Thật là phiền toái, hắn đáy lòng ngăn không được thở dài.
Lúc này, người đàn ông đội mũ choàng mở miệng, trả lời câu hỏi vừa rồi, “Tôi là người chơi, người thứ mười.”
Doãn Triều lúc này mới phát giác, người đàn ông đội mũ choàng không chỉ có dáng người đẹp, diện mạo đẹp, mà giọng nói cũng dễ nghe.
Hắn hỏi, “Vậy tại sao trước đó tôi không gặp anh? Tôi nhớ rõ tất cả người chơi đều xuất hiện từ các phòng hai bên đường đưa gả?”
Người đàn ông đội mũ choàng hơi giật giật cổ, ánh mắt dừng trên mặt Doãn Triều.
“Tôi đã gϊếŧ hết quỷ, đến đây trước các anh một bước.”
Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, khi nói về việc gϊếŧ quỷ giống như nói về ăn cơm uống nước bình thường.
Doãn Triều đánh giá người này, nhớ lại lúc đó mình thấy cửa gỗ dính đầy chất lỏng màu đen, trực giác mách bảo người này nói thật tám chín phần.
Hắn quay lại chủ đề chính, “Nếu anh đã nghe rồi, cô bé kia nói muốn đi nhà bếp tìm thứ gì đó giấu đi, anh mạnh như vậy hoàn toàn có thể tự đi mà.”
Người đàn ông đội mũ choàng nghe xong, trên mặt hiện ra vài tia buồn bực, “Tôi tìm không thấy, anh là con của tà thần, đây là trò chơi thiết lập riêng cho anh.”
Doãn Triều mí mắt giật mạnh, cái gì mà con của tà thần! Nghe như điềm xấu, như là sẽ bị đưa lên giá thiêu chết.
Hắn không tin Doãn Nhuế, người mà xem phim ma cũng phải rúc vào lòng chồng, lại là tà thần.
Vì thế vội vàng phản bác, “Anh đừng nói bừa! Tôi không quen biết tà thần nào cả!”
Người đàn ông đội mũ choàng không tỏ ý kiến, đứng đối diện Doãn Triều mà không có ý định di chuyển.
Ý tứ rất rõ ràng, anh ta đang đợi Doãn Triều.
Bất đắc dĩ, Doãn Triều đành phải rón rén theo người đàn ông đội mũ choàng ra khỏi phòng.
Ban đêm rất yên tĩnh, lối đi nhỏ hai bên với tấm màn đỏ bay múa trong gió.
Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cú mèo kêu như trẻ con khóc nỉ non, phiêu lãng trong bầu trời đêm, làm người nghe lạnh cả người.
Doãn Triều đi sau người đàn ông đội mũ choàng, hai người xuống tầng hai và đi vào tầng một.
Người đàn ông đội mũ choàng như rất quen thuộc với địa hình nơi này, điều này xác nhận lời anh ta nói đã đi tìm nhưng không thấy.
Anh ta đẩy một cánh cửa gỗ phủ đầy rêu xanh, xoay người đi vào.
Doãn Triều theo sát phía sau, nhưng mùi hôi thối xộc vào mũi khiến hắn cay mắt.
Tầm nhìn dần dần mờ đi.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu thay đổi, nhà bếp dưới ánh trăng dần sáng lên.
“Ai u, muốn sinh! Mau đi tìm bà mụ tới! Nhanh lên!”
Doãn Triều cảm thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng.
Bên tai hắn là tiếng người đi lại ồn ào, dường như có người sắp sinh?
Giọng nói kêu tìm bà mụ lại vang lên, “Gì! Sinh non! Nhưng phải giữ được đứa bé này!”
Một giọng nói già nua và giảo hoạt vang lên.
“Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, đây là thai Na Tra, hơn nữa là một bé trai.”
“Ồ! Bé trai! Vậy nhất định phải giữ!”
Vương bà mụ thở dài nói, “Văn tài hắn nương à, phải đi trấn trên mời đại phu xem sao.”
“Nhưng phải tốn tiền! Ngươi nói xem, cháu ta có giữ được không?”
Giọng nói của Văn tài nương mang theo sự lo lắng, nhưng sự lo lắng này là cho chi phí mời đại phu hơn là cho đứa bé chưa ra đời.
Trong phòng, tiếng kêu rên đau đớn của người phụ nữ trẻ vẫn tiếp tục, ngoài nhà, hai người đã ngầm hiểu mà không nói ra bắt đầu thương lượng.
Vương bà mụ gật đầu, uống nước tiếp tục nói, “Có thể, nhưng...”
“Có thể giữ được cháu ta là được! Tiền mời đại phu có thể cưới thêm hai cô vợ cho con ta!”
Câu chuyện kết thúc tại đây.
Doãn Triều cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn nhìn từ trong phòng mang ra từng chậu máu loãng, mày nhíu lại.
Dần dần, toàn bộ sân bị máu loãng nhuộm đỏ, tiếng kêu rên của người phụ nữ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là tiếng khóc của trẻ con.
Đây là sự khởi đầu của sinh mệnh, cũng là kết thúc của sinh mệnh.
“Vương bà mụ! Sao lại là con gái! Không phải nói là con trai sao!”
Tiếng kêu của Văn tài nương át cả tiếng khóc của đứa bé.
Vương bà mụ mặt xám mày tro từ trong phòng chạy ra, phía sau là tiếng mắng liên tục.
Doãn Triều đứng giữa sân, xung quanh đều là máu loãng.
Vương bà mụ lảo đảo đi vào sân, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Bỗng nhiên, gà trống trong l*иg bắt đầu đập cánh, như thể có thứ gì bóp cổ nó.
Không xa, chó đen cũng bắt đầu sủa điên cuồng không ngừng.
Máu loãng dưới chân Doãn Triều dần trở nên sền sệt, đến khi Vương bà mụ đến bên cạnh hắn, hắn mới nghe rõ bà đang nói gì.
“Bên kia tới, bên kia đi, ta Vương bà mụ chỉ giúp chủ nhân làm việc, bên kia tới, bên kia đi...”
Bà cứ lẩm bẩm như vậy suốt đường đi.
Gà trống chết, chó đen cũng ngừng sủa và ngồi xổm ở góc tường nôn ra máu.
Khi Văn tài nương cùng mấy chị em dâu đuổi theo Vương bà mụ ra, muốn hỏi chuyện, Vương bà mụ đã nằm trong vũng máu sền sệt.
Máu như có sinh mệnh, lan tràn ra xung quanh, Văn tài nương cũng bị nuốt chửng trong đó, chết thảm hại.
Toàn bộ thế giới đều bị bao phủ bởi máu.
Trước mắt Doãn Triều toàn là màu đỏ, mùi máu tươi quanh quẩn trong mũi, như bị sa vào biển máu.
Dần dần, hắn không thể thở nổi.
“Ngưng thần, bế khí.”
Một giọng nói lạnh lùng từ biển máu mạnh mẽ vang lên, Doãn Triều như tìm thấy chiếc phao cứu mạng, tham lam bắt lấy giọng nói này.
“Tỉnh lại.”
Dường như có ma lực thần kỳ.
Khi giọng nói đó bảo tỉnh lại, Doãn Triều thật sự tỉnh lại.
Mùi máu tươi trong mũi bị thay thế bởi mùi hôi thối, hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Ho khan hai tiếng, Doãn Triều nhìn rõ người trước mặt.
Là người đàn ông đội mũ choàng.
“Tôi sao vậy?”
Hắn hỏi.
Người đàn ông đội mũ choàng nâng hắn dậy, nhìn quanh bốn phía nói, “Cộng tình.”
Thấy Doãn Triều vẻ mặt ngơ ngác, người đàn ông đội mũ choàng giải thích, “Cộng tình là một trong những thủ đoạn gϊếŧ người của quỷ, tái hiện lại cảnh tượng đã từng xảy ra, đưa người vào ảo cảnh.”
Hóa ra là trúng kịch bản của quỷ, Doãn Triều phủi phủi bụi trên quần.
Hắn không khỏi nghĩ đến người phụ nữ tên Quế Hương kia, chẳng lẽ mình đã cộng tình với cô ta?
Trong khi hắn đang mơ màng, người đàn ông đội mũ choàng đi đến cửa sổ và đẩy cửa sổ ra, ánh trăng ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ nhà bếp.
Ánh sáng chiếu vào mắt hắn là một cái bếp lò.
Doãn Triều nhớ lại lời của cô bé kia.
Không biết cô bé có nói hết câu không, là tìm được thứ tôi giấu đi, hay là tìm được thứ gì giấu đi.
Doãn Triều nhìn thấy bên tường có cái tủ, định đi qua mở ra xem.
Chưa kịp đi đến tủ, đã bị người đàn ông đội mũ choàng kéo lại nửa bước.
Lưng hắn dán vào ngực người đàn ông đội mũ choàng, đỉnh đầu chạm vào cằm anh ta, thực sự có chút khó xử.
Vừa mở miệng định nói gì đó, đã bị người đàn ông đội m
ũ choàng lấy tay bịt kín nửa khuôn mặt.
“Suỵt, có tiếng bước chân.”
Anh ta nói.
Doãn Triều lập tức chú ý đến ngoài nhà bếp.
Cẩn thận nghe, quả thật có tiếng bước chân từ xa tới gần.
Đát, đát, đát, đát.
Trầm trọng mà thong thả.
Như là một xác chết không hồn.
Người đàn ông đội mũ choàng vội vàng kéo Doãn Triều trốn sau đống củi sau bếp.
Không lâu sau, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.
Người đứng ở cửa là thôn trưởng mặc áo ngắn.
Mắt hắn trống rỗng, răng nanh lộ ra ngoài, chậm rãi tiến về phía bếp.
Doãn Triều và người đàn ông đội mũ choàng ngồi xổm sau đống củi, chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa các cành cây.
Bỗng nhiên, thôn trưởng dừng lại trước đống củi.
Hai người không dám thở mạnh.
May mắn thôn trưởng chỉ dừng lại một chớp mắt rồi đi tiếp.
Hắn mở cái nồi lớn trên bếp, phát hiện bên trong không có thứ mình tìm, rồi tiến về phía cái lu đen nhánh.
Hắn dừng trước cái lu, ngoài dự đoán mọi người, bắt đầu dùng móng vuốt cào vách tường.
Rất nhanh, tường đất bị móng vuốt của hắn trảo ra một cái hố to.
Doãn Triều thấy bên trong tường lộ ra một đôi tay khô gầy nứt nẻ.
Là một thi thể?
Dần dần, thôn trưởng kéo thi thể từ trong tường đất ra.
Hắn như kéo bao tải, đặt thi thể lên bếp, rồi xé một mảng da thịt trên mặt thi thể.
Ánh trăng rất sáng, dưới lớp da của thi thể, giòi bọ và thịt nát rõ ràng có thể thấy được.