Doãn Triều từ nhỏ đã biết mình khác biệt so với những người khác. Hắn có hai ba và một đám bằng hữu kỳ quặc. Trong ngăn tủ của hắn có một cô bé với làn da tái nhợt, thích kẽn kẹt ăn khoai. Ngoài cửa sổ thường có những bóng ma lắc lư thích nghe nhạc rap. Hàng xóm và bạn học đều gọi nhà hắn là kẻ điên. Hắn bị cô lập, bị xa lánh, chỉ có những người bạn âm u đó chơi với cậu.
Đến một ngày, cậu bước vào thế giới vô hạn lưu, nơi đầy rẫy những quỷ quái. Cậu nhớ tới lời ba ba từng nói: “Đừng sợ, bọn họ thích con, Doãn Triều.”