Chạng vạng, Thường Đậu đang nằm úp sấp trên mặt bàn của phòng thí nghiệm căn cứ ST mà ngủ thì đột nhiên bị lay tỉnh. Cậu mơ màng mở mắt sờ kính khắp nơi.
“Đây này.” Ngô Hương Hương nhét cặp kính lạnh ngắt vào tay cậu, nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, “Chú qua đây xem này, hình như xảy ra chuyện.”
Thường Đậu sửng sốt, ra sức day day mắt, luống ca luống cuống đứng lên, còn va vào một chân bàn: “Làm sao làm sao?”
“Là tín hiệu.”
Việc nghiên cứu cái nồi hơi kia vẫn dậm chân tại chỗ, dù bao nhiêu nguyên lý của nó bọn họ đều đã nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ còn thiếu nước dỡ ra mà xem nữa thôi… nhưng vẫn không nghiệm ra được mấy người đám Khấu Đồng rốt cuộc rơi vào chỗ nào. Đó là chương trình do bác sĩ Khấu ngẫu hứng viết ra đấy, không phải là con giun đũa trong bụng hắn thì ai mà phân tích được hắn ngẫu hứng đến mức nào chứ.
Khuyết điểm trí mạng của Máy chiếu hiển lộ ra trước mặt mọi người một cách rõ ràng: cấu tạo bên trong của nó quá phức tạp.
Ngay cả Khấu Đồng là cha đẻ của nó cũng bị nhốt vào bên trong, mà suốt hơn mười ngày nay, cả đám nhân viên kĩ thuật tham gia kiến tạo, sửa chữa và bảo trì nó không có lấy nổi một tí biện pháp.
Nói ngắn gọn thì đồng chí nồi hơi là cái hố sâu không thấy đáy. Bọn họ chỉ biết Khấu Đồng rơi vào mà không biết trong đó cấu tạo ra sao, chỉ có thể lấy dây thừng quấy loạn lên với hi vọng mong manh là đầu dây sẽ chạm tới bác sĩ Khấu, đặng giúp hắn tự tóm lấy mà leo lên được.
Vì sợ Khấu Đồng vì nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó mà không thu được tín hiệu nên Thường Đậu vẫn không ngừng dò quét và phát xạ tín hiệu vào trong. Thế nhưng vừa rồi máy chiếu đột nhiên phát ra báo động trước, cưỡng chế đình chỉ sự can thiệp tín hiệu của cậu.
“Chuyện gì thế này?” Thường Đậu hỏi.
“Một không gian nào đó xuất hiện dị biến, không biết là trục trặc kĩ thuật hay do con người động tay động chân vào.” Ngô Hương Hương đứng đắn một cách hiếm thấy, câu sau đã nhắm ngay vào Thường Đậu, “Đều tại chú!”
Thường Đậu mở to hai mắt.
“Chẳng có lý do gì mà dị biến cả. Nhất định là chú dò quét lung tung nên tín hiệu làm cho chương trình trong đó xảy ra vấn đề rồi!”
Thường Đậu trợn trắng mắt, không còn muốn để ý đến hắn nữa mà yên lặng ngồi xuống kiểm tra nguyên nhân trục trặc.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên. Thường Đậu vừa thấy thì chợt trở nên kích động, là Phương Tu gọi tới!
Cậu run rẩy nhận máy, run rẩy nói: “Alo…”
Đầu dây bên kia ồn ã như có rất nhiều người đang điều tra gì đó. Phương Tu nói vài câu với người bên cạnh rồi mới nói chuyện với Thường Đậu: “Thường Đậu, cậu có thể về được rồi.”
Thường Đậu nháy mắt mấy cái.
“Hôm nay chúng ta phá được một tụ điểm Utopia phi pháp, thứ kia đã tìm được ở đó rồi. Đội trưởng Hồ nói hẳn là có thể loại bỏ hiềm nghi chỗ Diêu Thạc, ông ta có vấn đề gì khác không còn là việc của chúng ta nữa, cậu rút khỏi căn cứ được rồi.”
Thường Đậu nói: “Nhưng mà…”
Ngô Hương Hương thính tai nghe thấy cuộc đối thoại này thì biểu cảm trên mặt rõ ràng thuyết minh: quả nhiên như thế, thằng này là thằng ngu gây họa xong xách dép chạy. Thường Đậu siết chặt điện thoại trong tay.
“Gì?” Phương Tu hỏi, “Còn chuyện gì nữa à?”
Thường Đậu nhếch miệng: “Bác sĩ Khấu… ảnh biết làm sao bây giờ?”
“Khấu Đồng?” Phương Tu hơi chững lại, “Không cần quan tâm đến cha đó. Hắn là tai họa, tai họa lưu ngàn năm, không chết được đâu.”
“Nhưng mà…”
Phương Tu vốn đã không có nhiều kiên nhẫn với cậu, lúc này bèn nhíu mày, ngữ điệu cũng dồn dập hẳn lên: “Lại làm sao?”
Thường Đậu nghĩ nghĩ một lúc rồi cẩn thận sắp chữ: “Em ở lại… hai ngày có được không ạ? Chỉ hai ngày thôi, bên này hiện tại có chút trục trặc nhưng nhất định có thể giải quyết rất nhanh. Em xin lỗi, em không phải muốn thêm phiền toái cho mọi người đâu, chỉ hai ngày thôi ạ, em cảm thấy chúng em sắp chạm tới vấn đề mấu chốt rồi…”
Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, không nghe thấy Phương Tu trả lời thì trong lòng lại càng hoảng. Thường Đậu chính là như vậy, không hiểu sao cậu luôn có một chút tự ti, luôn cần nhiều người cổ vũ. Người khác khích lệ một câu có thể khiến cậu vui vẻ nửa ngày, nhưng chỉ cần người khác hơi nghi ngờ cậu, cậu lập tức sẽ thiếu tự tin.
Phương Tu không lên tiếng, Thường Đậu chán nản nghĩ… anh ấy đang khó xử, mình lại gây phiền phức rồi.
“Em xin lỗi, hay là em…”
“Cậu cứ tạm thời ở lại bên ấy cũng được.” Phương Tu đột nhiên nói.
“Dạ?”
“Tôi vừa nói với đội trưởng Hồ một tiếng, chúng ta gần đây không có chuyện gì gấp, có thể cho cậu nghỉ hai ngày.” Tạm dừng một lát, Phương Tu lại bổ sung, “Ở bên ngoài mạnh mẽ lên một chút, đừng cứ để tên biếи ŧɦái râu dê kia bắt nạt đấy.”
“Vâng… Vâng ạ!” Thường Đậu đột nhiên cảm thấy cả người ngập tràn sức mạnh___ sức mạnh chỉ có được khi thích một người.
“Tui cho rằng không phải tín hiệu tạo thành sự cố.” Thường Đậu gác máy, đứng thẳng lưng nói với Ngô Hương Hương.
Ngô Hương Hương cười lạnh: “Hừ hừ hừ hừ, nói xạo.”
“Không phải nói xạo.” Thường Đậu cau mày, “Tín hiệu mà tui phát là tín hiệu sao lưu chuyên dụng trong máy chiếu, không gây đứt gãy Gamma, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến cơ chế do các không gian khác chiều tạo thành được, chuyện này là không thể nghi ngờ.”
Ngô Hương Hương nói: “Cậu có biết…”
“Nó là do bác sĩ Khấu để lại, ông nghi ngờ anh ấy sao?” Thường Đậu khí thế bức người hỏi vặn lại, “Ông có phải người phát minh ra máy chiếu đâu!”
Mặt mũi của Ngô Hương Hương xoắn hết cả lại. Bác sĩ Khấu chính là tử huyệt của gã, gã vẫn luôn cảm thấy bác sĩ Khấu nhất định là có để râu dê, chẳng qua vì một nguyên nhân không thể nói với người ngoài nào đó cho nên mới bị ép ngụy trang thành người thường mà thôi.
Được rồi, nếu bác sĩ Khấu trong nồi hơi có biết, thì chắc chắn sẽ vì có một fan cuồng hiếu kì thế này mà vui mừng khôn xiết.
“Cho nên sự cố chắc hẳn là do có người tạo thành.” Thường Đậu nói, “Chúng ta đều biết không gian hình chiếu sẽ bị phá vỡ nếu như ý thức chủ thể phá vỡ, thế nhưng có một loại xiềng xích có thể khóa chặt không gian, mà không để tình huống này phát sinh.”
“Cơ chế xiềng xích bị cấm sử dụng đó đồ ngu!” Ngô Hương Hương trợn trắng mắt gắt ầm lên, “Lúc ấy bác sĩ Khấu nói nếu ý thức của chủ thể bị phá vỡ mà còn cưỡng chế lưu lại trong không gian thì nhất định sẽ gây ra tổn thương đối với người thật, cho nên căn bản không thiết lập cái cơ chế đó.”
“Đương nhiên là tui biết, cơ mà có chuyện ngoài ý muốn!” Thường Đậu cũng quát um lên,“Ông có biết thế nào gọi là ngoài ý muốn không? Trên lý thuyết mà nói, khi nhiều tầng ý thức chồng lên nhau thì giữa các chủ thể với nhau sẽ có ảnh hưởng nhất định, mà máy chiếu thì không thể tách bạch hai ý thức của hai người riêng ra được. Cho đến bây giờ, sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa họ vẫn là cửa ải kĩ thuật khó lòng đột phá, cho nên hình chiếu ý thức của nhiều chủ thể mới không ổn định như vậy. Thế nhưng cho dù là sự kiện có xác suất nhỏ đến đâu cũng vẫn tồn tại.”
“Rồi sao?!” Ngô Hương Hương dùng âm lượng lớn hơn quát trả, như thể âm lượng càng lớn thì càng có thêm tin tưởng.
“Thế nên, khi một chủ thể ý thức mạnh đến mức có thể ảnh hưởng tới tất cả các chủ thể khác bị cuốn vào thì giữa bọn họ sẽ sản sinh ra một cơ chế tương tự như cơ chế xiềng xích, ảnh hưởng tương hỗ lẫn nhau, mà không gian bị khóa chặt không để mối quan hệ ấy bị phá vỡ. Ở thời điểm một loại không gian có chiều X nào đó tồn tại, toàn bộ không gian họ đang ở sẽ bị kéo vào một chiều tọa độ khác hẳn! Hiểu không?!”
Ngô Hương Hương: “…”
Thường Đậu trợn mắt nhìn trời: “Ông là đồ ngốc. Tui rốt cuộc cũng nghiệm ra rồi, để râu dê sẽ tạo ra thương tổn không thể cứu vãn đối với chỉ số thông minh của động vật thuộc họ linh trưởng.”
Ngô Hương Hương thất bại ê chề.
“Trong không gian có nhiều ý thức chồng chéo lên nhau thì giữa các chủ thể ý thức sẽ không tránh khỏi một chút va chạm, đây cũng chính là lý do vì sao Mạn Mạn thường có thể tiên đoán được một vài chuyện. Mà khi cảm cảm xúc của một chủ thể ý thức nào đó dao động quá mãnh liệt, cộng thêm tất cả các chủ thể khác bị kéo vào đều cộng minh với dao động cảm xúc đó, thì sẽ tạo thành cái gọi là cơ chế xiềng xích.” Trong máy chiếu, Khấu Đồng giải thích cho Hoàng Cẩn Sâm, “Đúng vậy, chính là tình hình của chúng ta bây giờ đây.”
“Sau đó?”
“Sau đó cảm xúc quá mãnh liệt khiến cho một chủ thể ý thức sụp đổ sẽ tạo nên phản ứng dây chuyền cho những người khác. Không gian bị cơ chế xiềng xích khóa chặt sẽ phát sinh một loại tình huống đặc thù, khi một chiều tọa độ nào đó tồn tại, tất cả chủ thể ý thức đều bị kéo vào một chiều không gian khác.”
Khấu Đồng dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Nói cách khác, trong thế giới này ngoại trừ những người bị kéo vào thì không còn ai tỉnh nữa… bởi vì bọn họ đang ở trong một chiều không gian khác rồi.”
Hoàng Cẩn Sâm chú ý thấy ngón tay Khấu Đồng hơi run lên. Khấu Đồng hít sâu một hơi, qua hồi lâu, hắn nhắm mắt rồi mở ra, cúi đầu nói: “Tôi phải sớm nghĩ tới mới đúng.”
“Bây giờ phải làm sao?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi. Gã bỗng ý thức được… mẹ Khấu… cũng không phải là một con người thực sự. Cô ấy cũng sẽ bị… giữ lại vĩnh viễn trong một chiều không gian khác sao? Gã kìm lòng không đậu nói thật khẽ khàng, như thể sợ âm lượng quá lớn dọa sợ Khấu Đồng vậy.
“Chúng ta…” Môi Khấu Đồng hơi tái đi, những chữ phía sau nghẹn lại trong cổ họng chẳng thể nói thành lời.
“Chúng ta…” Hắn lặp lại một lần rồi cười khổ thành tiếng, sau đó nhắm mắt lại lần nữa. Sau một hồi im lặng thật lâu, bóng lưng thẳng tắp bấy nay không nhịn được mà hơi chùng xuống.
“Chúng ta trở về đi.” Nói xong những lời này dường như đã rút hết toàn bộ sức lực của Khấu Đồng, hắn nện từng bước nặng như chì hướng về nhà mà đi.
Bọn họ mở cửa ra, nhưng không gian được ‘khâu lại’ từ những chiếc gương đã bị phá vỡ, bởi vì gương đã vỡ nhiều lắm rồi. Hà Hiểu Trí điên cuồng đập gương, cuồng loạn khóc. Mạn Mạn mặc váy ngủ ôm đầu gối cuộn mình ở một bên, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Khấu Đồng, hình như nó muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng mà Khấu Đồng không nghe thấy.
Không ai có thể nghe thấy. Vượt sang một chiều không gian khác, nó đã không còn khả năng trao đổi với mọi người bằng sóng điện não nữa rồi.
Khấu Đồng nhìn xuyên qua ánh mắt của nó về hướng phòng ngủ, người phụ nữ không già lúc này như một con rối gỗ hình người không có sinh mệnh nằm ở đó, lặng im, tái nhợt. Khấu Đồng cảm thấy bước chân như đeo chì, hắn từng bước từng bước đi qua nhìn cô thật lâu, sau đó đặt ngón tay lên thăm dò hơi thở của cô mà trong lòng lạnh toát, lạnh toát.