứ 9 đời Tống Thần Tông (tức năm Bính Thìn 1076), Tô Thức uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do (tức Tô Triệt), làm bài từ này.

(2) Khúc hát dân gian "Thập Bát Mô" (Mười Tám Điệu Sờ)

*Dịch nghĩa:

Khua chiêng gióng trống tưng bừng

Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta

Giải khuây câu hát ngân nga

"Sờ mười tám điệu" ta ca vui đời

Sờ tóc nàng đấy xanh ngời

Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man

Sờ lên vầng trán non ngàn

Tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta

Sờ đôi mày biếc thướt tha

Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh

Sờ lên phiến mắt gọi tình

Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương

Sờ lên cái mũi bướng ương

Phập phồng hơi thở nàng đương thẹn thò

Sờ lên khóe miệng vô lo

Khẽ cười nàng liếc chan hòa niềm yêu

Sờ lên cằm nhọn mỹ miều

Kề trên ngực rộng ta nhiều ấm êm

Sờ lên tai nhỏ sát bên

Bông tai hai chiếc tòng teng trêu đùa

Sờ bờ vai ấy đong đưa

Đôi bên đầy đặn thon vừa nghiêng nghiêng

Sờ lên một tấm lưng tiên

Thân ong khẽ duỗi tôn miền vai non

Sờ làn da mượt hồng trơn

Mịn màng óng nuột đào xuân sao bì

Sờ lên tòa ngực đương thì

Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh

Sờ lên ngón nhỏ mong manh

Đang che giấu đóa ngực trinh nõn nường

Sờ đôi núm đỏ ta mơn

Muôn hình biến hóa Vu sơn mơ mòng

Sờ miền bụng phẳng cánh đồng

Ta cày ta cấy gieo trồng tốt tươi

Sờ phần bụng dưới đầy vơi

Mượt mà mềm mại mắt rời chẳng xong

Sờ lên chiếc rốn sâu lòng

Khoái như mùa vụ đòng đòng năm nao

Sờ cặp mông nẩy săn cao

Sướиɠ lâng lâng sướиɠ êm sao bông gòn

Sờ đùi non, chiếc đùi non

Ngon như quả bí chắc thon mát lành

Sờ lên đầu gối nhanh nhanh

Sướиɠ dường trâu kéo cày banh ruộng bùn

Sờ bắp chân nuột cho cùng

Chớ mà quẫy cựa, hãy mừng dang ra

Sờ gót sen ả tố nga

Nàng đương duỗi gác vai ta chân kề

Một tòa sờ mải sờ mê

Sờ sau sờ trước mọi bề chẳng lơi

Sờ bên trái, đẻ con trai

Sờ bên phải ấy gái thời sinh luôn

Từ Đông phương đến Tây phương

Núi đồi khe suối tỏa hương gọi mời

Gai đâm cây chọc tơi bời

Thoi đưa vải dệt rã rời lá hoa

Trái phải, phải trái lại qua

Nóng bừng thằng bé thân đà ngất ngây

Sướиɠ như rượu mạnh uống say

Tay ôm người ngọc lòng này cuồng si

Vuốt bờ mông trắng phương phi

Sướиɠ như nuốt chén canh gì nóng thơm

Cối xay, mông ấy to hơn

Xay mè ba gánh nửa cân rượu nồng

Hai bờ dương liễu xanh um

Một con ngựa chiến bơi thuyền vào khe

Hai bờ hé lối xum xuê

Khít vừa cho cả dưa lê một giò

Cụ già nghe Thập Bát mò

Nhớ về tuổi trẻ đã sờ mỏi tay

Trai tân nghe Thập Bát này

Đêm ngày khao khát kiếm người giao duyên

Kẻ góa vợ nghe khúc tiên

Rưng rưng ôm gối khóc liền mấy phen

Sư thầy nghe hát yến oanh

Bảo ngay đồ đệ gọi anh cho tình

Ni cô nghe Thập Bát mình

Canh ba thức giấc phập phình chẳng nguôi

Các ngươi trẻ nít nghe rồi

Chăm chăm tìm vợ để thời phủ phê

Nửa đêm lòng động cơn mê

Bàn tay năm ngón vân vê vọc đùa

Lên lên xuống xuống không chừa

Mua mua bán bán được mùa sướиɠ vui.

*Hán việt version:

Khẩn đả cổ lai mạn đả la

Đình la trụ cổ thính xướng ca

Chư bàn nhàn ngôn dã xướng ca

Thính ngã xướng quá thập bát mạc tứ cú

Thân thủ mạc tả diện biên ti

Ô vân phi liễu bán thiên biên

Thân thủ mạc tả não tiền biên

Thiên đình bão mãn hề ẩn nhân bát cú

Thân thủ mạc tả mạo mao loan

Phân tán ngoại diện mạo trung khoan

Thân thủ mạc tả tiểu nhãn nhân

Hắc hắc nhãn tình bạch bạch thị thập nhị cú

Thân thủ mạc tả tiểu tị châm

Du du thiêu khí vãng ngoại am

Thân thủ mạc tả tiểu chủy nhân

Anh anh nhãn tình tiếu vi vi thập lục cú

Thân thủ mạc tả hạ các tiêm

Hạ các tiêm chủy tại hung tiền

Thân thủ mạc tả nhĩ tử biên

Đột đầu nhĩ giao đả thu thiên nhị thập cú

Thân thủ mạc tả kiên bàng nhân

Kiên bàng đồng nguyễn nhất bàn niên

Thân thủ mạc tả hϊếp chi loan

Hϊếp chi loan loan lâu trứ kiên nhị thập tứ cú

Thân thủ mạc tả tiểu mao nhân

Tái quá dương mao bút nhất chi

Thân thủ mạc tả hung thượng bàng

Ngã hung hợp liễu nhĩ thân trung nhị thập bát cú

Thân thủ mạc tả chưởng ba trung

Chưởng ba loan loan tại lưỡng bàng

Thân thủ mạc tả nhũ đầu thượng

Xuất lung bao tử vô chích dạng tam thập nhị cú

Thân thủ mạc tả đại đỗ nhân

□ tượng nhất khu tài ương điền

Thân thủ mạc tả tiểu đỗ nhân

Tiểu đỗ nhuyễn nhuyễn hợp huynh nhãn tam thập lục cú

Thân thủ mạc tả đỗ tề nhân

Hảo tương đương niên phì lặc tề

Thân thủ mạc muội thí cổ biên

Hảo tự dương dương đại bạch miên tứ thập cú

Thân thủ mạc tả đại thối nhân

Hảo tương đông qua bạch ti ti

Thân thủ mạc tả bạch tất loan

Hảo tương lê ngưu vãn nê trần tứ thập tứ cú

Thân thủ mạc tả tiểu thối nhân

Vật đắc bát lai vật đắc khai

Thân thủ mạc tả tiểu túc nhân

Tiểu túc tế tế thượng huynh kiên tứ thập bát cú

Biến thân thượng hạ tẫn mạc liễu

Đâu liễu lưỡng diện mạc đối trung

Tả bình mạc liễu dưỡng nhân tử

Hữu bình toa trứ dưỡng liễu đầu ngũ thập nhị cú

Đông nhất trứ lai tây nhất trứ

Diện thượng cao lương yến biến oa

Lưỡng diện châm châm cức dạng dạng

Hảo tượng ky tượng chức bố toa ngũ thập lục cú

Tả nhất trứ lai hữu nhất trứ

Lãnh trung chích vị nhiệt gia hỏa

Hảo tương hồ tử ẩm thiêu tửu

Thân trung sanh đắc bạch như ngọc lục thập cú

Khai chưởng ỷ tại bồn biên thượng

Hảo tương hồ tử hát thiêu thang

Nhĩ đích thí cổ đại tự ma

Tam thản chi ma tửu bán cân lục thập tứ cú

Lưỡng diện hựu tài dương liễu thụ

Đương trung tẩu mã hựu hành chu

Lưỡng diện bát khai tiểu lộ trung

Đương trung kham tháp thái qua bằng lục thập bát cú

Lão niên thính kiến thập bát mạc

Thiểu niên chi thì dã kinh quá

Hậu sanh thính kiến thập bát mạc

Nhật dạ tham hoa khốc lão bà thất thập nhị cú

Quả nhân thính liễu thập bát mạc

Toa liễu chẩm đầu khốc lão bà

Hòa thượng thính liễu thập bát mạc

Yết bão đồ đệ hô ca ca thất thập lục cú

Ni cô thính kiến thập bát mạc

Thụy đáo bán dạ vô nại hà

Nhĩ môn hậu sanh thính liễu khứ

Dã hội tham hoa thảo lão bà bát thập cú

Thụy đáo bán minh khán tâm động

Ngũ chi chỉ nhân tha thượng tha

Cao bát thượng lai đả bát khứ

Mãi mại hưng vượng đa nháo nhiệt bát thập tứ cú

*Chinese version:

:))


紧打鼓来慢打锣

锣住鼓听唱歌

诸般闲言也唱歌

听我唱过十八摸(四句)

伸手摸姐面边丝

乌云飞了半天边

伸手摸姐脑前边

天庭饱满兮瘾人(八句)

伸手摸姐冒毛湾

分散外面冒中

伸手摸姐小眼儿

黑黑眼睛白白视(十二句)

伸手摸姐小鼻

攸攸烧气往外庵

伸手摸姐小嘴儿

婴婴眼睛笑微微(十六句)

伸手摸姐下各尖

下各尖匕在胸前

伸手摸姐耳仔

头耳交打秋千(二十句)

伸手摸姐肩膀儿

肩膀同阮一般年

伸手摸姐胁肢湾

胁肢湾弯搂着肩(二十四句)

伸手摸姐小毛儿

赛过羊毛笔一枝

伸手摸姐胸上旁

我胸合了你身中(二十八句)

伸手摸姐掌巴中

掌巴弯弯在两旁

伸手摸姐乳头上

笼包子无只样(叁十二句)

伸手摸姐大肚儿

像一区栽秧田

伸手摸姐小肚儿

小肚软软合兄眼(叁十六句)

伸手摸姐肚脐儿

好相当年肥勒

伸手摸妹屁股

好似扬扬大白绵(四十句)

伸手摸姐大腿儿

好相冬瓜白丝丝

伸手摸姐白膝湾

好相犁牛挽泥尘(四十四句)

伸手摸姐小腿儿

勿得拨来勿得开

伸手摸姐小足儿

小足细细上兄肩(四十八句)

遍身上下尽摸了

丢了两面摸对中

左平摸了养儿子

右平梭着养了头(五十二句)

东一着来西一着

面上高梁燕变窝

两面针针棘样样

好像机匠织布梭(五十六句)

左一着来右一着

冷中只位热家火

好相胡子饮烧酒

身中生得白如玉(六十句)

开掌倚在盆边上

好相胡子喝烧汤

尔的屁股大似磨

叁坦芝麻酒半斤(六十四句)

两面又栽杨柳树

当中走马又行舟

两面拨开小路中

当中堪塔菜瓜棚(六十八句)

老年听见十八摸

少年之时也经过

后生听见十八摸

日夜贪花哭老婆(七十二句)

寡人听了十八摸

梭了枕头哭老婆

和尚听了十八摸

揭抱徒弟呼哥哥(七十六句)

尼姑听见十八摸

睡到半夜无奈何

尔们后生听了去

也会贪花讨老婆(八十句)

睡到半冥看心

五枝指儿搓上搓

拨上来打拨去

买卖兴旺多闹热(八十四句)

~ Bê: Beta xong chương này mà thấy mệt chết ("ー`) Mới sang cổ đại mà kiến thức đã đầy mình rồi! q()p